Nhìn thấy Lão Trần đùn đẩy sang cho mình, Trần Hán Thăng không khỏi trợn tròn mắt, mình vừa mới về đến nhà thôi mà.
Trần Hán Thăng mở cửa phòng ngủ, phát ra tiếng cọt kẹt, Lương Mỹ Quyên rất vui khi nhìn thấy con trai mình: "Ấy, con về rồi à?"
"Mẹ, cái vòng tay đó. . ."
"Không sao, chiếc vòng đó không đáng tiền. Ta thấy rẻ nên mới mua ở chợ đêm."
"Không, nó không phải do con. . ."
"Khụ !"
Lúc này, Lão Trần đột nhiên ho khan một tiếng: "Hôm nay mới phát lương."
Trần Hán Thăng đột nhiên hiểu rằng ở nhà, thẻ lương của Trần Triệu Quân để ở chỗ Lương Mỹ Quyên. Lương Mỹ Quyên sẽ đưa cho Lão Trần tiền tiêu vặt hàng tháng.
Nếu tâm trạng tốt thì sẽ cho bình thường, nếu tâm trạng bình thường thì sẽ cho nó ít hơn, còn nếu cãi nhau thì đừng hòng được cho.
Nói tóm lại, Lương Mỹ Quyên ngày nào cũng nấu ăn, mua quần áo đúng lúc. Lão Trần cũng không lo ăn lo uống. Trong người cứ có chút tiền là sẽ đi quyên góp toàn bộ cho Hiệp hội Thư pháp thành phố Cảng Thành.
Tuy nhiên, Lão Trần không có sở thích nào khác, không bài bạc rượu chè, sau tiệc xã giao cũng không đi tăng hai, quả thực khác một trời một vực so với Trần Hán Thăng.
Lương Thái hậu từng than thở về việc mình có phải đã mang nhầm con của ai, chẳng giống tẹo nào so với người cha.
Nghĩ đến đây, Trần Hán Thăng mềm lòng. Lão Trần cũng không dễ dàng gì, vậy nên liền đột ngột thay đổi giọng điệu: "Con không cố ý làm vỡ nó đâu."
Lương Mỹ Quyên cảm thấy kì lạ: "Thì chắc chắn là con không cố ý rồi, lẽ nào lại cố ý sao."
"Có điều."
Lương Mỹ Quyên chỉ vào bàn trà rồi nói: "Tại sao lại có vệt nước ở đây? Hình như là chữ Hán, là "Toàn" hay "Kim" ?
Bây giờ đến lượt Trần Hán Thăng thấy ngượng.
Vừa rồi Lão Trần yêu cầu hắn chọn một trong hai, nhưng Trần Hán Thăng không muốn chọn. Vậy nên hắn không viết "Thẩm", cũng chẳng viết" Tiêu", chỉ viết một chữ "Toàn"
"Toàn" không có nghĩa là tìm một cô gái có họ Toàn, mà ý là "con muốn toàn bộ" .
Nếu Lương Mỹ Quyên biết về câu trả lời oái oăm như vậy, đêm nay Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ bị mắng.
"Đó là 'tất cả'."
Lão Trần đột nhiên ngập ngừng nói: "Ta viết bằng nước, đột nhiên ngẫm lại thì nhận ra một điều."
Người thích thư pháp, thích nghiên cứu các bộ thủ, nét chữ của chữ Hán nhiều lúc phải viết ra. Lúc đó không có bút nên dùng thứ khác thay thế.
Lương Mỹ Quyên không nghi ngờ gì, mà chỉ mắng: "Ở nhà không có giấy sao. Bàn trà bị nước ngấm hỏng thì sao?"
Tuy nhiên, chuyện "con muốn tất cả" cũng đã được gác lại.
Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng đưa mắt nhìn nhau, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Hai cha con sử dụng ưu nhược điểm của mình để cùng nhau đánh lừa Lương Thái hậu, đảm bảo cho lợi ích của mình không bị tổn hại.
Lão Trần tiếp tục xem chương trình truyền hình. Trấn Hán Thăng cùng Lương Thái hậu nói chuyện trong bếp, đồng thời gửi tin nhắn cho Tiêu Dung Ngư.
"Tớ về Cảng Thành rồi."
Không lâu sau, một tin nhắn "ting" từ điện thoại, Tiểu Ngư Nhi nhắn lại.
"Cứ tưởng cậu sẽ ăn Tết ở Kiến Nghiệp."
Trần Hán Thăng cười "hehe" . Hắn bận đến sáng ngày 15 mới rời khỏi trường, hơn nữa hắn còn tiễn Thẩm Ấu Sở trở về Tứ Xuyên, sau đó xin nghỉ một ngày để tham gia hôn lễ. Hôm nay đã là ngày 17.
Tết năm 2004 là ngày 22 tháng Giêng, theo âm lịch thì tức là ngày 26 Tết Nguyên đán.
Trần Hán Thăng: Tớ bận quá, ngày mai tớ sẽ đến nhà tìm cậu.
Tiêu Dung Ngư: Ngày mai nhà tớ có khách.
Trần Hán Thăng: Được thôi.
Tiêu Dung Ngư: "Được thôi" nghĩa là sao?
Trần Hán Thăng: Có nghĩa là sẽ đi vào một ngày khác, không phải nhà cậu có khách sao?
Tiêu Dung Ngư: Nhà tớ có khách, nhưng có liên quan gì đến việc cậu tìm tớ?
Trần Hán Thăng: Tớ. . . .
"Chết tiệt, thật là kiêu ngạo!"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm đây là thứ logic quái quỷ gì. Nếu muốn tớ đến thì trực tiếp đồng ý là được rồi, lại còn nói nhà có khách.
"Hừm, biết ngay là cậu không muốn tìm tớ."
Tiêu Dung Ngư lại gửi một tin nhắn khác.
Trần Hán Thăng thở dài, nhanh chóng trả lời: "Trưa mai tớ đến nhà cậu ăn cơm, tớ sẽ mang rượu đến uống cùng chú Tiêu."
Thái độ này khiến Tiểu Ngư Nhi hài lòng hơn, vậy nên cô mới tha cho Trần Hán Thăng.
"Nhà tớ có rượu, cậu cứ tới là được."
"Thôi đi, để tớ bày tỏ chút thành ý."
... . . .
Khi Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi đang đấu võ mồm, Lương Mỹ Quyên đã không hài lòng khi nhìn thấy điều đó.
"Chỉ biết cắm mặt vào điện thoại. Nghỉ lễ về nhà cũng chỉ biết ôm cái điện thoại!"
Trần Hán Thăng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn. Mấy chục năm sau, câu nói kinh điển của Lương Thái hậu "Nghỉ lễ về nhà cũng chỉ biết ôm cái điện thoại" hóa ra bắt đầu từ đây sao?
"Không, việc của công ty."
Trần Hán Thăng kiếm bừa lý do, dựa vào cửa trượt của phòng bếp, tiếp tục gửi tin nhắn.
"Tiểu Thẩm đã về nhà an toàn chưa?"
Lương Mỹ Quyên vừa cắt rau vừa hỏi.
"Vâng."
Trần Hán Thăng gật gật đầu.
"Tình hình nhà cô bé vẫn ổn chứ."
"Rất tốt. Sức khỏe của bà bội cũng rất tốt. Cô em họ còn béo lên trông thấy."
"Khi nào rảnh ta cũng muốn đi xem. Trước đây đơn vị tổ chức đi Dung Thành, lúc đó con mới lên mẫu giáo, chớp mắt bây giờ đã lên đại học rồi."
"Được rồi, nhưng mẹ đừng đi Lương Sơn nữa. Ở đó đi bộ rất khó, dốc lại cao. Sức của mẹ không chịu được đâu."
Trần Hán Thăng dừng lại rồi nói: "Đến lúc đó con sẽ đón bà nội đi gặp mẹ."
"Sao có thể thế được."
Lương Mỹ Quyên lắc đầu nói: "Cha mẹ bên nhà trai bắt buộc phải đi đến gia đình bên đó. Quy tắc không được tùy tiện phá vỡ."
"Vâng, vậy tùy mẹ."
Trần Hán Thăng không dám nói mình định mua một căn nhà ở Kiến Nghiệp, như vậy Lương Mỹ Quyên sẽ cảm thấy mình còn quá trẻ để đưa ra quyết định.
"Nhà mình có rượu trắng không?"
Đang tán gẫu, Trần Hán Thăng mới chợt nhớ ra ngày mai mình đến nhà Tiêu Dung Ngư, nhất định phải mang theo rượu.
"Có."
Lương Mỹ Quyên chỉ vào phòng chứa đồ: "Con đi tìm xem."
Trần Hán Thăng lục tung tất cả các thùng, nhưng kết quả đều là rượu cấp thấp, không khỏi lớn tiếng than thở: "Hai người dù sao cũng làm việc trong cơ quan nhiều năm như vậy, sao không có bình rượu Mao Đài hay Ngũ Lương mà chỉ có rượu xái và rượu hồ lô thôi."
"Hai người không thể để một cơn gió không lành mạnh của xã hội thổi vào trong căn nhà này được hay sao."
... .
Sau bữa tối, Lão Trần và Lương Mỹ Quyên thảo luận về việc đi thăm họ hàng sau năm mới. Trần Hán Thăng có hai người dì và một người chú, sau khi ông bà qua đời, họ hiếm khi tụ tập với nhau.
Trần Hán Thăng đang xem "Anh Hùng Xạ Điêu ", bản của Huỳnh Nhật Hoa cũng giống như "Tây Du Ký", là tác phẩm kinh điển xem mãi không chán. Cho dù đã biết tình tiết xảy ra đã biết rõ nhưng vẫn có thể xem một cách hứng thú. Đây có lẽ là mê lực của tác phẩm kinh điển.
Tuy nhiên, Lương Mỹ Quyên ở nhà là một cảnh sát Thái Bình Dương, phải quán xuyến mọi việc. Bà liếc nhìn con trai mình đang nằm ườn trên sô pha xem TV, vô thức uốn nắn điều chỉnh lại: "Ngồi xem ngay ngắn lên, còn uốn éo thì ra ngoài."
Khi Trần Hán Thăng xem đến đoạn kịch tính, thì tỏ ra bất bình: "Mẹ, mẹ nghiêm túc quá. Con vừa về nhà nên muốn xả xì trét tí. Lúc ăn cơm mẹ cũng mắng quần áo con bẩn. Bây giờ con chỉ xem một tập "Anh Hùng Xạ Điêu", mẹ lại muốn đuổi con đi. Có chịu được nổi hai ngày không đây trời."
Đây chính là những việc làm của phụ huynh. Con cái đã lâu không được về nhà, vừa gặp mặt thì rất vui mừng, nhưng hai tiếng đồng hồ sau đã bắt đầu chán ngấy rồi.
Lương Mỹ Quyên cũng không chịu yếu thế, ở nhà bà là NO. 1
"Việc này trách ta sao? Khi học mẫu giáo, ta muốn bồi dưỡng con thành thiên tài. Khi học trung học thì chỉ mong lên được đại học. Lên cấp ba rồi thì chỉ mong khỏe mạnh là được."
"Giờ lên đại học, con cảm thấy không chọc giận mẹ là quá tốt rồi."
Trần Hán Thăng lắc đầu, vừa lúc "Anh Hùng Xạ Điêu" kết thúc, hắn lập tức đứng dậy nói: "Con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây."
"Quay lại."
Lương Mỹ Quyên ngăn hắn lại: "Còn bài thi cuối kỳ thì sao?"
"Dạ?"
Trần Hán Thăng sửng sốt một lúc: "Mẹ, mẹ nói đến bài thi làm con hết buồn ngủ luôn rồi."