Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324: Hả?

Chương 324: Hả? Chương 324: Hả?

Nếu là viếng thăm trước năm mới thì phải đem theo quà, Trần Hán Thăng vừa lái xe vừa thương lượng với Tiêu Dung Ngư nên tặng cái gì.

Chủ yếu là Trần Hán Thăng nói linh tinh, Tiểu Ngư Nhi toàn từ chối.

"Tặng trái cây đi, bổ sung nước cho bà già."

"Giáo sư Tôn không thích ăn hoa quả."

"Vậy mua sỉ một thùng bánh móng ngựa, bà có thể ăn từ năm nay sang năm sau."

"Không thành tâm gì hết, tặng cho có thôi."

"Muốn thành tâm cũng được, bà cụ sống một mình, có muốn giới thiệu một ông già thú vị . . ." :

Tút tút tút!

Tiểu Ngư Nhi trực tiếp cúp điện thoại, Trần Hán Thăng bĩu môi: "Đùa giỡn một chút đều không được."

Tới Đại học Đông Đại, Tiểu Ngư Nhi còn chưa kịp dỗi hờn Trần Hán Thăng thì thấy một cái hộp hình chữ nhật đặt ở ghế lái phụ ra.

"Gì vậy?"

"Cậu cẩn thận mở ra liền biết."

"Khung hình!"

Tiêu Dung Ngư mở ra rồi giật mình kêu lên một tiếng, chợt nhớ ra ra khoảng thời gian trước khung hình cũ trong nhà giáo sư Tôn bị gãy chân chống, hôm ấy Trần Hán Thăng mua keo nhựa 502 gắn lại.

"Tặng quà cũng cần có kỹ xảo, mục đích là vì khiến người tặng nhớ kỹ."

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói:

"Quà biếu có thể đắt tiền khiến người nhớ kỹ, hoặc hiếm hoi khiến người nhớ kỹ, và cả thích hợp khiến người nhớ. Khung hình thích hợp với bà cụ, về sau bà mà ngắm hình chụp chung chắc chắn sẽ nhớ đến chúng ta tặng."

Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu: "Dường như hơi có đạo lý."

"Xì, đương nhiên có lý."

Trần Hán Thăng đắc ý vênh váo nói:

"Phó viện trưởng Lục Cung Siêu của trường chúng tớ được gọi là không bao giờ nhận quà, nhưng bị tớ dắt mũi nghe răm rắp. Tớ còn chuẩn bị một món quà cho bà già."

"Còn có cái gì? Xe đạp!"

Tiêu Dung Ngư lại giật mình kêu lên, Trần Hán Thăng lấy ra một chiếc xe đạp chưa ráp từ cốp sau xe.

"Xe đạp của bà cũ quá rồi, nếu đạp nữa sẽ có nguy hiểm."

Trần Hán Thăng chỉ hướng xe đạp và khung hình:

"Tặng quà là phải như này, nhất định phải vừa đúng tâm lý, hôm nay Trần ca tâm tình tốt, dạy cho cậu cách tặng quà."

"Học làm gì, có cậu là được."

Tiểu Ngư Nhi tự hào nói, chốc lát sau trên khuôn mặt trái xoan tinh trí trở nên rất chán nản: "Đáng tiếc ngày mai cha sẽ đón tớ về, đang định đi Học viện Tài chính giúp đỡ cậu."

"Không sao, chỗ của tớ toàn là công việc lặp lại. Hơn nữa dì Lữ chắc làm nhiều món ngon ở nhà, cậu mà không về thì dì buồn lắm." Trần Hán Thăng an ủi.

Tiêu Dung Ngư gật đầu, đột nhiên lại nhớ đến cái gì: "Lời này dường như khá quen tai, năm trước nghỉ đông cậu khuyên tớ về nhà sớm hình như cũng nói vậy."

"Có hả?"

Trần Hán Thăng không thừa nhận:

"Qua hơn ba trăm ngày ai mà nhớ."

"Hừ, lời cậu nói tớ đều có thể nhớ kỹ!"

Tiểu Ngư Nhi chu môi: "Về sau đừng hòng lừa dối tớ."

Trần Hán Thăng ngoác miệng cười:

"Nói gì kỳ, con người của tớ không bao giờ nói dối và khoác lác."

Tiêu Dung Ngư cầm khung hình, Trần Hán Thăng khiêng hòm đựng xe đạp:

"Thật ra nếu muốn làm sâu sắc quan hệ với bà cụ thì tớ còn một chiêu nữa, hơi lãng phí thời gian, nhưng dùng nó thì bảo đảm về sau bà cụ sẽ yêu thương cậu như cháu gái ruột."

Tiêu Dung Ngư tò mò hỏi:

"Cậu lại có trò xấu xa gì?"

"Bà cụ hình như nhiều năm rồi ăn Tết một mình, với tính cách của bà đại khái không đi theo học sinh về nhà."

Trần Hán Thăng chỉ hướng giấy chữ phúc dán trên cửa chống trộm:

"Nếu ngày hai mươi chín trước Tết chúng ta cố ý đến Kiến Nghiệp dọn dẹp vệ sinh và dán chữ phúc giúp bà, rồi trước tiên ăn bữa cơm tất niên, dựa theo phỏng đoán của tớ, dù bà có không được tự nhiên cỡ nào cũng phải cảm động khóc năm phút."

"Nếu khóc ít hơn năm phút tớ sẽ viết ngược chữ Trần!" Trần Hán Thăng dõng dạc nói.

Tiêu Dung Ngư nhún mũi đáng yêu:

"Đề nghị khá tốt, nhưng động cơ không đủ đơn thuần, dường như chúng ta vì muốn quan hệ sâu thêm mới làm những việc này, không phải bởi vì tôn trọng giáo sư."

"Có gì khác nhau?"

Trần Hán Thăng cười tiêu sái:

"Dù sao chúng ta trả giá, bởi vì đến và đi Kiến Nghiệp mất ít nhất tám tiếng, trong lòng bà cụ cũng vui vẻ. Con người của tớ hoàn toàn là vì lợi cho mình, trên đời người có thể làm tớ trả giá mà không tính toán thiệt hơn thì chỉ có ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám người thôi."

"Hả?"

Tiêu Dung Ngư nghi ngờ đánh giá Trần Hán Thăng: "Trừ chú Trần, dì Lương và tớ ra sao có nhiều người vậy?"

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: "Xin lỗi, thêm tớ nữa là ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín."

"Trần Hán Thăng, cậu nói thế là sao? Hóa ra vừa rồi chưa tính tớ vào? !"

Hai người ồn ào đi tới cửa, đột nhiên phát hiện giáo sư Tôn hôm nay khóa cửa, gõ cửa, bà đeo kính lão mở cửa ra.

"Nghỉ đông rồi mà hai đứa không về quê sao?"

Nhìn thấy Tiêu Dung Ngư cùng Trần Hán Thăng xuất hiện ở cửa, giáo sư Tôn với mái tóc hoa râm hơi giật mình.

"Chúng em muốn chúc Tết cô trước ạ."

Tiểu Ngư Nhi đang giải thích nguyên nhân, Trần Hán Thăng trực tiếp đi vào: "Nơi này đã quen thuộc như nhà của tôi vậy. Sao bà khóa cửa nhà, không sợ con nít lạc đường không tìm được đường về nhà à?"

Giáo sư Tôn đã quen tính cách của Trần Hán Thăng, lắc đầu nói: "Chỉ cần muốn trở về thì dù ở đây vẫn tìm được nhà."

"Sao bà hôm nay bí hiểm vậy?"

Trần Hán Thăng rất kỳ lạ, giáo sư Tôn trước kia rất ít nói những lời huyền ảo như vậy.

"Không có gì."

Giáo sư Tôn lắc đầu, nhìn thùng giấy Trần Hán Thăng khiêng trên vai, hỏi:

"Đây là cái gì?"

"Linh kiện xe đạp chưa lắp ráp."

Trần Hán Thăng mở thùng ra, lấy linh kiện ra như tặng của quý:

"Xe cũ quá đừng đi nữa, không an toàn, tôi lắp ráp xe đạp mới thật đẹp cho bà."

Bà cụ nhìn:

"Sao là màu hồng?"

Tiêu Dung Ngư cũng không ngờ Trần Hán Thăng với ánh mắt độc đáo mua loại màu hồng, mới nãy còn khen hắn làm việc ổn trọng.

"Màu hồng thì có làm sao?"

Trần Hán Thăng có lý lẽ của riêng mình:

"Tâm hồn thiếu nữ là chuyện cả đời, Tiểu Ngư Nhi đến tuổi như giáo sư Tôn vẫn sẽ thích màu hồng."

"Bậy bạ!"

Bà cụ xoay người vào thư phòng, Tiêu Dung Ngư trừng Trần Hán Thăng một cái, lấy ra khung hình chạy theo vào:

"Giáo sư Tôn, khung hình cũ bị hư chân chống rồi, đây là khung hình mới, cô xem thử thế nào . . ."

"Quan niệm cũ kỹ, kỳ thị màu hồng à?"

Trần Hán Thăng oán thầm một câu, lặng lẽ ngồi trong phòng khách bắt đầu lắp ráp, hắn có tính tự lập rất mạnh, một chiếc xe đạp màu hồng nhỏ xinh chốc lát sau đã đứng ở trước mắt.

"Giáo sư Tôn tóc hoa râm cưỡi xe đạp màu hường thiếu nữ chạy trong Đại học Đông Đại."

Trần Hán Thăng chép miệng:

"Đây đã là phong cảnh riêng rồi."

······

Cơm chiều tự nhiên lại là Trần Hán Thăng xuống bếp, giáo sư Tôn ra khỏi thư phòng nhìn chiếc xe đạp này một lần thì không muốn xem lần thứ hai.

Ăn xong, Trần Hán Thăng nằm ngửa trên ghế xem tv, đột nhiên có người gõ cửa cốc cốc.

"Tiểu Trần, đi xem thử."

Tiêu Dung Ngư đá nhẹ Trần Hán Thăng, cô và giáo sư Tôn ăn văn nhã nên tốc độ hơi chậm.

"Là ai, đang gõ khung cửa . . ."

Trần Hán Thăng ngâm nga bài "Thời gian bị lãng quên" của Thái Cầm, đi ra cửa, không chú ý giáo sư Tôn thay đổi sắc mặt.

Tòa nhà bốn tầng trong Đại học Đông Đại đều có lịch sử nhiều năm, đèn hành lang hơi tối, Trần Hán Thăng mở cửa ra liền trông thấy một đôi mắt lóe tia sáng xanh nhìn chằm chằm vào mình.

Nếu đổi lại là Tiểu Ngư Nhi không chừng bị dọa xỉu, Trần Hán Thăng cũng bị giật nảy mình, nhưng sau đó hắn hung hăng quát:

"Bố tiên sư cha nhà mi, đứng trước cửa nhà dọa bố à? !"

Trần Hán Thăng la hét định đánh người, gần Tết mà giả thần giả quỷ, quá xấu xa!

Tiêu Dung Ngư nghe thấy động tĩnh biết ngay không ổn, lập tức chạy tới kéo lại Trần Hán Thăng, tiện thể hoàn toàn mở ra cửa chống trộm, để đèn trong nhà chiếu ra.

Lúc này Trần Hán Thăng mới thấy chủ nhân của đôi mắt xanh là một cô gái mười bảy, tám tuổi, da dẻ trắng nõn, đường nét sâu, mũi thẳng hơn phụ nữ phương đông bình thường.

Đứng phía sau còn có một phụ nữ trung niên, nhưng khuôn mặt Châu Á.

"Con lai?"

Trần Hán Thăng hiểu ra, thảo nào mắt màu xanh.

Cô gái con lai bị Trần Hán Thăng mắng nghệt mặt ra, quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên đứng phía sau.

"Này, nhìn cái gì, look (nhìn) tôi."

Trần Hán Thăng hỏi thẳng:

"You (cô) gõ cửa nhà tôi làm gì?"

Người phụ nữ trung niên vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

"Đây không phải là nhà của Tôn Bích Dư sao?"

"Nói chuyện tôn trọng chút, người như bà sao có thể gọi thẳng là Tôn Bích Dư?"

Lần đầu Trần Hán Thăng nghe có người gọi thẳng tên của giáo sư Tôn.

"Tại sao không thể kêu? Bà là mẹ của tôi."

"Hả?"

Bình Luận (0)
Comment