"Con trai ngốc gì cơ?"
"Ừmmm . . ."
Tiểu Ngư Nhi hất cằm lên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu đã bao giờ thấy một người con trai luôn nói về việc thăng chức của các quan chức chính phủ, cũng như các vấn đề thời sự và tình hình chính trị quốc tế chưa?"
"Thấy rồi, khá là nhiều"
Trần Hán Thăng tự nghĩ chuyện này thì có gì kỳ lạ, nếu biết thêm một chút về đồ xa xỉ và đồng hồ thì gần như có thể quy về một hội với Hoàng Tuệ.
"Gia cảnh nhà cậu ta như thế nào?'
Trần Hán Thăng hỏi.
Tiêu Dung Ngư nhớ lại: "Nghe nói là một doanh nghiệp nhà nước, nhưng tớ lại quên tên doanh nghiệp đó là gì rồi."
"Gia đình doanh nghiệp nhà nước."
Trần Hán Thăng nhún vai: "Không có gì đáng ngạc nhiên."
"Tớ cảm thấy cậu ta như một kẻ ngốc."
Tiểu Ngư Nhi muốn cầm rượu giúp nhưng Trần Hán Thăng xua tay từ chối, cô cũng không khách khí, bước lên lầu với mái tóc đuôi ngựa đung đưa.
"Một gia đình doanh nghiệp nhà nước thích bàn về chính trị."
Trần Hán Thăng có chút hứng thú với chàng thanh niên làm màu đến từ "Tô C" này.
"Su C" là thành phố Từ Châu ở phía Đông tỉnh Giang Tô. Từ Châu có lịch sử lâu đời. Hán Cao Tổ Lưu Bang cũng là ở nơi này. Sau này đó trở thành trung tâm giao thông và quân sự quan trọng.
Nếu đã nói về Từ Châu, thì không thể không nói về lịch sử đấu đá nội bộ ở Giang Tô.
Có tổng cộng 13 thành phố cấp tỉnh ở Giang Tô, nhưng do các vấn đề như phát triển kinh tế và phong tục tập quán, người dân bị chia thành hai phe ở Nam Giang Tô và Bắc Giang Tô.
Nam Giang Tô lấy ba thành phố Tô Châu, Vô Tích, Thường Châu làm trung tâm. Ở đó gần với thành phố Thượng Hải, dân cư ngày càng giàu mạnh.
Bắc Giang Tô nghèo hơn Nam Giang Tô một chút. Cảng Thành cũng là em út trong nhóm Bắc Giang Tô.
Nam Giang Tô không thích Bắc Giang Tô vì cảm thấy nó đã làm giảm GDP của toàn tỉnh. Còn có lưu truyền ba tỉnh Tô Châu, Vô Tích, Thường Châu chuẩn bị kéo cả Thượng Hải, thành lập một tỉnh độc lập.
Khi Bắc Giang Tô thấy nữ thần khinh thường mình, trong lòng hạ quyết tâm, chúng ta cũng ủng hộ Từ Châu như một người anh lớn, sau đó tự chơi một mình vậy.
Có lẽ cả nước có nhiều vùng như vậy nhưng riêng chỉ có mình tỉnh Tô Châu mới Nam Bắc tranh đấu như vậy.
Tuy nhiên, có những thời điểm Nam Giang Tô và Bắc Giang Tô rất thống nhất. Thứ nhất đó là khi cả tỉnh bị kỳ thị vùng miền. Lúc đó cả Nam Bắc Giang Tô không phân biệt đôi bên. Thứ hai đó là khi đối mặt với Kiến Nghiệp, thành phố thủ phủ của tỉnh.
Mặc dù Kiến Nghiệp là cố đô lục triều, nhưng hai phe lớn ở Giang Tô không muốn chấp nhận nó. Nam Giang Tô không thích Kiến Nghiệp vì thiếu tiềm năng phát triển kinh tế. Kiến Nghiệp lại không muốn theo Bắc Giang Tô.
Cuối cùng, một cành ô liu (vật tượng trưng cho hòa bình) đã được mở rộng từ một tỉnh gần đó. Tiểu Kiến, nếu bọn họ đã không cần cậu thì chi bằng cậu hãy đến chỗ tôi.
Vì vậy, "Tô C" Từ Châu và "Tô G" Cảng Thành thuộc phía Bắc Giang Tô thực ra rất gần nhau, ngay cả giọng nói cũng có phần giống nhau.
"Cha, Tiểu Trần đến rồi."
Sau khi Trần Hán Thăng theo Tiểu Ngư Nhi vào nhà, hắn nhìn thấy vài người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, có hai nam một nữ.
Họ có vẻ trạc tuổi nhau, da hơi ngăm đen và thân hình có chút mập mạp. Người đàn ông trẻ hơn đeo kính tròn, mắt nheo lại để quan sát khi Trần Hán Thăng bước vào cửa.
Trần Hán Thăng nhìn trái nhìn phải, dường như không thấy người, "con trai ngốc" mà Tiêu Dung Ngư nói đi đâu mất rồi?
Tiêu Hoành Vĩ nhìn thấy Trần Hoằng Thành cầm theo hai chai rượu, tức giận trách: "Mua rượu làm gì, rượu ở nhà còn không uống hết được."
"Con không muốn mua, Tiểu Ngư Nhi cứ bắt con mua. Cậu ấy bảo không mua thì sẽ tức giận."
Trần Hán Thăng trực tiếp phủi sạch trách nhiệm sang cho Tiêu Dung Ngư.
"Con không nói thế, tối qua con bảo đừng mua rồi."
Tiêu Dung Ngư nghe thấy Trần Hán Thăng vu khống cho mình, thì đá cho Trần Hán Thăng một phát.
Trần Hán Thăng cũng không né tránh, sau đó tươi cười chào hỏi: "Chú Tiêu, dì Lữ."
Lữ Ngọc Thanh xinh đẹp nho nhã gật đầu: "Lần sau còn mua cái gì nữa thì cấm tới đây. Con biết kho chứa đồ ở đâu rồi đúng không."
"Biết ạ."
Trần Hán Thăng bước vào phòng chứa rượu. Phòng chứa của Lão Tiêu vô cùng phong phú, có rất nhiều rượu Mao Đài. Lão Trần còn kém xa đây vài bậc.
Hắn vừa hút hết thuốc lá nên lấy ra một bao Trung Hoa, sau đó chậm rãi đi tới phòng khách ngồi bên cạnh Tiêu Dung Ngư. Trong quá trình này hai người thỉnh thoảng lại chân chạm chân, tay chạm tay, nhưng không ai để ý quá nhiều.
Tiêu Hoành Vĩ nhìn thấy Trần Hán Thăng đang cầm thuốc lá trong tay liền mỉm cười nói: "Con vừa đổi hai chai rượu lấy thuốc lá Trung Hoa của ta à."
Lão Tiêu nói xong thì giới thiệu với ba người họ hàng: "Trần Hán Thăng, sinh viên năm hai của Học viện Tài chính Kiến Nghiệp, cũng là con trai của bạn nhà chúng ta."
Lời giới thiệu này rất thú vị, Lão Tiêu không hề nói "con trai của bạn tôi" hay "bạn học của Tiêu Dung Ngư" .
"Con trai của bạn nhà chúng ta", điều này cho thấy mối quan hệ giữa Trần Hán Thăng và gia đình ông ấy đã được ngụ ý rõ ràng trong phần giới thiệu.
Vì vậy, Trần Hán Thăng có thể ra vào phòng chứa đồ, lấy thuốc lá mà không cần xin phép và ngồi bên cạnh Tiêu Dung Ngư mà không có bất kỳ ranh giới nào.
"Đây là nhà chú Lưu."
Lão Tiêu giới thiệu chủ nhân của chiếc Land Rover dưới lầu: "Anh em họ với con gái bà cô hai nhà ta."
Trần Hán Thăng cười trong lòng, mối quan hệ này sao có thể gọi là họ hàng. Nhưng hắn cư xử rất lịch sự, xé bao thuốc lá Trung Hoa ra rồi bắt đầu mời thuốc: "Chào chú Lưu."
Người đàn ông trung niên lớn tuổi gật đầu nhận lấy. Trần Hán Thăng lịch sự đưa thuốc cho người đàn ông kia: "Đây chắc là chú Nhị Lưu. Hai anh em chú tương đối giống nhau, cháu nhìn là đã biết."
Ngay khi những lời này được nói ra, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng khách đều sững sờ.
Tiêu Dung Ngư nhanh chóng đẩy Trần Hán Thăng: "Cậu đang nói cái gì vậy, đây là con của chú Lưu, Lưu Quang Các."
"Gì?"
Trần Hán Thăng sững sờ một lúc, cái quái gì vậy. Đứa con trai này sao lại trông già như vậy?
"Do nhìn tôi quá già."
Lưu Quang Các đẩy kính lên, giải thích một cách lúng túng.
"Không không."
Trần Hán Thăng vội vàng cứu vãn: "Chủ yếu là, chú Lưu nhìn còn quá trẻ. Cha con hai người ngồi với nhau, giống như anh em vậy. Anh Quang làm điếu thuốc?"
Tiêu Dung Ngư lại đẩy đẩy, thì thào nói: "Cậu ấy vừa bước vào năm nhất, còn nhỏ hơn cậu một tuổi."
Trời đất ơi. . .
Trần Hán Thăng dù có nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể cứu chữa được nữa. Thầm nghĩ ngươi là Natra chuyển kiếp hay sao, trước khi ra đời chắc đã ở lì trong bụng mẹ 3 năm?
May thay có bà của Tiểu Ngư Nhi bê trái cây đến. Bà cụ thường sống ở nông thôn, khi nghỉ đông và nghỉ hè mới đến nấu cơm cho Tiểu Ngư Nhi ăn.
Nhiều người cao tuổi ở thành phố Cảng Thành là như vậy. Họ thích cháu trai, cháu gái, chưa chắc đã thích con trai hay con dâu.
Bà cụ thính giác không tốt lắm, nhưng trí nhớ vẫn còn tốt. Năm ngoái bà đã gặp Trần Hán Thăng nên vẫn còn nhớ rõ.
"Bà ạ."
Trần Hán Thăng lớn tiếng chào.
Bà nội Tiêu liếc nhìn: "Đây chẳng phải Hán Thăng sao. Nào, đến ăn quả hồng đi."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Cháu ăn đồ này sẽ bị tiêu chảy."
"Gì."
Bà nội Tiêu ngạc nhiên: "Sáng nay cháu tè ra quần?"
"Khì khì !"
Tiểu Ngư Nhi không thể nhịn được cười.
Trần Hán Thăng không làm gì đựơc. Hắn cũng không thể chấp vặt với bà già. Bà nội Tiêu cũng biết mình lãng tai nên giải thích: "Cháu vừa nói cái gì. Bà tuổi cao rồi nên tai không được tốt."
"Không sao ạ. Thời tiết hôm nay thật đẹp."
Trần Hán Thăng miễn cưỡng bịa ra một câu.
"Cái gì, bữa trưa không no sao?"
Bà nội Tiêu cau mày nói: "Thế nhưng ta còn chưa ăn cơm trưa nữa?"
"Ha ha ha. . ."
Tiêu Dung Ngư cuối cùng không nhịn được nữa, đặt cổ tay lên trên vai Trần Hán Thăng, vùi đầu vào ngực Trần Hán Thăng, cười sắp chảy cả nước mắt.
Trần Hán Thăng thở dài, lắc đầu rồi ngừng nói. Trong lòng nghĩ mình còn chưa bắt đầu làm màu, bà nội Tiêu đã trực tiếp đạp mình xuống đất. Chúng ta là người một phe mà.
Vốn dĩ, Lưu Quang Các cũng cười theo, nhưng nhìn thấy sự thân thiết của Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng, cậu ta lập tức thu lại nụ cười, rồi lặng lẽ uống một ngụm nước.
Mà trà này, tại sao càng uống càng đắng?