Tiêu Dung Ngư không về nên buổi cơm trưa vẫn chưa được dọn ra. Bởi vì bà nội không đồng ý, bà nhất định phải đợi đến khi cháu gái về.
Nếu bình thường thì thôi, nhưng hôm nay nhà có khách nên Lữ Ngọc Thanh phải gọi cuộc thứ hai để giục về.
"Tiểu Ngư Nhi, con còn để mọi người đợi bao lâu nữa, còn có khái niệm về thời gian không?"
"Mẹ, bây giờ con cũng đang đau đầu đây, con đã về dưới nhà rồi . . ."
Giọng điệu của Tiêu Dung Ngư rất vội vàng, vẫn có chút nghẹn ngào, như thể cô vừa cãi nhau với ai đó, hơn nữa còn là bộ dạng của kẻ đã cãi t
Lữ Ngọc Thanh cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại đi dạo thôi cũng ấm ức như vậy.
Tiêu Hoành Vĩ thấy sự bất thường, đi tới và hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Tiểu Ngư Nhi đã về đến nhà, nhưng có vẻ như con bé vừa mới khóc."
Lữ Ngọc Thanh nói với chồng.
"Khóc!"
Lão Tiêu sửng sốt một chút, chẳng lẽ là bị cảm động vì được mua xe ư?
Ông thương rất thương con gái nên lập tức đi ra mở cửa, để Tiểu Ngư Nhi không cần phải gõ cửa mà có thể vào thẳng nhà.
Không bao lâu, ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân "bịch bịch bịch" . Người chạy lên đầu tiên quả nhiên là Tiêu Dung Ngư, tiếp đó Trần Hán Thăng cũng theo sau.
"Quay lại rồi à, con gái."
Khi Tiêu Hoành Vĩ nhìn thấy con gái của mình, ông không kìm được sự vui mừng.
Tiểu Ngư Nhi phớt lờ cha mình, ủ rũ thay dép.
Lão Tiêu quan sát, thực sự có những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô gái. Nước mắt vẫn còn nhòe trên hàng lông mi cong dài của con bé.
Tiểu Ngư Nhi thay dép và ngồi trên ghế sô pha, miệng nhếch lên, có lẽ cô ấy vẫn còn tức giận. Sau đó cô giật đứt dây cột tóc đuôi ngựa.
Chất tóc của cô rất tốt, tóc buông xõa không hề bị rối, mềm mại như sa tanh đen, xõa trên vai, nhưng hành động này cho thấy Tiểu Ngư Nhi đang thực sự tức giận.
Mọi người trong nhà hơi bối rối, không phải chỉ đi dạo thôi, mà sao tình huống căng thẳng như vậy?
Trần Hán Thăng đã sớm bước vào, lập tức có mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn làm hắn giật mình. Sau đó vừa bước tới bàn ăn vừa nói: "Không phải lúc nãy mọi người gọi về ăn cơm sao. Sao lại chưa động đũa thế này?"
Nhìn thấy những món ăn thịnh soạn trên bàn, Trần Hán Thăng cười nói: "Bà nội còn làm cả bánh kẹp sen sao. Lúc ở Kiến Nghiệp con không được ăn món này, nhớ chết mất."
Trần Hán Thăng cũng không rửa tay, đang định gắp một miếng để nếm thử, Tiểu Ngư Nhi trên sô pha đột nhiên hét lên: "Bà nội, đừng cho tên xấu xa này ăn."
"Soạt."
Trần Hán Thăng đột nhiên gắp phải không khí, bà Tiêu thật đã bê đĩa bánh kẹp sen đi.
Bây giờ Tiêu Hoành Vĩ đã hiểu, hai người lại cãi nhau. Hơn nữa không cần nói, con gái của ông nhất định đã phải chịu thiệt thòi.
Bởi vì nước mắt tức giận của Tiểu Ngư Nhi chảy xuống, Trần Hán Thăng không còn mặt mũi nào để ăn.
Càng nghĩ về điều đó, Lão Tiêu càng tức giận. Con gái của ông từ nhỏ đã được cưng như công chúa, kết quả ông lại tận mắt chứng kiến mấy lần con bé phải đổ lệ vì tên Trần Hán Thăng này.
"Sao con suốt ngày bắt nạt Tiểu Ngư Nhi thế?"
Lão Tiêu bắt chéo hông hỏi.
"Con không có, ai bắt nạt cậu ấy chứ!"
Trần Hán Thăng không thừa nhận điều đó.
"Cậu có, cậu có. Ban nãy cậu còn mắng tớ. . ."
Tiêu Dung Ngư nói, rồi ngay lập tức bật khóc.
"Nạn nhân" đã chỉ đích danh hung thủ, nhưng lúc này Trần Hán Thăng không bỏ chạy.
Lưu Quang Các cảm thấy một cô gái như Tiêu Dung Ngư ngay cả khi cô ấy khóc cũng rất xinh đẹp, làm gì có chàng trai nào nỡ làm cô ấy khóc.
"Một người đàn ông không nên làm cho một cô gái khóc dù cho bất cứ lý do gì."
Lưu Quang Các dùng giọng trầm thấp để nói, giọng điệu trai thẳng như thường ngày.
Trần Hán Thăng nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và cặp kính cận tròn trịa của Lưu Quang Các. Trong lòng nghĩ: Tên Natra béo này, sao đi đâu cũng có cậu vậy.
Lữ Ngọc Thanh cũng nhận ra hai người thực sự mâu thuẫn, vì vậy bà lập tức bước tới, ôm lấy Tiểu Ngư Nhi: "Có chuyện gì, nói cho mẹ nghe xem."
"Mẹ······"
Tiểu Ngư Nhi vừa khóc vừa nói: "Con vừa lái xe trở về, do quá lo lắng nên quên mất cái nào là phanh. Trần Hán Thăng không nói với con, cậu ấy chỉ chỉ vào người phía trước và bảo con cứ trực tiếp tông chết người đó."
"Hử?"
Lữ Ngọc Thanh chớp mắt.
Không phải đi dạo sao, tại sao lại liên quan đến "phanh" ?
Bây giờ Tiêu Hoành Vĩ đã chắc chắn, Trần Hán Thăng quả thực đã mua xe về.
"Còn nữa còn nữa."
Tiểu Ngư Nhi tiếp tục phàn nàn: "Khi đi qua đoạn giữa đường Giải Phóng, con đã nói rằng con đường chính này quá hẹp và rất dễ đâm vào lan can bên đường. Trần Hán Thăng nói rằng kỹ năng của con không tốt và nên rèn luyện nhiều, đã thế còn nói mỉa là Hoàng Hà nên có một cái nắp, kẻo có người tránh né không may ngã xuống chết đuối."
"Tớ chỉ cảm thấy con đường hẹp không thích hợp với người mới, cũng chẳng nói gì cả."
Tiểu Ngư Nhi lấy khăn giấy ra và lau đôi mắt đỏ hoe của mình.
Lúc này Lữ Ngọc Thanh mới hiểu ra, như thể đã nắm được chút manh mối.
"Lúc ở ngã tư."
Tiểu Ngư Nhi trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng: "Đèn đỏ chuyển sang xanh, con đạp ga chậm hơn một chút, cậu ấy hỏi tại sao con không đi, có phải do không có màu mà con thích không, thật quá đáng."
"Và vừa rồi . . ."
Nghe tiếng khóc của Tiểu Ngư Nhi, Lữ Ngọc Thanh nhìn Trần Hán Thăng với vẻ khó tin.
"Hán Thăng, vừa rồi con thật sự đi mua xe sao?"
"Đúng vậy."
Trần Hán Thăng thản nhiên nói, hắn không để tâm chút nào, thay vào đó hắn chỉ vào bàn ăn nói: "Chúng ta nên ăn cơm thôi, củ sen trời lạnh không nên để quá lâu."
Lữ Ngọc Thanh đầu óc choáng váng, nhìn Tiểu Ngư Nhi trong lòng: "Quả thực là xe bốn bánh, không phải xe đạp hai bánh đó chứ."
Tiểu Ngư Nhi cảm thấy thoải mái hơn sau khi khóc, gật đầu và nói: "Hóa đơn cửa hàng Chevrolet 4S mới mở ở Trung tâm thương mại Hoa Liên vẫn còn trong túi của con. Á, túi của con đâu?"
Sau đó Tiêu Dung Ngư nhớ ra chiếc túi xách vẫn còn trên xe, bèn đứng dậy đi xuống dưới nhà lấy túi.
Lữ Ngọc Thanh nháy mắt với chồng rồi đứng lên: "Chúng ta cùng nhau đi xuống xem một chút."
Bà vẫn cảm thấy rằng việc mua một chiếc ô tô trong một giờ đồng hồ không thể xảy ra trong cuộc sống bình thường.
Ba người nhà Lưu Tuyền Hà 6 mắt nhìn nhau, Lão Lưu gật đầu: "Chúng ta cũng đi góp vui thôi."
"Nếu là thật, vậy mình thật sự phải đi bộ về Từ Châu sao?"
Lưu Quang Các đột nhiên lo lắng, cậu ta không ngốc. Việc đến nước này chắc chắn cậu đã phán đoán ra có lẽ Trần Hán Thăng thực sự đã mua xe xịn.
Nghĩ đến cảnh hắn xuống nhà và nói: "Con đưa cậu ấy đi mua xe", giọng điệu giống như đi chợ vậy, ai cũng nghĩ là đùa, nhưng ai biết đó là thật.
Lưu Quang Các nhìn Trần Hán Thăng bằng ánh mắt bối rối, trong lòng vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Khí chất của người này trông có vẻ lạnh lùng, thậm chí lưu manh, hành động lại vô cùng dứt khoát.
Lưu Tuyền Hà nghĩ thêm, tính cách và cách làm việc của hắn chỉ là một khía cạnh, quan trọng hơn là phải có tiền, là cơ sở để mua xe.
"Lão Tiêu."
Lưu Tuyền Hà ngăn Tiêu Hoành Vĩ lại khi đi xuống lầu: "Điều kiện của gia đình Tiểu Trần là gì, nói cho tôi biết đi. . ."
Phòng khách lập tức trống rỗng, chỉ còn lại Trần Hán Thăng và bà nội Tiêu.
Trần Hán Thăng thực ra đã khá đói, muốn ngăn cản mọi người: "Xe thì có gì đáng xem, chúng ta ăn trước đi?"
Nhưng không ai để ý tới, già trẻ lớn bé nhìn nhau, Trần Hán Thăng cầm đũa lên: "Bà nội, bọn họ đi xem thì kệ họ, mình ăn cơm đi. Bà cho cháu một cái bánh đi."
"Chà, cho cháu."
Bà nội Tiêu đưa đĩa bánh: "Hán Thăng, cháu và Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta đang yêu nhau đúng không?"
"Bà nội, cô giáo dạy không được yêu sớm."
Trần Hán Thăng cho rằng bà tai lãng nên có thể lừa được: "Vậy nên chúng con chỉ là bạn học thôi."
"Vậy không cho cháu ăn nữa."
Bà nội Tiêu lại nhấc đĩa bánh kẹp sen: "Chỉ cháu rể mới được ăn miếng đầu tiên thôi. Nếu chỉ là bạn học nên đợi mọi người cùng ăn nhé" .
Khi Trần Hán Thăng nhìn thấy thức ăn đưa đến miệng lại còn để mất, trong lòng thầm nghĩ sao lại có chuyện này, đây không phải là ép một người đàn ông tốt làm con rể của mình sao?
Hơn nữa bà đang giả vờ sao, như này sao gọi là lãng tai được.