Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327: Lần Đầu Ngồi Máy Bay Mà Sao Giả Vờ Như Đi Quen Rồi?

Chương 327: Lần đầu ngồi máy bay mà sao giả vờ như đi quen rồi? Chương 327: Lần đầu ngồi máy bay mà sao giả vờ như đi quen rồi?

"Hối cái gì, không cho tao tạm biệt dì quản lý ký túc xá à!"

Trần Hán Thăng đi ra tòa nhà ký túc xá nhìn thấy Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ, thầm nghĩ mấy người ăn mặc cũng ra dáng lắm.

Vương Tử Bác mặc đồ tây thoải mái và quần thường nguyên bộ, khoác áo gió công tác dài, đeo kính râm, tay cầm vali, nếu che mặt hoặc che mắt thì rất ra dáng đi công tác.

Trần Hán Thăng cúi đầu nhìn xem chính mình, quần bò + áo khoác da màu đen + áo lông màu đen, túi du lịch một quai đeo, trông mốt một chút thôi.

Trần Hán Thăng nói:

"Hai chúng ta đi chung, người ta sẽ tưởng tao là tài xế và vệ sĩ của mày."

"Mày đừng tự coi nhẹ mình, thật ra mày mặc đồ cũng bảnh lắm, mỗi tội thua tao xíu thôi."

Vương Tử Bác đè thấp giọng nói:

"Thấy áo gió này không? Mua ở bách hóa Đại Dương hơn chín trăm tệ đấy, Hoàng Tuệ chọn giúp."

"Ừ, phối hợp rất đẹp."

Trần Hán Thăng vỗ vai Vương Tử Bác:

"Tao kiến nghị hai người kết hôn ngay bây giờ, tao lo giấy kết hôn cho."

"Thật không? Sao cảm giác mày đang mỉa mai tao vậy?"

"Làm gì có, tao là người thành thật biết mấy, lời nói ra là suy nghĩ trong lòng."

Hoàng Tuệ đang đánh giá Học viện Tài chính, cô ta từng đến Học viện Tài chính, cảm thấy là trường học hạng hai rất bình thường, có nhiều gái đẹp cũng chẳng có gì lạ, cá biệt đẹp như Thẩm Ấu Sở cũng thường thôi, nhưng hiếm thấy nhất là trường hạng hai mà dạy ra học sinh như Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng nhìn thấy Hoàng Tuệ thì chỉ gật đầu xem như chào hỏi, trực tiếp đi ở đằng trước dẫn đường.

Hoàng Tuệ hỏi Vương Tử Bác:

"Các người vừa nói cái gì?"

"Tiểu Trần nói chị giỏi chọn đồ."

Vương Tử Bác khích lệ:

"Cậu ấy nói nguyên bộ đồ trên người mình cộng lại chỉ bằng nửa giá áo khoác này."

"Vậy sao."

Hoàng Tuệ cười cười không lên tiếng.

Vương Tử Bác hỏi tiếp:

"Sao chị không nói chuyện?"

Địa vị trong tình yêu của Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ là như thế, tuy rằng lần này là Hoàng Tuệ chủ động yêu cầu xác nhận quan hệ, Vương Tử Bác cũng phòng bị cô ta, nhưng bình thường ở chung thì cậu ấy vẫn luôn để ý cảm xúc của Hoàng Tuệ.

Cho nên nhìn thấy Hoàng Tuệ không trả lời làm Vương Tử Bác hơi thấp thỏm, hoặc nên nói rất muốn biết trong lòng cô ta nghĩ như thế nào.

Còn nữa, nếu có thể xem tin nhắn trong di động của cô ta thì càng tốt.

"Không nói lời nào là không muốn nói chuyện."

Giọng điệu của Hoàng Tuệ hơi mất kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Vương Tử Bác, bóng lưng của Trần Hán Thăng đi đằng trước thì cô ta lắc đầu giải thích:

"Tôi đang suy nghĩ, Trần Hán Thăng có tiền như vậy tại sao không mua cho mình? Cậu ta chịu bỏ ra hai trăm nghìn cung cấp xe cho Khổng Tĩnh, bản thân lái FAW một trăm nghìn, mặc đồ bình thường."

"Thói quen của Tiểu Trần là như vậy."

Vương Tử Bác ngược lại không thấy kỳ lạ:

"Cậu ấy không chú trọng vật ngoài thân. Lúc nhỏ Tết đến đều phải đổi quần áo mới, bọn tôi giữ kỹ sợ làm bẩn, cậu ấy thì căn bản không quan tâm, nên chơi cứ chơi, cho dù biết rõ về nhà sẽ bị dì Lương đánh."

"À."

Hoàng Tuệ gật đầu.

Tùy theo tiếp xúc hiểu rõ sâu thêm, hình tượng lăn lộn không e ngại thứ gì của Trần Hán Thăng hiện ra trước mắt Hoàng Tuệ, cô ta rất sợ loại người này, bởi vì không biết lằn ranh giới hạn của bọn họ ở đâu, cảm xúc sợ hãi này thậm chí dung hợp vào "Tình yêu" của cô ta và Vương Tử Bác.

Trước cửa căn-tin Học viện Tài chính, bọn họ nhìn thấy Thẩm Ấu Sở cầm túi đứng chờ.

Thẩm Ấu Sở ăn mặc đơn giản nhất, áo lông mặc năm ngoái và quần nhung bó sát màu đen, cộng thêm giày thể thao nữ giữ ấm đế mút, cô ăn mặc giống sinh viên nhất trong ba người.

Nhưng quần áo bình thường cũng tùy người mặc, thí dụ như Thẩm Ấu Sở mặc áo lông thì phần eo bóp vào tôn vòng eo mới càng lộ rõ tác dụng, quần đen bó sát hoàn mỹ ôm trọn đôi chân dài miên man, cộng thêm giày giữ ấm đế mút khiến Thẩm Ấu Sở trông như cao 1m75.

"Dáng người của Thẩm Ấu Sở đẹp thật."

Hoàng Tuệ cảm thán một câu, cô gái vốn trông cao ráo, hơn nữa trong sinh hoạt hiện thực, 1m80 và 1m79 rõ ràng chỉ chênh lệch 1cm nhưng thoạt trông dường như cách xa một trăm nghìn tám nghìn dặm.

Cho nên Thẩm Ấu Sở đứng ở nơi đó, giống như là nữ người mẫu cúi đầu vậy.

"Đẹp thật chứ."

Vương Tử Bác khen thật lòng.

Thẩm Ấu Sở cũng cột tóc đuôi ngựa, nhưng kiểu cột khác với Tiêu Dung Ngư.

Tóc đuôi ngựa của Tiêu Dung Ngư là cột cao, sợi tóc rũ thẳng xuống, đung đưa rõ theo thân thể, tràn đầy sức sống thanh xuân, phối hợp má lúm đồng tiền hai bên mặt thì vừa ngọt ngào vừa hoạt bát, trở thành "Cô gái tóc đuôi ngựa" trong lòng nhiều nam sinh.

Tóc đuôi ngựa của Thẩm Ấu Sở mềm mại xõa sau lưng, khi đi sẽ không đung đưa, có vài lọn tóc cong hai hai bên tóc mai rũ xuống, khi ngẩng đầu lên mắt hoa đào long lanh, vốn nên quyến rũ đa tình nhưng lại toát ra vẻ dịu dàng đơn thuần, tia sáng mặt trời chiếu lên tóc mái như sợi tơ vàng.

Cô kiên nhẫn chờ siêu lưu manh Trần Hán Thăng, trên mặt không có vẻ sốt ruột, đây là "Cô gái kho báu" .

"Đúng là đẹp."

Hoàng Tuệ nói hùa theo, cô ta vốn cảm thấy nhan sắc con gái chỉ là một mặt, thủ đoạn cổ tay mới là quan trọng nhất.

Bây giờ ngẫm lại đó là vì nhan sắc không đạt đến cấp độ nào đó, nếu đẹp như vậy thì chẳng cần quái gì thủ đoạn.

Tên vô lại như Trần Hán Thăng cũng tự động đi lên làm kẻ xách đồ.

Thật ra Hoàng Tuệ chỉ thấy Trần Hán Thăng xách đồ cho Thẩm Ấu Sở, nhưng không thấy cô kiên trì lấy balo hai quai của hắn đeo lên người, còn chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt như lương khô, thậm chí có tiền lẻ để đi xe bus.

Có luôn phần của Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ.

Hoàng Tuệ xem nhẹ những chuyện này, cô ta chỉ nhìn thấy "Sự thực" mà mình muốn thấy.

Vương Tử Bác cũng không để ý, nếu Trần Hán Thăng nghe được nhất định sẽ nâng cao cảnh giác.

Bạn gái không chút e ngại khen cô gái khác xinh đẹp ngay trước mặt mình thì chắc chắn chuyện tình yêu này xảy ra vấn đề.

Có thể là bên nam có vấn đề, bên nữ đang thử thách hoặc là nhắc nhở

Cũng có thể là bên nữ không có nhiều tình cảm với bên nam, cho nên không hề thấy phật lòng với loại khích lệ này.

Tình huống của Vương Tử Bác thì không cần nói cũng biết, chỉ là bản thân cậu ấy không đủ nhạy cảm, hoặc nên nói kinh nghiệm không đủ.

······

Từ năm 1997, sân bay Lộc Khẩu ở Kiến Nghiệp bắt đầu hoạt động, là sân bay cỡ lớn xếp hạng đầu trong nước, bốn người đến sảnh lớn đăng ký vừa kịp thời gian.

Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ đều là lần đầu tiên đi máy bay, đầu năm 2000 thì máy bay còn thuộc hàng nửa xa xỉ. Hoàng Tuệ nhìn đoàn người nhốn nháo trong sảnh lớn, có nhiều người nước ngoài màu da khác nhau, nháy mắt cảm thấy chính mình lại cao thêm một bậc.

"Tiếc rằng không cầm theo máy chụp hình, nếu không thì chụp xong giả vờ sơ sẩy bị bạn nhìn thấy."

Hoàng Tuệ hơi tiếc nuối thầm nghĩ, sau đó cười nói với Vương Tử Bác:

"Trừ Trần Hán Thăng, ba người chúng ta đều là lần đầu tiên đi máy bay nhỉ?"

Ở trong lòng Hoàng Tuệ thì Trần Hán Thăng có khả năng rất lớn đã di chuyển bằng phương tiện cao cấp này rồi.

Biểu cảm của Thẩm Ấu Sở không thay đổi, thật ra năm ngoái Trần Hán Thăng đã dẫn cô đi một lần, nhưng cô sẽ không khoe khoang hoặc là giải thích, yên lặng nghe Hoàng Tuệ dặn các việc cần chú ý khi ngồi máy bay cho mình và Vương Tử Bác nghe.

Đương nhiên, Trần tổng biểu hiện cũng không khiến Hoàng Tuệ thất vọng, đổi vé máy bay, tìm cửa đăng ký, chuẩn bị xếp hàng kiểm tra an ninh, mọi thứ cực kỳ thuận lợi.

Nhưng thú vị là khi xếp hàng làm kiểm tra an ninh thì Hoàng Tuệ đột nhiên ngậm miệng không nói, Vương Tử Bác thì quấn quýt hỏi thăm "Lần đầu sử dụng máy bay có cảm giác gì?"

Hoàng Tuệ sẽ nói nhỏ:

"Không thể im lặng một chút sao? Mọi người đều rất yên lặng."

Vương Tử Bác ấp úng ngậm miệng, Hoàng Tuệ không muốn khiến người xung quanh biết mình là lần đầu tiên đi máy bay.

Khi chờ ở sảnh lớn đợi chuyến bay, Thẩm Ấu Sở lấy ra bánh mì, cô biết Trần Hán Thăng không thích ăn bữa sáng.

Trần Hán Thăng khoát tay:

"Có đồ ăn trên máy bay, lát nữa tớ ăn một ít là được."

"Còn có đồ ăn trên máy bay?"

Hoàng Tuệ không kiềm được hỏi: "Bao nhiêu tiền một phần?"

Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm cô ta:

"Thẩm Ấu Sở nói sẽ đãi."

Hoàng Tuệ hơi ngại ngùng nói:

"A, làm phiền Ấu Sở quá."

"Không sao, sau khi đăng ký cô ấy sẽ trả tiền trước, các người chỉ cần nêu yêu cầu với tiếp viên hàng không là được."

Trần Hán Thăng bình tĩnh nói.

Thẩm Ấu Sở ngơ ngác nhìn, cô biết cơm máy bay là miễn phí.

Trần Hán Thăng nói xong đá lông nheo với Thẩm Ấu Sở:

"Chuyến đi buồn tẻ, đùa với hai đồ ngốc cho vui."

Bình Luận (0)
Comment