Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339: Sở Khanh Trần Vs Người Sắt

Chương 339: Sở khanh Trần vs Người sắt Chương 339: Sở khanh Trần vs Người sắt

"Được rồi, được rồi, Tiểu Ngư Nhi, con cũng ngồi thẳng dậy đi. Nói bao nhiêu lần rồi, ở nhà không được cong cái lưng."

Cuối cùng, "mẹ vợ" Lữ Ngọc Thanh cảm thấy xót xa cho chàng con rể, nên chuyển chủ đề đồng thời nhắc nhở Tiêu Dung Ngư chú ý đến hình ảnh của mình.

Tiểu Ngư Nhi bĩu môi rồi lại ngồi xuống, giống như Trần Hán Thăng chỉ sợ Lương Mỹ Quyên. Ở nhà Tiêu Dung Ngư sẽ chỉ bị một mình Lữ Ngọc Thanh mắng, còn Tiêu Hoành Vĩ thì nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

May sau khi nhận nhầm danh tính và cuộc tấn công linh hồn, bầu không khí đã trở quen thuộc. Trần Hán Thăng cũng biết được từ cuộc trò chuyện của họ rằng chủ sở hữu của Land Rover là Lưu Tuyền Hà, một phó trưởng phòng của công ty TNHH tập đoàn máy móc công trình Từ Châu.

"Hóa ra là doanh nghiệp nhà nước này, chẳng trách có thể mua được một chiếc Land Rover."

Trần Hán Thăng trong lòng biết rõ công ty TNHH tập đoàn máy móc công trình Từ Châu được gọi là "Từ Công", là công ty tiên phong của ngành công nghiệp máy xây dựng trong nước.

Khi hai gia đình tụ tập, thực ra đều nói về con cái. Đặc biệt, Tiêu Dung Ngư và Lưu Quang Các đều là sinh viên đại học, còn Lưu Quang Các đến từ Đại học Mỏ và Công nghệ Trung Quốc.

Đại học Mỏ và Công nghệ là một trường đại học 211, trụ sở chính của nó nằm ở Từ Châu.

Bây giờ lại xuất hiện Trần Hán Thăng, một sinh viên đại học trơ tráo. Chủ đề của người lớn nhất định sẽ bắt đầu từ việc học ở trường.

"Tôi biết Học viện Tài chính Kiến Nghiệp. Ban đầu nó là Học viện Quản lý tỉnh Giang Tô. Nhiều lãnh đạo của đơn vị chúng tôi đến từ đây. Tôi nghe nói nó sẽ được đổi thành Đại học Tài chính Kiến Nghiệp?"

Lưu Tuyền Hà gạt tàn thuốc và hỏi.

"Có, nhưng ít nhất là năm sau."

Trần Hán Thăng không quan tâm, hắn không nói mình sẽ được ghi vào sổ lưu niệm với tư cách là một trong những đại diện học sinh.

"Khụ ."

Lúc này, Lưu Quang Các, người đang ngồi đối diện, đột nhiên ho một tiếng.

"Thường thì muốn thay đổi cải cách thì phải đáp ứng một số điều kiện nhất định, chẳng hạn như số lượng phòng học, sách sưu tầm trong thư viện và diện tích sân vận động. Thậm chí còn có những yêu cầu khắt khe hơn về số lượng giáo sư và kinh phí nghiên cứu."

Lưu Quang Các thấy mọi người chú ý đến, đôi tay tròn tròn đẩy gọng kĩnh, anh vẫn điềm nhiên nói: "Nhưng một khi thành công, thứ nhất là nâng cao danh tiếng của trường, thứ hai là nâng cao học vấn. tài trợ và cải thiện vị thế của ngành. Cũng có thể nâng cấp hành chính, chẳng hạn như hạng hai lên hạng một."

"Trời đất, đỉnh vậy."

Trần Hán Thăng là một sinh viên của Học viện Tài chính nhưng cũng chỉ hiểu biết chung chung, không ngờ cậu ta có thể nói rõ ràng.

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh khen không ngớt lời, chẳng hạn như "hiểu biết nhiều", "có tiền đò", "hạt giống cho chức chủ tịch hội học sinh."

Vợ chồng Lưu Tuyền Hà lại tỏ ra khiêm tốn và nhìn con trai mình với vẻ hài lòng hơn.

Chỉ có Tiêu Dung Ngư bĩu môi, lặng lẽ ở bên cạnh Trần Hán Thăng nói: "Tiểu Trần, trong lòng các cô gái như bọn mình, một người con trai như vậy chẳng khác gì ông cụ non, không biết thể hiện mình như thế nào. Cậu có thực lực hơn, hay dạy cho thằng bé vài chiêu đi."

Bởi vì ở gần, khi Tiểu Dung Ngư nói chuyện, Trần Hán Thăng lập tức ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, ngẩng đầu lên đã đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Tiểu Ngư Nhi. Khi cô nói, lông mi cong dài chớp động, đôi mắt sáng long lanh, lúm đồng tiền ở miệng chốc chốc lại lộ ra.

Cô ấy thường chỉ mặc một chiếc áo len ấm ở nhà, nhưng khi có khách đến, cô ấy lại khoác một chiếc áo khoác bên ngoài với phần cổ áo hơi hở ra ngoài.

Từ góc nhìn của Trần Hán Thăng nhìn xuống, từ cằm đến cổ đều trắng nõn đến phát sáng.

"Nhìn cái gì!"

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Hán Thăng ngày càng trở nên lệch lạc, Tiểu Ngư Nhi giả vờ tức giận rồi đập vào đầu gối của Trần Hán Thăng, sau đó quay lại và nói với Tiêu Hoành Vĩ.

Khi quay đầu lại, tóc đuôi ngựa lướt nhẹ qua trên mặt Trần Hán Thăng. Trần Hoằng Thành hơi híp mắt lại, cảm giác mũi có chút ngứa, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.

"Thực ra người ta nói khá đúng. Vả lại."

Trần Hán Thăng xoa xoa mũi: "Tớ làm gì lợi hại như vậy. Gần 20 tuổi rồi mà mới chỉ nắm mình tay cậu, quả là một người rất đơn thuần và lương thiện."

"Tớ sẽ tin sao?"

Tiểu Ngư Nhi quay đầu lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng, cô không dễ bị lừa như vậy.

"Này này, đừng nói chuyện này nữa. Tớ gọt một quả hồng cho cậu, khi nào rảnh tớ sẽ mua cho cậu vài quả cam nữa."

Trần Hán Thăng nhặt quả hồng rồi gọt vỏ, tiện thể nghe Tiêu Hoành Vĩ và Lưu Tuyền Hà trò chuyện. Họ sớm đã bỏ qua vấn đề học tập của con cái.

Tuy nhiên, những cử chỉ thân mật nho nhỏ này giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều bị Lưu Quang Các nhìn thấy, trong lòng anh cảm thấy chua xót.

Lưu Quang Các ban đầu đến cùng cha mình với tư cách là khách, nhưng khi anh đột nhiên phát hiện ra cô con gái nhà này vô cùng xinh đẹp, trái tim non trẻ của anh không tránh khỏi trở nên kích động.

Gia đình anh giáo dục tương đối nghiêm khắc. Hồi đại học cũng chưa từng yêu ai nên chỉ muốn thể hiện bản thân theo cách mà mình giỏi. Nhưng Tiểu Ngư Nhi trông vậy thì cảm thấy hơi ngớ ngẩn, nhưng Trần Hán Thăng lại cho rằng anh ta quá thẳng thắn.

Trai thẳng có rất nhiều kiểu, kiểu này là kiểu rao giảng đúng mực và nghiêm túc, có lẽ liên quan nhiều đến việc giáo dục trong gia đình.

Đề tài của người lớn đã chuyển sang công việc, Lưu Tuyền Hà ngập ngừng cười hỏi: "Lão Tiêu, năm sau anh có thể tiến xa hơn nữa, không ai có thể cạnh tranh với anh cho vị trí phó cục trưởng cục thành phố này."

"Haizz, thực ra tôi không còn nhiều suy nghĩ về công danh sự nghiệp nữa."

Lão Tiêu xua tay nói: "Một ngày nào đó Tiểu Ngư Nhi kết hôn, tôi sẽ từ chức ngay lập tức. Lão Lục cứ nói tôi là nô lệ của con gái tôi. Tôi làm nô lệ cho con gái tôi có gì sai?"

Tiêu Hoành Vĩ nói một cách tự tin, ông không cảm thấy xấu hổ chút nào. Lữ Ngọc Thanh không khỏi lắc đầu, thật ra, bà cũng rất yêu thương Tiểu Ngư Nhi, nhưng bà ấy sẽ không thể hiện một cách quá mức như Tiêu Hoành Vĩ.

"Khụ !"

Lưu Quang Các lại hắng giọng nói: "Chú Tiêu, nghe cha cháu nói chú hiện là đội trưởng Đội điều tra hình sự của Cục thành phố. Ở các thành phố khác, vị trí này luôn do phó cục trưởng đảm nhiệm. Vậy nên cháu nghĩ chú sớm muộn gì cũng phải tìm cách lên chức vụ phó cục trưởng, vì chú chưa nhiều tuổi nên chú vẫn có cơ hội trở thành vị trí đứng đầu trong tương lai. Như vậy lúc nghỉ hưu với danh phận là cán bộ Phó cục sẽ được đãi ngộ cao hơn."

"Đỉnh. . . Quá đỉnh."

Trần Hán Thăng nghĩ tên Natra béo này vô cùng lợi hại. Ở tuổi này mà cậu ta đã biết rất nhiều thứ, chắc hẳn không phải do tự học, việc ảnh hưởng của môi trường sống là rất quan trọng.

Nhìn Lưu Tuyền Hà, ông không ngạc nhiên chút nào trước lời nhận xét của con trai, mà thường xuyên gật đầu bày tỏ sự hài lòng.

"Hồ Lâm Ngữ phiên bản nam."

Trần Hán Thăng không thể không nghĩ đến Hồ Lâm Ngữ, người quyết tâm vượt qua kỳ thi tuyển công chức. Kiểu thể hiện này không phải là phiên bản nam của Hoàng Tuệ. Mặc dù tính tình của Hoàng Tuệ không ổn nhưng lại là cô gái hiểu rõ tính cách con người.

Tiêu Hoành Vĩ cũng sững sờ, tự bao tự biếm nói: "Tiểu Lưu nói rất có chiều sâu."

"Không, không, chỉ là ý kiến nhỏ thôi."

Lưu Quang Các đẩy kính, thấy Tiêu Dung Ngư không nghe. Cô ấy đang cầm quân cờ Liên Châu và đang vui vẻ chơi với Trần Hán Thăng.

"Nếu trở thành Phó cục, chú Tiêu không nên đi xe Santana nữa."

Lưu Quang Các tiếp tục thể hiện sự "uyên bác" của mình: "Ít nhất phải từ Toyota Crown trở nên."

"Chú thì thôi."

Tiêu Hoành Vĩ cười: "Tuần trước tôi đến Kiến Nghiệp đón Tiểu Ngư Nhi. Tôi đã nghĩ đến việc mua cho con bé một chiếc ô tô, nhưng bà Lữ không đồng ý."

Nói đến vấn đề này, Tiêu Dung Ngư có chút hứng thú, ngẩng đầu hỏi Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, cậu nghĩ tớ có nên mua xe không?"

Không cần phải nói, đây hẳn là Tiêu Hoành Vĩ và Tiêu Dung Ngư muốn mua một chiếc xe hơi, nhưng Lữ Ngọc Thanh đã từ chối.

Thực ra về điểm này, Trần Hán Thăng rất khó trả lời, vì bản thân hắn là một ví dụ thực tế về việc sinh viên đại học mua xe hơi.

"Tuỳ nhu cầu chứ."

Trần Hán Thăng không nói nên mua hay không nên mua, hắn không muốn làm mất lòng bất cứ ai.

"Mẹ, mẹ xem Tiểu Trần đồng ý này. Cậu ấy cũng đã mua xe rồi."

Tiểu Ngư Nhi làm nũng với Lữ Ngọc Thanh: "Lá phiếu bây giờ là ba ăn một, nghiêng hẳn về một bên nhá."

Mặc dù Trần Hán Thăng không đứng trong đội, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Tiểu Ngư Nhi cảm thấy hắn đang ủng hộ mình, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn có mặt trong buổi bỏ phiếu của các thành viên trong gia đình.

"Không, ba - một cũng không được phép mua."

Lữ Ngọc Thanh không tùy tiện, bởi vì kỹ năng lái xe của đứa con gái còn chưa được: "Khi nào có bạn trai, mẹ sẽ mua cho con. Như vậy thằng bé sẽ lái xe giúp con."

"Bây giờ con có luôn. . ."

Tiêu Dung Ngư quay lại nhìn Trần Hán Thăng, nhưng nhớ rằng mối quan hệ giữa hai người còn chưa rõ ràng, cô tức giận dẫm lên chân Trần Hán Thăng, sau đó đi về phòng ngủ.

"Dì Lữ, cháu nghĩ bây giờ sinh viên đại học mua xe là không phù hợp. Ý kiến của dì rất đúng nên cháu rất ủng hộ."

Lưu Quang Các nghiêm nghị nói.

Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh và Trần Hán Thăng đều ngạc nhiên nhìn Lưu Quang Các. Lão Tiêu suýt phụt ra câu "liên quan thá gì đến cậu" . Lữ Ngọc Thanh cũng cảm thấy cậu bé này hơi bao đồng.

Gia đình mình có khả năng này, chỉ là lo lắng cho sự an toàn của con gái mà thôi.

Trần Hán Thăng nghĩ rằng đây không phải là trai thẳng, mà là một Người sắt mới đúng, Người sắt trong Biệt Đội Siêu Anh Hùng.

Lưu Tony . Quang Các . Stark!

"Hán Thăng, con đi xem xem."

Bởi vì có khách, Tiêu Hoành Vĩ không tiện an ủi Tiểu Ngư Nhi nên ra hiệu Trần Hán Thăng qua đó.

Trần Hán Thăng bước vào phòng ngủ và thấy Tiêu Dung Ngư đang nằm trên chăn bông.

"Cậu rất muốn mua một chiếc xe hơi sao."

Trần Hán Thăng đặt tay lên vai Tiêu Dung Ngư.

"Không cần cậu quan tâm!"

Tiêu Dung Ngư hất tay Trần Hán Thăng, thật ra cô không nhất định là muốn mua xe, nguyên nhân chính là vì Trần Hán Thăng không thừa nhận mối quan hệ của hai người.

Trần Hán Thăng đương nhiên cũng hiểu rõ, sau đó lại đặt tay lên vai Tiêu Dung Ngư. Tiểu Ngư Nhi đẩy hai ba lần cũng không có tác dụng gì nên đành để mặc hắn.

"Vậy thì bây giờ mua một cái đi, thay phương tiện đi lại thôi."

Trần Hán Thăng nghĩ chút rồi nói.

"Cậu vẫn muốn trêu chọc tớ. . ."

Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy bất bình.

Trần Hán Thăng nhìn cô: "Về chuyện tiền nong, tớ đã bao giờ chọc cậu chưa?"

Tiêu Dung Ngư suy nghĩ một chút, ngoại trừ việc Tiểu Trần không thừa nhận thân phận ra, mọi mặt khác hắn đều rất tuyệt vời.

Không ngờ cô lại làm nũng: "Tớ vừa giận mẹ, giờ lại giận cậu, tớ không muốn. . . a ! ! !"

Trước khi Tiêu Dung Ngư nói xong, Trần Hán Thăng đã trực tiếp kéo cô ấy ra ngoài.

Khi đi ngang qua phòng khách, Lữ Ngọc Thanh quan tâm hỏi: "Các con đang làm gì vậy?"

"Cháu đưa cô ấy đi mua xe."

Trần Hán Thăng lớn tiếng trả lời.

Lữ Ngọc Thanh cười nói: "Có lẽ là xuống lầu đi dạo."

Bà cho rằng đó là một trò đùa, không chỉ Lữ Ngọc Thanh mà cả gia đình của Lưu Tuyền Hà đều cho rằng đó là một trò đùa.

Chỉ có trong lòng Lão Tiêu đột nhiên đập thình thịch.

Không phải thật đó chứ?

Đến trưa bọn họ vẫn chưa trở lại, Lữ Ngọc Thanh gọi điện thoại thúc giục, "Sao đi dạo mà giờ vẫn chưa trở về?"

Trần Hán Thăng trả lời cuộc gọi: "Dì Lữ, bọn con đang mua một chiếc xe hơi, lát nữa sẽ quay về."

"Lão Trần hiều hậu như vậy mà con trai lại cứ thích trêu đùa."

Lữ Ngọc Thanh cúp điện thoại, giúp thu dọn bàn ăn.

"Sinh viên này của Học viện Tài chính."

Lưu Quang Các nghe xong bèn đẩy kính lên nói: "Nói chuyện hay làm việc gì cũng không thật lắm. Anh ấy có thể tùy tiện mua một chiếc ô tô trị giá hàng trăm nghìn không? Nếu anh ấy mua một chiếc xe và quay lại, cháu sẽ đi bộ về Từ Châu."

Lưu Quân Hà vỗ vỗ Lưu Quang Các vai: "Người trẻ mà, khó tránh khỏi việc sẽ nói khoác."

Tiêu Hoành Vĩ ban đầu hơi nghi ngờ, nhưng sau khi Lữ Ngọc Thanh gọi điện thì ông đã chắc chắn. Dù sao đội trưởng Tiêu cũng hiểu rõ "con rể" nhất.

Lão Tiêu cười: "Lời nói của người trẻ nhất định phải tính. Nói đi bộ về thì nhất định phải đi bộ về."

Bình Luận (0)
Comment