Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321: Từ Hôm Nay Trở Đi Hâm Mộ Mày

Chương 321: Từ hôm nay trở đi hâm mộ mày Chương 321: Từ hôm nay trở đi hâm mộ mày

Hoàng Tuệ hiểu về cao cấp là như vầy, khi xã giao thì bưng một ly rượu đỏ, nói về chính trị quốc tế và thời sự trong nước, rồi tâm sự nhãn hiệu nước ngoài ít ai nghe qua.

Càng không có người nghe qua thì cô ta càng cảm thấy mình khác với mọi người, tiếp đó kiên nhẫn giải thích về nó và khởi nguồn của những nhãn hiệu này cho người khác nghe, chiếm được cảm giác thỏa mãn và khoe khoang trong quá trình này, phương thức thể hiện đó cao cấp hơn trần trụi khoe giàu nhiều.

Nhưng Hoàng Tuệ rất nhanh phát hiện Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh phản ứng hờ hững, cô ta nhạy bén ngừng đề tài này. Hoàng Tuệ thầm thấy lạ, rõ ràng Khổng Tĩnh mặc đồ cao cấp mà sao sẵn lòng hòa lẫn với đám sinh viên đó?

Chờ mọi người đến đông đủ, Nhiếp Tiểu Vũ mời tất cả vào bàn, cô ấy đã thói quen làm những việc vặt này, hơn nữa thuần thục đến mức khiến người đau lòng.

Tất cả mọi người sẵn sàng, Trần Hán Thăng rót đầy ly đứng lên. Hắn đứng, người khác đều rất tự giác đứng lên theo, sinh viên làm thêm trên mặt còn nét non nớt, nhưng đã sắm vai nhân vật đi vào xã hội.

"Tôi chỉ nói ba câu, nói xong rồi mọi người tùy ý uống."

Trần Hán Thăng cười cười: "Câu nói đầu tiên, khiến chúng ta vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh chị Tĩnh gia nhập gia đình lớn Hỏa Tiễn 101. Tôi sẽ không nói nhiều về thân phận trước kia của chị Tĩnh, tóm lại là trùm trong ngành nghề, chị ấy là đối tượng cho tất cả chúng ta học tập."

Bốp bốp bốp!

Trần Hán Thăng vỗ tay trước, rất nhanh toàn bộ phòng VIP tràn ngập tiếng vỗ tay.

Trương Minh Dung vỗ to tiếng nhất, hai bàn tay bị vỗ đỏ, bởi vì cô ấy biết sang năm mình sẽ phục vụ bà chủ thứ hai xinh đẹp mà trưởng thành này, cho nên muốn thông qua phương thức này để biểu đạt tình cảm nóng cháy.

"Nếu Trần tổng nhắc đến mình một tiếng thì hay quá." Trương Minh Dung thầm nghĩ, bởi vì cô ấy cũng là một trong những công nhân mới.

"Cảm ơn mọi người."

Khổng Tĩnh cười gật đầu, cô có kinh nghiệm trải đời phong phú, sẽ không e sợ những trường hợp này, hơn nữa hoan nghênh cô là điều nên làm, tiếp theo chắc sẽ giảng phát triển sang năm của Hỏa Tiễn 101.

"Câu nói thứ hai, khiến chúng ta lặp lại câu đầu tiên, lại lần nữa hoan nghênh chị Tĩnh."

Trần Hán Thăng lại vỗ tay.

Khổng Tĩnh ngạc nhiên, chẳng phải bây giờ nên bàn về tương lai rồi nói lời cổ vũ sao?

"Câu thứ ba, khiến chúng ta lặp lại câu nói thứ hai, vẫn là hoan nghênh chị Tĩnh."

Trần Hán Thăng ba lần vỗ tay xong nhìn Khổng Tĩnh nói: "Chị Tĩnh, muôn vàn lời muốn nói hợp thành một câu, tôi thật sự không thể thiếu chị."

Khổng Tĩnh đỏ mặt, cô không ngờ Trần Hán Thăng biến liên hoan cuối năm thành nghi thức hoan nghênh chính mình nhậm chức, thoạt nhìn quá mức long trọng.

Biểu đạt tình cảm trần trụi quá, tuy mang ý nghĩ sự nghiệp nhưng Trần Hán Thăng từng qua lại hơn 3000km đi nhà cô.

"Thảo nào lúc xã giao không bao giờ dẫn Tiểu Ngư Nhi hoặc là Thẩm Ấu Sở theo bên cạnh, thì ra vì có một số lời không tiện nói ra."

Vương Tử Bác phi một tiếng, loại phong cách này rất giống Trần Hán Thăng.

Trương Minh Dung cảm động muốn khóc, khi nào Trần ca cũng sẽ nói câu đó với mình: "Minh Dung, muôn vàn lời muốn nói hợp thành một câu, tôi thật sự không thể thiếu cô."

Nhưng chờ đến phút cuối Trần Hán Thăng vẫn không giới thiệu Trương Minh Dung, bị xem như người vô hình bỏ qua luôn.

Đương nhiên không thể hoàn toàn không nhắc tới, không biết Trần Hán Thăng nói gì với Khổng Tĩnh, ngước đầu lên kêu Trương Minh Dung:

"Công ty chuẩn bị cấp một chiếc xe cho chị Tĩnh, thấp nhất hai trăm nghìn trở lên, cô trước kia đã làm ở cửa hàng 4S, đến lúc đó hãy cùng Nhiếp Tiểu Vũ làm xong chuyện này."

"Biết, nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

Trương Minh Dung đứng lên đồng ý, thầm nghĩ chính mình cũng không có phương tiện giao thông, sao Trần ca không thể quan tâm người ta một chút, cho chiếc xe đạp cũng được.

Không chỉ mình Trương Minh Dung hâm mộ, Hoàng Tuệ cũng vậy. Một chiếc xe hai trăm nghìn, quá rộng rãi, hình như Trần Hán Thăng lái xe cũng chỉ một trăm nghìn.

Hoàng Tuệ đẩy Vương Tử Bác ngồi bên cạnh:

"Khi nào thì Trần Hán Thăng cũng cấp một chiếc xe hai trăm nghìn cho cậu?"

"Cho tôi?"

Vương Tử Bác ngẫm nghĩ nói:

"Nếu tôi có thể kiếm lợi nhuận hai triệu cho Hỏa Tiễn 101 thì chắc cậu ấy sẽ suy xét."

Tiếp theo là thời gian hoạt động tự do, mọi người đã rất quen thuộc, tùy ý ăn uống. Chờ Nhiếp Tiểu Vũ cụng ly với Trần Hán Thăng xong, Vương Tử Bác cũng đi tới.

Vương Tử Bác đương nhiên không phải kính rượu, cậu ấy vỗ vai Trần Hán Thăng nói:

"Năm nay vẫn đưa Thẩm Ấu Sở về chứ?"

Trần Hán Thăng gật đầu, nói:

"Đương nhiên."

"Vừa lúc, tao cũng đưa Hoàng Tuệ về."

Vương Tử Bác vui vẻ nói:

"Hai anh em chúng ta đi xe lửa đưa người yêu về Xuyên Du, cố kiên trì bốn năm đại học cũng xem như một đoạn giai thoại."

"Tao không đi xe lửa."

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Năm nay đi máy bay tiết kiệm thời gian, sang năm có lẽ không đưa đi nữa."

"Vì sao?"

Vương Tử Bác cho rằng quan hệ giữa Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở xảy ra trục trặc, đang định khuyên nhủ vì Thẩm Ấu Sở là cô gái tốt, lương thiện.

"Nửa năm sau tao lên năm ba rồi, phỏng chừng Thẩm Ấu Sở cũng cần thi cao học, tao suy xét mua căn hộ cho bà và A Ninh ở, tiện thể đón hai người ra khỏi núi."

Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác:

"Mày có định mua một căn cho Hoàng Tuệ không? Như vậy chẳng những có thể kéo dài giai thoại, không chừng chúng ta còn làm hàng xóm."

"Đệt!"

Vương Tử Bác xoay người đi, Trần Hán Thăng rõ ràng đang đùa với mình.

Nhà trong Kiến Nghiệp dù là vùng ngoại thành cũng phải hai trăm nghìn, nội thành càng đắt hơn, từ bảy trăm nghìn trở lên, chút tiền của mình sao đủ trả chứ.

"Mày đã hỏi ý bà chưa?"

Vương Tử Bác vẫn không chết tâm, rõ ràng là một đoạn giai thoại tiễn đưa nghìn dặm nhưng bị tiền bạc tùy hứng phá hỏng.

"Không nói, Thẩm Ấu Sở đều không biết."

Trần Hán Thăng nhún nhún vai:

"Nhưng có sao đâu, cùng lắm tao lừa cô ấy. Hâm mộ bạn gái của mày ghê, Hoàng Tuệ sẽ không từ chối mày bỏ tiền mua nhà cho, không giống như tao, tiêu tiền còn phải lén lút."

"Hâm mộ! Thật sự hâm mộ."

Trần Hán Thăng vỗ vai Vương Tử Bác, quay về bàn nhậu.

Vương Tử Bác ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, mãi đến khi Hoàng Tuệ lại đây kéo mình:

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

Vương Tử Bác lắc đầu: "Tiểu Trần thương lượng với tớ, năm nay chúng ta cùng nhau cưỡi máy bay về Xuyên Du.

"A, tuyệt quá, tôi chưa từng đi máy bay."

Hoàng Tuệ vui vẻ nói.

Vương Tử Bác nhìn Hoàng Tuệ hoan hô nhảy nhót, chợt nghĩ nếu là Thẩm Ấu Sở thì phản ứng đầu tiên là quan tâm giá cả.

Tiểu Ngư Nhi đại khái trực tiếp hỏi có đủ tiền không, nếu không đủ thì lấy của tôi.

Vương Tử Bác thở ra một hơi: "Từ hôm nay trở đi lại thêm một chuyện hâm mộ Tiểu Trần."

. . .

Sau khi các buổi liên hoan kết thúc, tiếp theo là ba ngày thi cuối kỳ, Trần Hán Thăng trên cơ bản là viết tên xong chờ nộp bài thi, tóm lại xem không hiểu đề bài.

Đối với môn thi "Xác suất luận" kết thúc, Trần Hán Thăng đột nhiên phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.

"Năm hai học kỳ đầu kết thúc trong đợt tuyết rơi lặng lẽ, thoải mái!"

Thi xong nghĩa là kỳ nghỉ đến, học sinh bình thường sẽ ăn cơm trưa trong căn-tin, cưỡi giao thông công cộng đi nhà ga.

Một số tên nghiện net thì kéo hành lý đi quán net ở khu trung tâm thương mại Nghĩa Ô, chuẩn bị không ngủ không nghỉ chơi thâu đêm vài ngày.

Bởi vì nghỉ ngơi quá lãng phí, nhất định phải để dành ngủ trên tuyến xe về nhà, khi mở mắt ra đã tới nơi, lợi dụng thời gian quá hoàn mỹ.

Trần Hán Thăng không đi về ngay bây giờ, hắn phủi mông định tìm Thẩm Ấu Sở cùng đi ăn cơm, bỗng chú ý thấy một bóng dáng đứng trên hành lang tòa nhà dạy học, nhíu chặt mày nhìn bên ngoài tuyết rơi.

"Không mang theo dù à?"

Trần Hán Thăng đi qua hỏi.

"Không."

La Tuyền nhìn Trần Hán Thăng.

"Cha của cô không đến đón?"

"Không biết ông ta ở đâu nữa, chắc đi nhậu rồi."

"Mẹ của cô đâu?"

"Đánh lộn với ổng xong trật chân nằm bệnh viện rồi."

Tuyết bên ngoài rơi càng nhiều, mang theo chút gió, bông băng tinh sáu cánh bị thổi bay xuống ống tay áo lông của Trần Hán Thăng, hòa tan thành vệt nước.

"Mua vé xe chưa?"

Trần Hán Thăng hít sâu một hơi hỏi.

"Mua rồi."

La Tuyền móc ra vé xe đưa cho Trần Hán Thăng, đầu ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau, ngón tay của La Tuyền lạnh như băng.

"Còn gần một tiếng rưỡi nữa."

Trần Hán Thăng nhìn vé, nói:

"Từ trường học đến bếnxe khách mất một tiếng, tuyết rơi thì xe bus không chạy nhanh, cô còn muốn về nhà không?"

"Tùy tiện, về nhà cũng không có gì vui."

La Tuyền vươn tay ra:

"Trả vé cho tôi."

Trần Hán Thăng không trả, nhét vé vào túi:

"Tôi đưa cô đi bến xe, giờ cô hãy về ký túc xá lấy hành lý."

La Tuyền sững sờ.

Trần Hán Thăng nâng cao giọng, nét mặt không kiên nhẫn:

"Mau lên, còn muốn tôi lặp lại lần thứ hai?"

"À."

Mắt La Tuyền chớp chớp, định lao về ký túc xá trong tuyết, sau lưng vang tiếng kêu của Trần Hán Thăng:

"Chờ đã, cầm dù theo!"

"Anh không cần à?"

La Tuyền thấy trong tay Trần Hán Thăng chỉ có một cây dù.

Trần Hán Thăng cười khinh khỉnh:

"Tôi là phó chủ tịch hội học sinh, mượn dù có khó gì?"

La Tuyền gật đầu, bung dù bước ra ngoài.

Đi chưa được vài bước La Tuyền không kiềm được quay đầu, thấy Trần Hán Thăng kéo mũ của áo lông trùm lên đầu, đút tay vào túi áo chạy chậm đi bãi đỗ xe.

Rõ ràng là vì không gặp người quen, hoặc nên nói với tính khí của hắn lười mượn dù.

Nhìn bông tuyết rơi liên tục lên lưng Trần Hán Thăng, La Tuyền xoa sống mũi cay cay:

"Đại học thật chán."

Bình Luận (0)
Comment