Đưa La Tuyền đi, Trần Hán Thăng quay lại kế hoạch ban đầu, sắp xếp cho mỗi cửa hàng chuyển phát nhanh ở các trường học lần lượt đóng cửa lúc thi cuối kỳ, rồi chuẩn bị đi một vòng Xuyên Du, cuối cùng về Cảng Thành thăm cha mẹ.
Tóm lại năm trước đã tập luyện một lần, năm nay có nhiều tiền càng dễ làm hơn.
Nhưng miễn là Trần Hán Thăng còn giữ ý tưởng "Ôm hết" thì sự cố Tu La tràng hoặc là đang phát sinh, hoặc sắp phát sinh, thử thách lớn đến năng lực phản ứng của đầu óc.
Đại học Đông Đại nghỉ muộn hơn Học viện Tài chính một ngày, trưa hôm nay Tiêu Dung Ngư vừa thi xong lập tức gọi điện cho Trần Hán Thăng, âm thanh trong trẻo còn chất chứa nét hân hoan.
"Tiểu Trần, tớ thi xong rồi!"
"Tuyệt, giờ thì tớ có một tháng kỳ nghỉ vui chơi rồi."
"Ui cha, nói gì khó nghe vậy. Buổi chiều tớ thu thập hành lý, buổi tối ký túc xá có liên hoan, ngày mai tớ trực tiếp đi Giang Lăng tìm cậu, chờ cậu hết bận rồi cùng nhau về nhà."
Đây là ý tưởng của Tiểu Ngư Nhi, cũng là yêu cầu bình thường của con gái khi yêu.
"Tốt!"
Biểu cảm của Trần Hán Thăng cực kỳ ngạc nhiên, nhưng miệng thì do dự, thậm chí còn "Khích lệ" nói: "Có cậu đến hỗ trợ thì tớ có thể về nhà sớm rồi."
Tiêu Dung Ngư nghe Trần Hán Thăng không từ chối thì thỏa mãn nói:
"Hứa rồi nhé, tớ đi ăn cơm với Thi Thi đây."
. . .
"Đệt, rốt cuộc vẫn đến."
Trong ký túc xá, Trần Hán Thăng lặng lẽ đi đến ban công, hiện tại Tiểu Ngư Nhi tuyệt đối không thể tới Học viện Tài chính, bởi vì Thẩm Ấu Sở còn ở đây, đến là Tu La tràng, hắn ở trong điện thoại đồng ý chỉ là kế hoãn binh bất đắc dĩ.
Đây là tổng kết "Kinh nghiệm" nhiều năm của Trần Hán Thăng, nếu bạn gái có ý thăm dò hoặc tra hỏi, tuyệt đối không thể từ chối ngay, bởi vì đó là biểu hiện của hoảng loạn, sẽ chỉ tăng thêm nghi ngờ hoặc là khiến sự tình trở nên mất kiểm soát.
Phương thức xử lý tốt nhất là dứt khoát đồng ý yêu cầu của cô ấy, ổn định người ta rồi mới có biện pháp giải quyết.
Đừng nhìn Tiêu Dung Ngư nhỏ xinh ngọt ngào, siêu thích Trần Hán Thăng, nhưng tính khí rất không được tự nhiên.
Nếu hôm đó đưa đến bến xe khách Kiến Nghiệp không phải La Tuyền mà là Tiêu Dung Ngư, cho dù tay của Trần Hán Thăng bị đông cứng, Tiêu Dung Ngư cũng sẽ không quay lại lấy túi đồ ăn kia.
Tính cách con gái khác nhau thì đối đãi tình cảm cũng khác.
La Tuyền có thể tổn thương mọi người quanh Trần Hán Thăng, chỉ bỏ sót hắn.
Tiêu Dung Ngư thà cùng Trần Hán Thăng yêu nhau ghét nhau, nhưng có thể khách khí thân thiện đối đãi với người xung quanh Trần Hán Thăng, thậm chí với "Tình địch".
Còn Thẩm Ấu Sở thì cô hy vọng mọi người đều không bị tổn thương, nếu phải có người chịu đau thì đó là cô.
"Không có chuyện trái ôm phải ấp, mỗi ngày không gặp Tu La tràng đã nên cảm ơn."
Trần Hán Thăng búng mạnh tàn thuốc bay xa, cùng bông tuyết rơi xuống dưới lầu.
Phòng 602 trừ Trần Hán Thăng ra, Đái Chấn Hữu và Lý Quyến Nam cũng không trở lại.
Lý Quyến Nam là vì bận làm thêm, đồ ngốc Lão Đái chơi net suốt đêm nhớ lầm thời gian, đành sửa vé xe lửa lúc khác, giờ đang ngủ bù.
"Alo, chú Tiêu, ăn cơm trưa chưa?"
Phải nhờ Tiêu Hoành Vĩ ra mặt, có thể giống như năm ngoái đón Tiểu Ngư Nhi đi là tốt nhất, nhưng phải nói khéo chút.
"Mới ăn cơm xong, thi xong rồi cậu mau về nhà, đừng ở trong trường chơi mãi."
Lão Tiêu nói chuyện ngày càng giống phụ huynh.
Trần Hán Thăng mỉm cười nói:
"Thì tại con không còn cách nào khác, muốn sớm để dành được mười triệu."
"Thôi đi, đừng cợt nhả."
Về chuyện mười triệu, Lão Tiêu không nói đồng ý, cũng không phản đối, đổi đề tài hỏi:
"Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Chuyện đó . . ."
Trần Hán Thăng dường như có chút khó xử, cuối cùng vẫn là hỏi:
"Nếu Tiểu Ngư Nhi lại cùng con ở trong khách sạn thì chú thấy sao?"
"Vấn đề không lớn, để xem cậu chịu đòn giỏi không."
Lão Tiêu đầu tiên là lạnh lùng cười, tiếp đó đột nhiên phản ứng lại: "Đợi đã, Tiểu Ngư Nhi ở chung khách sạn với cậu?"
"Cô ấy định chờ thi thử xong sẽ đến Giang Lăng, chờ cùng con về Cảng Thành."
Trần Hán Thăng nói:
"Nhiều nữ sinh trong lớp tụi con đã về nhà, không thể ở nhờ ký túc xá, cho nên ở lại khách sạn sẽ tiện hơn. Cô ấy đẹp như vậy, ở một mình trong khách sạn thì con không yên tâm, muốn ở cùng cô ấy."
Trần Hán Thăng thề thốt bảo chứng:
"Nhưng chú Tiêu yên tâm, con bảo đảm vẫn giống như lần trước, không làm gì hết."
"Không được!"
Lão Tiêu từ chối ngay:
"Tiểu Ngư Nhi thi xong cuối kỳ vào ngày nào?"
Trần Hán Thăng trả lời:
"Từ hôm nay."
"Hôm nay thi xong?"
Tiêu Hoành Vĩ nhíu mày, tiếp đó trấn an Trần Hán Thăng:
"Ở chung khách sạn thì tạm thời cậu đừng mơ, nhưng thái độ rất tốt, hai đứa còn nhỏ, lỡ xảy ra chuyện thì sao đi học được. Trong cục đột nhiên có vụ án, tôi cúp đây, Tết nhớ đến nhà cùng tôi uống vài ly."
Thật ra đơn vị không có việc gì, Lão Tiêu muốn gọi điện thoại chất vấn Lữ Ngọc Thanh:
"Bà nói Tiểu Ngư Nhi qua hai ngày mới thi xong mà? Tại sao tôi được tin hôm nay Đại học Đông Đại thi xong rồi?"
Lữ Ngọc Thanh thấy đã bị lộ thì đành nói thật:
"Tiểu Ngư Nhi muốn đi khu đại học Giang Lăng chơi, nhưng sợ ông không đồng ý nên chỉ nói với tôi, dặn tôi đừng nói với ông."
"Bà không lo cho an toàn của con gái sao?"
Lão Tiêu thầm nghĩ hai mẹ con kết phường lừa chính mình thì máu nóng dồn lên não.
"Tiểu Ngư Nhi đã là sinh viên, hơn nữa Hán Thăng cũng ở bên kia, và một số bạn học cấp 3 khác."
Lữ Ngọc Thanh lấy làm lạ nói:
"Ông ở nhà thường khen Trần Hán Thăng có tài, Tiểu Ngư Nhi ở cùng cậu ta thì có gì mà lo."
"Thằng đó mới là nguy hiểm nhất!" Tiêu Hoành Vĩ thầm rít gào trong lòng.
Có nhiều chuyện Lữ Ngọc Thanh không rõ ràng, thí dụ như Trần Hán Thăng lăng nhăng, khoảng thời gian trước còn dụ dỗ Tiểu Ngư Nhi đi khách sạn, Lão Tiêu không dám nói những điều này, sợ Lữ Ngọc Thanh tìm Trần Hán Thăng liều mạng.
"Hán Thăng bận việc làm thêm, Tiểu Ngư Nhi nghỉ lễ thì nên về nhà sớm."
Tiêu Hoành Vĩ không ngủ nữa:
"Tôi đi đón Tiểu Ngư Nhi, lần sau không được giấu tôi những việc này."
"Ông bảo hộ con gái hơi quá mức rồi."
Lữ Ngọc Thanh cảm thấy Lão Tiêu phản ứng hơi quá mức.
"Bà không biết gì hết, không nói với bà nữa."
Tiêu Hoành Vĩ cúp máy.
Nghe tiếng tút tút từ ống nghe, cảm thụ được cảm xúc sốt ruột che chở con gái của chồng mình, Lữ Ngọc Thanh không kiềm được cười cười.
"Ngày Tiểu Ngư Nhi gả đi coi chừng khóc xỉu luôn."
Thật ra Lão Tiêu đang rất rối rắm, vừa thưởng thức tính độc lập mà Trần Hán Thăng bày ra, nhưng phòng bị tính cách lưu manh của hắn, sợ con gái chịu thiệt.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi rất thích Trần Hán Thăng, cộng thêm điều kiện gia đình của hắn có thể nói là trong sạch, Lão Trần là người hiền lành hiếm có, Tiêu Hoành Vĩ lại cảm thấy như vậy khá tốt.
"Tốt nghiệp đại học, chờ tốt nghiệp rồi thì tôi không quan tâm nữa."
Lão Tiêu trong lòng thầm nghĩ: "Tốt nghiệp xong rồi dù lập tức mang thai thì tôi cũng không can thiệp, cùng lắm tôi từ chức ở nhà chăm cháu ngoại, cho người khác hâm mộ chết."
Nhưng sự tình còn cần giải quyết, hôm nay Trần Hán Thăng đại khái đã sợ, bởi vì lần trước hắn cùng Tiểu Ngư Nhi ở khách sạn, Lão Tiêu mới sáng sớm đã đến nhà của hắn biểu đạt thái độ kháng nghị.
"Coi như thằng nhóc này biết điều, lần này biết sợ, cho nên trước tiên xin phép, nên mình tạm thời không bán đứng hắn vậy."
Lão Tiêu cho rằng như thế.
Tuy có chút xíu thắc mắc chưa cởi bỏ, với tính cách không ngán thứ gì của Trần Hán Thăng lẽ ra không biết sợ mới đúng.
······
Buổi chiều, Trần Hán Thăng đang ở 101 tòa nhà F xem sổ sách thì Tiêu Dung Ngư gọi điện thoại.
"Tiểu Trần, có lẽ tớ không đi Giang Lăng được."
Tiểu Ngư Nhi buồn nản nói:
"Không biết cha của tớ nghe ở đâu hôm nay thi xong, cứng rắn đòi đón tớ về nhà, tớ kêu ông ấy sáng mai đến."
"A?"
Trần Hán Thăng rất kinh ngạc, hùa theo "Nói xấu" Lão Tiêu:
"Chú Tiêu kỳ cục quá, cậu có phải là con nít ba tuổi đâu mà đưa rước, già lú lẫn rồi!"
"Im ngay! Tớ nói thì được, không cho cậu nói ông ấy như vậy!"
Tiểu Ngư Nhi hầm hừ suy nghĩ một hồi:
"Buổi tối cậu qua đây đi, chúng ta đi nhà giáo sư Tôn chúc mừng năm mới."
"Cái này thì được."
Tu La tràng đã mất, tâm trạng của Trần Hán Thăng rất tốt, hơn nữa giáo sư Tôn trợ giúp chính mình rất nhiều, không thể đối xử như người công cụ được.