Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 326 - Chương 326: Năm 2004 Thẳng Tiến

Chương 326: Năm 2004 thẳng tiến Chương 326: Năm 2004 thẳng tiến

Bởi vì cãi nhau nên ngày thứ hai Trần Hán Thăng không đi Đại học Đông Đại tiễn Tiêu Dung Ngư, Tiêu Hoành Vĩ đón con gái còn thấy lạ.

"Cha còn tưởng Hán Thăng cũng đến chứ."

Mặt trái xoan của Tiểu Ngư Nhi lạnh như tiền đáp:

"Cãi lộn."

Nhưng Tiêu Dung Ngư ngồi trên ghế lái phụ, mắt nhìn ngoài cửa sổ, đại khái kỳ vọng chiếc FAW màu đỏ đột nhiên xuất hiện, dù sao phải ít nhất một tuần không gặp.

"Ồ."

Lão Tiêu nghe vậy rất muốn cười, yêu nhau cãi lộn là bình thường, ông và Lữ Ngọc Thanh cũng có lúc ý kiến không hợp. Nhưng Lão Tiêu nhìn con gái mình, cứ có cảm giác học sinh cấp 2 nhìn học sinh tiểu học đánh nhau.

Tiêu Hoành Vĩ nén cười hỏi:

"Vì nguyên nhân gì?"

"Không phải giữa bọn con, hôm qua đến nhà giáo sư Tôn của Học viện Pháp luật chúc Tết trước . . ."

Vì là cha của mình nên Tiêu Dung Ngư không giấu giếm, kể lại chuyện trong nhà Tôn Bích Dư.

Lão Tiêu nghe vậy gật đầu, đầu tiên là mắng Trần Hán Thăng mấy câu, chỉ trích hắn không biết săn sóc, thô lỗ với con gái như vậy, tiếp đó ho khan một tiếng, vừa quan sát sắc mặt của Tiểu Ngư Nhi vừa nói:

"Tuy thằng nhóc này dùng phương thức không đúng lắm, nhưng điểm xuất phát là đúng, thanh quan cũng khó dứt việc nhà, người ngoài như chúng ta càng không thể tùy ý xen vào, lúc đi phải rời đi ngay."

Tiểu Ngư Nhi chu môi, xấu hổ không muốn nói mình còn lôi chuyện cũ ra.

Lão Tiêu cưng chiều con gái vĩnh viễn đứng về phía con gái, thấy Tiểu Ngư Nhi lại không vui vẻ, lập tức không có lập trường thay đổi giọng điệu: "Nhưng đây là thể hiện con có tấm lòng lương thiện, Trần Hán Thăng kém xa lắc."

"Ôi, con mắng cậu ta thì được, cha mắng cậu ta làm gì!"

Tiêu Dung Ngư càng không vui vẻ, cô cũng khó xử, vừa không cho phép Trần Hán Thăng oán thầm Lão Tiêu, cũng không vui Lão Tiêu tức giận Trần Hán Thăng.

Nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi lộ vẻ mặt uất ức, trong lòng Tiêu Hoành Vĩ chua xót, tự tay nuôi lớn con gái để rồi nó đi bênh thằng khác, nỗi lòng người cha như khăn trải bằn trong tiệm thuốc bắc.

Đâu chỉ là ngũ vị tạp trần, đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

Mãi khi lên đường cao tốc Kiến Cảng, Tiêu Dung Ngư vẫn không thấy Trần Hán Thăng đến đưa tiễn, thầm nghĩ Tiểu Trần vẫn nhẫn tâm như trước kia.

······

Lúc này, Trần Hán Thăng đang ăn cơm với Chung Kiến Thành, quan hệ của hai người ngày càng chặt chẽ. Năm ngoái Trần Hán Thăng tặng một cờ thưởng giúp vui, năm nay hắn lười tặng bất kỳ cái gì.

"Không uống rượu à?"

Chung Kiến Thành bưng ly rượu lên, uống ừng ực.

Trần Hán Thăng lắc đầu:

"Lát nữa còn đi nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, tôi ở chỗ đó địa vị thấp, mở miệng đã đầy mùi rượu thì kỳ."

"Ôi cái cậu này!"

Chung Kiến Thành thấy Trần Hán Thăng chú ý những chi tiết nhỏ này thì cảm thán một tiếng:

"Đến bây giờ tôi còn nhớ một năm rưỡi trước cậu đến văn phòng của tôi yêu cầu làm tổng đại lý của Học viện Tài chính, không ngờ cậu thật sự gây dựng được, Hỏa Tiễn 101 bây giờ nổi tiếng trong khu đại học Kiến Nghiệp còn hơn Thâm Thông."

"Lão Chung, hồi ức quá khứ là biểu hiện của tuổi già."

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm bưng tách trà lên cùng với Chung Kiến Thành:

"Sang năm tôi U30 rồi, ông cũng sắp đi hướng U50, dường như không còn trẻ."

"Nhảm nhí, sang năm cậu mới hai mươi!"

"Hơn hai mươi tuổi không tính là U30 à?"

"Đây là phép tính chó gì vậy?"

Chung Kiến Thành ngửa đầu uống một ly:

"Bên Thâm Thông có trả lời chính xác chưa?"

Trần Hán Thăng lắc đầu, hắn không nói chính mình đã gặp ông chủ lớn của Thâm Thông Trình Đức Quân, hơn nữa còn là hai lần.

Cũng không nói Khổng Tĩnh sang năm đến Hỏa Tiễn 101 làm việc.

Càng không nói chính mình có quan hệ tốt với Thái Sơn Bắc Đẩu của ngành pháp luật trong nước Tôn Bích Dư, Trình Đức Quân bởi vì nguyên nhân này mới nguyện ý hợp tác với Hỏa Tiễn 101.

Những điều này quá xa xôi với Chung Kiến Thành, Lão Chung là xã hội lưu manh có chút tiền, biết rành mấy trò giang hồ, chuyện gì cũng suy xét ích lợi của mình trước hết, nhưng cũng có chút trọng nghĩa khí.

"Lão Chung, nửa năm sau 2004 là tôi lên năm ba rồi."

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói:

"Tôi tìm thầy bói xem chỉ tay, người ta nói lúc ấy tôi tốt số lắm, muốn tiền có tiền, muốn nổi tiếng có nổi tiếng, gái trẻ xinh đẹp ùa vào vòng tay tôi, muốn đuổi đi cũng không được."

Chung Kiến Thành không tin, hai bên quá quen thuộc, Trần Hán Thăng thích phét lác không phải chỉ mới đây thôi.

"Cậu tìm thầy bói ở nơi nào? Chùa Kê Minh hay chùa Tê Hà?"

Chung Kiến Thành vươn tay ra:

"Tôi cũng muốn đi coi đường tình duyên sang năm."

Trần Hán Thăng đáp gọn lỏn:

"Ông thì khỏi xem, không có tình duyên."

"Sao nào, cậu cũng biết xem chỉ tay à?"

Chung Kiến Thành lộ vẻ mặt mỉa mai.

"Tôi không biết xem chỉ tay nhưng biết xem tướng mạo."

Trần Hán Thăng thấy đã đến giờ thì đứng lên chào:

"Lão Chung bộ dạng như này, chẳng lẽ không tự biết tình duyên có chịu đến với mình hay không?"

"Đệt!"

. . .

Rời khỏi chỗ Chung Kiến Thành, Trần Hán Thăng lái xe đi nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ.

Đại khái bởi vì nghỉ đông nên Trần Hán Thăng thấy rõ người đi đường ít hơn nhiều.

Giang Lăng vốn đã là vùng ngoại thành chờ khai phá, đột nhiên thiếu mấy chục nghìn người dạo phố, nhiều quán ven đường vốn náo nhiệt giờ trống rỗng. Mấy bà chủ mập quấn tạp dề dựa cửa cắn hạt dưa tán gẫu, ngẫu nhiên có khách hàng đi vào quán thì bọn họ hờ hững chào hỏi.

Dưới trạm dừng xe bus có thể thấy đám sinh viên nam, tay xách vali, trùm mũ dính liền áo lông, mắt lim dim đang đợi xe bus, ngẫu nhiên gió lạnh thổi qua thì vội chạy đến dưới ánh sáng mặt trời sưởi ấm, bọn họ là đám nghiện net cắm trại trong quán net suốt đêm giờ chuẩn bị về quê.

"Không biết hôm nay Lão Đái có tiếp tục trễ giờ vì chơi suốt đêm nữa không."

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười cười.

Giang Lăng chưa cho cảm giác "Thành trống", ở khu Trường Thọ và khu Cổ Lâu, mấy nơi trung tâm thành phố này qua vài ngày nữa, đường Trung Sơn, đường hầm Cửu Hoa Sơn vốn tắc nghẽn sẽ trở nên đìu hiu, có thể làm đường đua xe F1.

Còn nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, đại khái sắp nghỉ lễ nên không khí tràn ngập ồn ào hưng phấn.

Nói đến cũng lạ, trong tòa nhà hành chính có một số học sinh vừa tốt nghiệp đại học, khi bọn họ đi học thì thói quen nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng sau khi đi làm lập tức thích ứng tiết tấu nghỉ xuân mới về nhà, như một điều đương nhiên.

"Giai ca, lúc nào nghỉ?"

Trần Hán Thăng bước đi thong thả đến văn phòng của Lý Tiểu Giai. Lý Tiểu Giai sử dụng chủ ý xấu của Trần Hán Thăng, đưa nhóm người Lâm Triêu Huy và đám quản lý cấp cao khác đi "Du lịch" Bắc Âu luôn.

Lý Tiểu Giai lợi dụng trong khoảng thời gian này duy trì công việc nghiên cứu và phát triển sản xuất MP3 đợt hai, hiện tại sản phẩm sắp đưa ra thị trường.

"Năm nay chắc tôi ăn Tết trong nhà máy, dù sao người thân bạn bè đều ở nước ngoài."

Lý Tiểu Giai kéo Trần Hán Thăng hớn hở khoe ưu điểm về tính năng và bề ngoài của MP3 đời thứ hai, có thể nhìn ra được anh ấy rất tin tưởng vào MP3 sau khi cải tiến, dù sao đối với Lý Tiểu Giai thì đây tương đương với "Phi thuyền" .

Thành công thì nâng cao địa vị trong nhà máy, thậm chí trong ngành, nhóm người Lâm Triêu Huy không còn dám coi thường nữa.

Thất bại thì cuốn gói rời đi.

Trần Hán Thăng xem giá cả và tính năng của MP3 xong, cảm thấy khả năng bán ế rất nhỏ.

Năm 2004 không chỉ là năm hắn "Đi lên", Tân Thế Kỷ đại khái cũng sẽ thắng lớn.

Hai ngày này Trần Hán Thăng làm việc và nghỉ ngơi rất đơn giản, một bên suy tính sản nghiệp chính mình tiếp cận, một bên tổng kết thành tựu năm nay.

Năm ngoái chỉ có một chỗ nhận chuyển phát nhanh thì Trần Hán Thăng còn chưa có loại cảm giác này, năm nay trải rộng toàn bộ khu đại học Kiến Nghiệp, trên đường từ Giang Lăng đi Tiên Ninh, có khi hắn cảm thấy toàn bộ Kiến Nghiệp là của mình.

"Nếu mà có một hạt đậu phộng thì không dám có ý tưởng này*."

(*) Một câu đùa nổi tiếng bên Trung, nếu có đậu phộng ăn thì bạn không say, mà không say thì sẽ không ảo tưởng chuyện phi lý như vậy.

Ngày mười bốn tháng một, tất cả nơi nhận chuyển phát nhanh chính thức đóng cửa biểu thị một năm gây dựng sự nghiệp kết thúc.

Trước mắt, Trần Hán Thăng có tám trăm sáu mươi nghìn tiền mặt, 1% cổ phần nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, cộng thêm một chiếc FAW.

Vốn có hơn chín trăm ngàn, nhưng ngày cuối cùng Trần Hán Thăng phát tiền thưởng, cùng lúc đó Vương Tử Bác chính thức trở thành "nghìn phú" .

(*) Như triệu phú, tỷ phú, tiền bên Trung lớn hơn, nghìn phú bên Trung bằng triệu phú bên mình.

Năm 2004 không thiếu nghìn phú, ít nhất có đầy đường Kiến Nghiệp, nhưng với sinh viên còn đi học thì số tiền kia đã là số tiền lớn.

"Tiểu Trần, mau lên đi!"

Dưới lầu ký túc xá nam của Học viện Tài chính, Vương Tử Bác đẩy kính râm vừa mua:

"Còn hai tiếng rưỡi là máy bay cất cánh."

Bình Luận (0)
Comment