"Giáo sư Tôn là mẹ của bà?"
Lần này đến lượt Trần Hán Thăng ngơ ngác, quan sát kỹ thì người phụ nữ trung niên và giáo sư Tôn mặt mày hơi giống nhau.
Lúc này, giáo sư Tôn cũng đi tới cửa.
Quả nhiên, người phụ nữ trung niên lập tức kêu:
"Mẹ."
Bà ta xoay người nói với cô gái máu lai:
"Mau kêu bà ngoại, lúc trước mẹ dạy con tiếng Trung đấy."
"Bà . . . bà ngoại."
Cô gái con lai phát âm tiếng Trung không tiêu chuẩn, hoặc có thể là vừa bị Trần Hán Thăng dọa, ấp úng nói mấy tiếng thì im lặng.
Nhưng khiến Trần Hán Thăng sửng sốt là, giáo sư Tôn trông thấy con gái và cháu gái nhưng biểu cảm không kích động như trong tưởng tượng, thậm chí không vui vẻ thật lòng như lúc thấy Tiêu Dung Ngư.
"Vào nhà trước đi, người nhà đừng đứng ở cửa nói chuyện."
Trần Hán Thăng tự nhiên mời vào như chủ nhà, cố ý đi xuống cầu thang lấy hành lý giúp người phụ nữ trung niên, còn cau mày nói với Tiểu Ngư Nhi:
"Đừng sững sờ ở đó, mau dẫn em gái vào nhà, hành lang gió lạnh."
Động tĩnh trước cửa hơi lớn, hàng xóm phía đối diện mở cửa ra, là một giáo sư nữ tóc trắng xóa, bà nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên kia.
"Đây là Diệc Mẫn đúng không, năm nay về nước ăn Tết?"
"Dì Tề, con là Ngô Diệc Mẫn."
Trên mặt người phụ nữ trung niên tràn đầy nụ cười:
"Sức khỏe của dì thế nào?"
Trần Hán Thăng nhủ thầm thì ra bà ta tên Ngô Diệc Mẫn, người yêu của giáo sư Tôn đúng là họ Ngô.
"Tôi còn khỏe, khí hậu ở Kiến Nghiệp chỉ có Đại học Đông Đại là sống khỏe."
Giáo sư Tề phía đối diện cảm thán:
"Nhiều năm rồi Diệc Mẫn không về, sao chồng của cháu không đi về theo?"
"Công ty của anh ấy bận việc nên chỉ có con và con gái trở về."
Ngô Diệc Mẫn chỉ hướng thiếu nữ con lai, giới thiệu: "Đây là con gái của con, tên tiếng Hoa là Tôn Đường Đường."
Trần Hán Thăng cảm thấy cái tên Tôn Đường Đường rất thú vị, không theo họ Ngô ngược lại họ Tôn, đại khái là muốn biểu đạt có ý gì.
Nhưng giáo sư Tôn chỉ là lạnh lùng cười, kéo Tiêu Dung Ngư lại:
"Tiểu Ngư Nhi, chúng ta vào trong ăn cơm, đợi lạnh mà ăn sẽ tiêu chảy."
"A . . . !"
Tiểu Ngư Nhi cứ như thế bị kéo hướng bàn ăn, để lại Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường đứng ở cửa, và người ngoài Trần Hán Thăng đứng bơ vơ trong gió.
Giáo sư Tề ở phía đối diện rõ ràng biết rất nhiều chuyện, thở ra một hơi nói: "Diệc Mẫn, lần này trở về cố gắng ở cạnh giáo sư Tôn đi, mấy năm nay bà ấy sống không dễ dàng."
"Con biết, cảm ơn dì Tề."
. . .
Nương ánh đèn sáng trong phòng khách, Trần Hán Thăng rốt cuộc quan sát kỹ hơn Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường.
Ngô Diệc Mẫn cao trên 1m65, mặc áo gió dài có vẻ đắt tiền, phối hợp quần bò cùng giày ủng cao, tóc nhuộm màu hạt dẻ, dường như người Châu Á sống ở Mỹ đều mặc kiểu như vậy.
Khí chất trên người thì nói sao đây, nếu kêu Trần Hán Thăng không giao lưu một câu nào mà suy đoán cuộc đời của Ngô Diệc Mẫn thì hắn sẽ phân tích như vậy:
Đầu tiên, Ngô Diệc Mẫn là người phụ nữ được giáo dục gia đình tốt đẹp, đây là lời dư thừa, bà ta đâu chỉ được giáo dục gia đình tốt đẹp, nên nói là được hun đúc từ gia đình gia giáo lâu năm.
Thứ hai, có lẽ hôn nhân gặp trục trặc, ngón áp út tay trái có một vòng trắng rõ ràng, đây là dấu vết đeo nhẫn lâu nhưng mới tháo xuống, có xác suất đại khái mới vừa ly hôn.
Cuối cùng, trạng huống kinh tế hiện tại của Ngô Diệc Mẫn có lẽ rất bình thường, bởi vì từ thẻ đăng ký trên vali ghi là đổi mấy chuyến bay, như vậy đại khái có thể tiết kiệm tiền, nhìn quần áo không vừa người của Tôn Đường Đường cũng đoán được.
Thiếu nữ con lai này kế thừa đặc điểm khuôn mặt và màu da của người Âu Mỹ, cộng thêm mẹ Ngô Diệc Mẫn vốn xinh đẹp, cho nên tổng hợp lại thì dáng người tự nhiên không cần nói, ngũ quan lập thể cộng thêm đôi mắt màu xanh, đi trong Học viện Tài chính có nhiều gái xinh vẫn hấp dẫn người.
Nếu bắt buộc phải phán đoán đúng chuẩn thì thấp hơn Tiêu Dung Ngư, nhưng cao hơn Thương Nghiên Nghiên.
Phải biết rằng Tiêu Hoành Vĩ năm đó chính là trai đẹp nổi tiếng toàn bộ hệ thống công an tỉnh, kéo đi Honkong quay phim "Câu chuyện cảnh sát" chưa chắc thua Ngô Ngạn Tổ.
"Khụ."
Trần Hán Thăng đánh giá xong, ho khan một tiếng nói: "Chị Ngô, có muốn đi phòng khách ngồi một chút, giáo sư Tôn đang ăn cơm."
"Cậu kêu tôi là chị Ngô?"
Ngô Diệc Mẫn nhìn Trần Hán Thăng khoảng hai mươi tuổi.
"Tôi là học sinh của giáo sư Tôn."
Trần Hán Thăng nhún vai: "Chúng ta là cùng thế hệ."
Ngô Diệc Mẫn không có ấn tượng tốt với nam sinh dẻo miệng này, phớt lờ hắn, đi hướng bàn ăn.
"Mẹ."
Ngô Diệc Mẫn kêu một câu.
Giáo sư Tôn không đáp lại.
"Con trở về."
Ngô Diệc Mẫn nói tiếp.
Giáo sư Tôn vẫn không lên tiếng, gắp dưa muối đưa vào miệng.
Tiểu Ngư Nhi khá lúng túng, cô cầu cứu nhìn Trần Hán Thăng, hắn chỉ hướng bát trong tay cô và Ngô Diệc Mẫn.
Tiêu Dung Ngư rất thông minh, lập tức phản ứng lại, hỏi:
"Chị Ngô ăn cơm không? Tôi đi múc cháo cho."
Nên mới nói đôi khi đẹp là chính nghĩa, rõ ràng Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư đều là sinh viên, nhưng Tiêu Dung Ngư xinh đẹp ngọt ngào, giọng nói cũng dễ nghe, Ngô Diệc Mẫn nói không muốn ăn nhưng cũng gật đầu biểu thị cảm tạ.
Tiêu Dung Ngư lập tức đi phòng bếp lấy bát. Tôn Đường Đường nhìn Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư âm thầm giao lưu, có lẽ cô ấy không hiểu cái gì là phi lễ chớ nhìn.
Trần Hán Thăng bị nhìn gai người, lặng lẽ tới gần mấy bước:
"Nhìn cái đếch gì."
Tôn Đường Đường chớp chớp mắt, cô ấy chưa từng nghe những lời này.
Trần Hán Thăng thầm nghĩ còn phải dùng tiếng Anh biểu đạt, nhưng hắn không nhớ "gà" trong tiếng Anh, hình như là từ đơn khá dài.
"Nhìn cá bird gì!"
Nếu không nhớ được "gà" thì dùng "chim" thay thế, dù sao đều có cánh.
Tôn Đường Đường vẫn nghe không hiểu, chẳng những vậy còn xì cười.
"Cười gì, coi thường tôi hả?"
"Ở nước ngoài không có sở khanh?"
"Có phải chưa từng bị sở khanh giáo dục?"
. . .
Sau khi Tiêu Dung Ngư rời đi, bên cạnh bàn cơm chỉ còn lại Tôn Bích Dư và Ngô Diệc Mẫn.
Giáo sư Tôn rốt cuộc mở miệng: "Vừa rồi lão Tề hỏi sao cô không nói thật, rõ ràng là ly hôn, còn nói công ty bận việc."
Ngô Diệc Mẫn im lặng một lúc: "Việc xấu trong nhà không muốn nói nhiều."
"Việc xấu trong nhà?"
Tôn Bích Dư để đũa xuống:
"Năm đó cô không nghe tôi khuyên gả cho người Mỹ, có suy xét đến mặt mũi của tôi và cha của cô không?"
"Mẹ, chúng con vì yêu . . ."
"Nếu đã vì yêu thì tại sao lại ly hôn?"
Giáo sư Tôn chỉ đáp lại một câu làm Ngô Diệc Mẫn á khẩu.
Giáo sư Tôn hỏi tiếp:
"Không được chia cho tài sản đúng chứ?"
Ngô Diệc Mẫn thừa nhận:
"Dạ."
"Hừm hừm." Tôn Bích Dư cười khẩy nói: "Đúng là mỉa mai."
Ngô Diệc Mẫn cúi đầu không nói chuyện nữa, liên tưởng thân phận của giáo sư Tôn thì đúng là mỉa mai.
Tiểu Ngư Nhi lúc này bưng hai bát cháo đến:
"Chị Ngô, kêu Đường Đường ăn chút cơm chiều đi."
"À, cảm ơn."
Ngô Diệc Mẫn lại lần nữa cảm ơn, Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng cho bà ấn tượng như hai cực đoan.
"Tiểu Ngư Nhi!"
Giáo sư Tôn đột nhiên nâng cao âm lượng: "Về sau con đừng tìm người nước ngoài làm chồng, dù gả cho con trai như Trần Hán Thăng vẫn tốt hơn lấy chồng nước ngoài, biết chưa? !"
"Biết, biết."
Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng đáp, trước kia giáo sư Tôn tuy rằng thích mặt lạnh tanh, nhưng rất ít nổi giận.
"Này này, giáo dục con gái thì thôi đi, kéo luôn tôi vào làm gì?"
Trần Hán Thăng đang định đi qua phân biện, Tiêu Dung Ngư chặn lại hắn:
"Đừng phá, chị Ngô khóc, giáo sư Tôn cũng đang rất giận."
"Năm xưa giới thiệu bao nhiêu thanh niên tài tuấn trong nước cho cô, có giáo sư, có quân nhân, có bác sĩ, nhưng cô nhất quyết mê thằng Mỹ lừa đảo!"
"Hu hu hu, mẹ, chuyện cũ nhắc lại làm gì . . ."
······
Trần Hán Thăng nghe thấy tiếng khóc mới không đi qua, lặng lẽ nói: "Chuẩn bị rút thôi, chúng ta ở đây thì kỳ."
"Đi ngay bây giờ?"
Tiêu Dung Ngư có chút do dự, cô cảm thấy không ổn lắm.
Trần Hán Thăng nhìn thấu:
"Người ta là mẹ con, đánh gãy xương còn liền gân, khóc rồi quấy xong bỏ qua thôi."
"Nhưng cảm xúc của giáo sư Tôn dường như không ổn . . ."
Tiểu Ngư Nhi vẫn lo lắng giáo sư Tôn.
"Đệt, ở bên ngoài nghe theo cậu hay theo mình hả?"
Trần Hán Thăng bắt đầu mất kiên nhẫn:
"Mình nêu ví dụ cho cậu, giáo sư Tôn và Ngô Diệc Mẫn mà cãi nhau, hỏi cậu cho ý kiến bên nào đúng. Với lập trường hoặc ý tưởng của cậu chắc chắn đứng về phía giáo sư Tôn, nhưng người ta là mẹ con, biết chưa? Quan hệ không thể nào luôn cứng nhắc như vậy, chờ khi họ làm huề thì lúc ấy cậu còn có thể đến đây nữa không? Có chút chuyện cũng bắt giải thích hai lần, có não không?"
Trần Hán Thăng mà cáu gắt thì chửi không ngán ai.
"Dữ cái gì, nghe lời cậu là được."
Tiểu Ngư Nhi nói thầm một câu, xoay người đi từ biệt giáo sư Tôn.
Cô gái lai Tôn Đường Đường khờ khạo, mẹ khóc không đi an ủi, ngược lại ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư suốt.
Đi tới dưới lầu, Tiêu Dung Ngư bị mắng không vui vẻ, cô bước nhanh đi chờ Trần Hán Thăng dỗ mình.
Trần Hán Thăng vốn định đi luôn, nhưng ngẫm lại ngày mai cô sẽ về Cảng Thành, suy nghĩ một hồi đuổi theo cô, nói:
"Không được thì hai mươi chín âm lịch chúng ta lại đến một lần, nhìn xem giáo sư Tôn và chị Ngô giảng hòa chưa."
"Tớ không phải vì chuyện này."
Tiêu Dung Ngư ngập ngừng nói:
"Cô bé lai vừa rồi luôn nhìn cậu chằm chằm."
"Ôi trời, suy nghĩ lung tung cái gì."
Trần Hán Thăng không cho là đúng nói:
" Con bé đó không đẹp bằng cậu, tớ lười tán."
"Đúng rồi, người ta không xinh bằng tớ."
Tiêu Dung Ngư hờn dỗi nói:
"Nên gặp ai đẹp bằng tớ là cậu lao tới cua ngay phải không?"
Trần Hán Thăng thẫn thờ cả buổi, hét hướng bóng lưng Tiêu Dung Ngư:
"Phụ nữ đều có cái tật gì vậy, cãi lộn thì cứ cãi, sao cứ lôi chuyện cũ ra mà nói!"