Rào rào rào rào rào rào!
FAW màu đỏ đậu ngay ngắn dưới lầu ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, rất nhiều học sinh đều biết chiếc xe này là của Trần Hán Thăng. Một số nữ sinh tò mò nhìn vào, nhưng không thấy rõ, cần gạt nước liên tục đung đưa, quét bông tuyết rơi vào tấm chắn gió.
Chốc lát sau, La Tuyền cầm vali đi xuống, đây là lần thứ hai cô ngồi trên xe của Trần Hán Thăng. Khi mở ra cửa bên ghế lái phụ La Tuyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, phát hiện biểu cảm của hắn không thay đổi gì, thế là kiên định ngồi xuống ghế lái phụ.
"Cuộc thi thế nào?"
Trần Hán Thăng thong thả lái xe rời đi, để lại hai dấu nước mờ dưới đất.
"Cũng ổn, chắc có thể lấy được học bổng."
La Tuyền ngửi trong xe thoang thoảng mùi thơm, Trần Hán Thăng rõ ràng không phải loại con trai xức nước hoa, chỉ có thể là cô gái khác để lại.
Trong lòng La Tuyền bỗng cảm thấy khó chịu, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có tuyết như lông ngỗng bị gió thổi dán lên cửa kính xe.
Chiếc FAW không lập tức chạy ra cổng trường, mà tạm ngừng trước cửa hàng tiện lợi, nơi đó có một cô gái vóc người cao ráo, ít nhất cao 1m7 trở lên, một tay cầm dù, một tay xách túi, đôi mắt hoa đào giấu dưới khăn quàng ngây ngốc nhìn chăm chú xe con, không phải Thẩm Ấu Sở thì là ai.
Vẻ mặt La Tuyền sửng sốt.
Trần Hán Thăng dường như không biết, hạ cửa sổ xe hỏi Thẩm Ấu Sở:
"Mua đủ đồ chưa?"
"Mua . . . mua đủ rồi."
Giọng của Thẩm Ấu Sở rất nhỏ, tiếng nói bị vùi trong tuyết bay đầy trời, cô đành giơ cái túi lên, dùng động tác này biểu minh đã mua xong.
La Tuyền nhìn thì phát hiện đều là đồ ăn vặt, kỳ lạ là có vài món đặt bên trên là bánh quy và bánh mì mà cô thích ăn.
"Mua cho mình?"
"Sao hai người đó biết khẩu vị của mình?"
"Thẩm Ấu Sở ngoan như vậy?"
••••••
Trong khoảnh khắc rất nhiều ý niệm đều hiện lên trong đầu La Tuyền. Động tác của Trần Hán Thăng rất nhanh, nhận lấy cái túi, dâng lên kính cửa, lái xe đi.
La Tuyền nhìn qua kính chiếu hậu, Thẩm Ấu Sở vẫn còn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, giơ tay vẫy nhẹ, dường như vừa rồi không kịp chào tạm biệt La Tuyền nên bây giờ muốn bổ sung lễ tiết này.
Xe càng lúc càng xa, bóng dáng của Thẩm Ấu Sở mờ dần, nhưng khi quẹo cua thì cô vẫn còn đứng đó.
Trần Hán Thăng cũng chú ý tới, lập tức lấy ra điện thoại di động gọi điện, rõ ràng là lời quan tâm nhưng nói từ miệng của hắn thì tràn đầy hung hăng:
"Cậu còn đứng ở nơi đó làm cái gì, muốn biến thành tượng băng à? Đi thư viện chờ tớ về lại cùng ăn cơm trưa."
Cúp điện thoại, Trần Hán Thăng thở ra một hơi, dường như có chút bất đắc dĩ, bắt đầu nhấn ga tăng tốc, dọc theo đường cái Long Miên chạy tới trạm đón khách Kiến Nghiệp.
Trong xe yên tĩnh lại, La Tuyền nhìn đồ ăn vặt trong bao, bỗng hỏi:
"Cho tôi?"
"Ừ."
Trần Hán Thăng gật đầu.
"À."
La Tuyền không nói lời nào, Trần Hán Thăng cũng chuyên tâm lái xe, chỉ có tiếng va chạm rào rào từ tấm chắn gió, dường như trong đợt tuyết này kèm theo băng mỏng, đây cũng xem như đặc điểm thời tiết của Kiến Nghiệp.
"Tại sao kêu chị ấy mua cho tôi?"
La Tuyền im lặng nửa ngày lại mở miệng, trên mặt kèm theo chút mong đợi, đại khái muốn nghe Trần Hán Thăng nói lời quan tâm.
"Không phải tôi muốn mua, Thẩm Ấu Sở chủ động đòi mua."
Trần Hán Thăng vừa lái xe vừa nói:
"Tôi vốn hẹn cô ấy cùng đi căn-tin ăn cơm, về sau vì phải đưa cô đi bến xe nên gọi điện thoại giải thích với cô ấy. Thẩm Ấu Sở nghĩ từ Kiến Nghiệp đến Cảng Thành mất vài tiếng, cô không kịp ăn cơm trưa, cho nên mua chút đồ ăn vặt."
La Tuyền ngắt lời:
"Vậy sao chị ấy biết khẩu vị của tôi?"
"Tôi nói cho cô ấy."
Trần Hán Thăng cười hỏi:
"Cô có muốn hỏi là tôi làm sao biết không?"
Thật ra La Tuyền rất muốn hỏi câu đó, nhưng bị Trần Hán Thăng trêu chọc khiến cô cảm thấy hỏi tới bến cũng không có ý nghĩa gì, đặc biệt là bao đồ ăn này là Thẩm Ấu Sở chủ động mua cô.
"Chị ta là đồ ngốc sao?" La Tuyền thầm nghĩ.
Dường như Trần Hán Thăng có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, khi đến ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, hắn đột nhiên hỏi: "Thẩm Ấu Sở ngốc lắm đúng không?"
"Ừm."
La Tuyền gật đầu thừa nhận, cô vốn không định nói, nhưng bị hỏi thì cô không thèm nói dối.
Trần Hán Thăng cười cười, hắn không tức giận, nhưng chuyển hướng đề tài sang khu vực khiến La Tuyền bất ngờ.
"Cô thấy thế nào về chuyện cha mẹ ly hôn?"
"Hả?"
La Tuyền sửng sốt, tình cảm của cha mẹ Trần Hán Thăng khá tốt, Cảng Thành không lớn, trước kia cô từng gặp Trần Triệu Quân.
Lão Trần là người cha trung niên không nói nhiều, nhưng nhìn qua đã biết là tính khí rất tốt.
La Tuyền có thể hội sâu sắc với cha mẹ trung niên tính tình xấu, gia đình của cô là thế.
La Tuyền hỏi:
"Ý anh là cha mẹ của tôi sẽ ly hôn?"
"Có khả năng này, lúc cô lên cấp 3 chắc bọn họ thường xuyên cãi lộn nhỉ?"
Trần Hán Thăng vừa xoay tay lái vừa nói, chuyện này sớm muộn gì sẽ phát sinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sắp tới rồi.
"Ly hôn thì ly hôn."
La Tuyền dửng dưng nói:
"Tôi nhìn bọn họ cãi lộn mãi cũng mệt, ly hôn rồi mọi người đều sảng khoái, tóm lại tôi sẽ không như đứa trẻ khác khóc ngăn cản cha mẹ ly hôn."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ nhóm bạn quanh mình khá thú vị, cha mẹ đều bao gồm tất cả đặc điểm của vợ chồng Trung Quốc.
Nói về cha mẹ của hắn trước.
Lão Trần và Lương thái hậu, mặt ngoài là Lương thái hậu cầm quyền, thật ra việc lớn vẫn do Lão Trần quyết định, bao gồm nhìn thấy Trần Hán Thăng từ nhỏ không thích học tập, chuyển biến quan niệm bồi dưỡng con nhỏ.
Cha mẹ của Tiểu Ngư Nhi là yêu thương tôn trọng lẫn nhau, gặp chuyện gì hai người đều thích thương lượng, địa vị gia đình bình đẳng, hơn nữa cảm tình rất tốt, rất thương con cái, điển hình gia đình học thức cao.
Cha mẹ của Vương Tử Bác không có văn hóa, kinh tế gia đình hơi kém, là loại không kèm kẹp nhiều nhưng con cái học giỏi. Thật ra bọn họ không chỉ ít trao đổi với con cái, hai vợ chồng cũng không nói nhiều, sống cho qua ngày, sẽ không ly hôn.
Điều kiện gia đình của La Tuyền tốt, chưa chắc kém hơn Tiểu Ngư Nhi, nhưng cha mẹ đều rất có cá tính hơn nữa không muốn thỏa hiệp, cộng thêm có tiền thì bị dụ dỗ nhiều, hai bên đều muốn ly hôn.
Thấy tâm trạng của La Tuyền khá thoải mái, Trần Hán Thăng khẽ ừ:
"Tóm lại, tuy cha mẹ ly hôn nhưng quan hệ giữa họ và cô sẽ không thay đổi."
"Tùy họ."
Dường như La Tuyền quan tâm chuyện này, ngược lại tò mò hỏi: "Sư huynh Trần, anh có thể cho tôi biết làm sao khiến sư tỷ Tiêu tâm cao khí ngạo chấp nhận một mỹ nhân đỉnh của chóp như Thẩm Ấu Sở không?"
"Nói cho cô cũng được, nhưng phải làm rõ quan hệ của chúng ta trước."
Trần Hán Thăng lại từ từ dừng lại xe, càng tới gần nhà ga thì càng nhiều xe dừng ở ngã tư, ngã rẽ này là đèn xanh đèn đỏ cuối cùng, quẹo qua là đến trạm đón khách Kiến Nghiệp.
"Chúng ta có quan hệ gì?"
Tim La Tuyền bỗng đập nhanh, bởi vì Trần Hán Thăng nói như vậy chắc chắn sẽ không theo phương hướng cô mong đợi.
"Chúng ta đều là con một, cũng không có anh chị em gái gì."
Quả nhiên, Trần Hán Thăng châm chước rồi nói:
"Hay là làm anh em đi, cô nhận tôi làm anh trai."
Lúc này chưa có danh từ "bạn giới tính nam", cho nên giữa Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề là mối quan hệ khá tiên tiến, đa số người thì làm anh trai, em gái.
"Anh trai?"
La Tuyền cười khẩy nói:
"Tôi cực khổ thi vào Học viện Tài chính chỉ vì thêm người anh trai?"
Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, Trần Hán Thăng đạp chân ga rõ hướng, chậm rãi ngừng lại trước cửa bến xe, vừa đủ thời gian.
Trần Hán Thăng nói:
"Đây là kết quả tốt nhất."
"Tôi không cần kết quả này!"
La Tuyền mở cửa ra, chính mình cầm vali đẩy tới chỗ soát vé.
"Này!"
Trần Hán Thăng kêu một tiếng, hắn cũng không xuống xe, thò tay ra từ cửa sổ xe, đưa ra bao đựng đầy đồ ăn vặt.
La Tuyền vốn không muốn nhận, với cô thì đói bụng một bữa không sao cả, nhưng thấy bông tuyết không ngừng rơi xuống cổ tay và tay áo của Trần Hán Thăng, bao gồm rơi vào đồ ăn trong túi, nhưng hắn không rút tay về, chứng minh ý của hắn kiên định không thay đổi.
La Tuyền do dự một chút, trong lòng vẫn có chút sợ, cuối cùng vẫn là chạy về giật lấy bao đồ ăn, ngoài miệng kiên quyết nói:
"Tôi sẽ không làm em gái, nếu không thì về sau phiền phức!"
Trần Hán Thăng phủi bông tuyết trên tay áo, chứ chẳng lẽ cục cưng là đúng nghĩa cục cưng, bảo bối là đúng nghĩa bảo bối, em gái đúng nghĩa là em gái?