Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341: Chiêu Của Trần Ca Có Mười Tám Cái Bẫy

Chương 341: Chiêu của Trần ca có mười tám cái bẫy Chương 341: Chiêu của Trần ca có mười tám cái bẫy

Khi mọi người bước xuống lầu, quả nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe Chevrolet màu đỏ mới tinh đang đậu ở giữa hai khu vườn, lớp vỏ xe sáng bóng, bánh xe chỉ dính một chút bụi, cánh cửa kính của chiếc xe trong suốt như tấm gương vậy.

Thân xe được thiết kế đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo, đường cong của xe cũng rất đẹp, đặc biệt là phụ nữ ngồi vào lái trông cực kỳ phù hợp.

"Mua tới đây thật rồi kìa."

Lữ Ngọc Thanh nhìn thấy con số một trăm bảy mươi lẻ tám nghìn trên hóa đơn, quay sang nói nhỏ với Tiêu Hoành Vĩ.

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh là vợ chồng nhiều năm rồi, nên ông biết nội dung được ẩn sau câu nói đó của vợ mình là gì.

Thứ nhất, tiền mua xe có cần trả lại không;

Thứ hai, có cần thông báo cho Lão Trần và Lương Mỹ Quyên biết không;

Thứ ba, hiện giờ mối quan hệ giữa Tiểu Ngư Nhi và Trần Hán Thăng là gì và sau này mối quan hệ đó sẽ là gì?

"Đợi một lát xem sao."

Tiêu Hoành Vĩ bình tĩnh trả lời, tạm thời ông chưa có ý kiến gì, đương sự Trần Hán Thăng vẫn ở trên lầu chưa xuống.

Lưu Tuyền Hà và Lưu Quang Các cũng đi xung quanh quan sát chiếc xe mới này, thật ra trong quá trình mua xe thì mới cần đưa ra nhiều câu hỏi, bây giờ xe mới mua đã được lái về nhà rồi, vậy điều cần làm chính là vỗ lên vỏ xe, sờ vào ghế ngồi, cầm thử vô lăng, trải nghiệm cảm giác.

Hai gia đình đang có mặt ở đây đều có đủ khả năng chi trả cho một chiếc Chevrolet mấy trăm nghìn, nhưng tuyệt đối sẽ không chốt mua nhanh như vậy, ít nhất cũng phải đắn đo suy nghĩ, rồi phải đến cửa hàng xem đi xem lại, sau đó mới quyết định bỏ tiền ra mua.

"Mạnh tay chi như thế này chỉ có thể là một gia đình có tài sản lên đến mấy triệu mấy trăm triệu thôi."

Vừa nãy Lưu Tuyền Hà có hỏi qua Lão Tiêu, cha mẹ của Trần Hán Thăng chỉ là nhân viên công chức nhà nước thôi, điều kiện gia đình cũng khá giả, nhưng tùy ý tặng cho con trai con gái mấy trăm nghìn như vậy, căn bản là không thể nào.

Nhưng Tiêu Hoành Vĩ lại nói Trần Hán Thăng có làm một số công việc làm thêm ở trường, có thể là kiếm được chút đỉnh.

"Làm thêm ở căn-tin hay là làm trong thư viện, hay chỉ là đi phát tờ rơi, nhưng mà tận mấy trăm nghìn lận, hóa ra cậu phát hết tờ rơi khắp kiến Nghiệp hay sao?"

Ấn tượng của Lưu Tuyền Hà về công việc part time thời sinh viên chỉ dừng ở giai đoạn rất nguyên thủy, hoàn toàn không biết sau này ngày càng nhiều sinh viên tự mình làm ông chủ ở trường đại học rồi.

"Cha, con phải quay về Từ Châu rồi, hơn một trăm cây số đó."

Lúc này, Lưu Quang Các mang theo vẻ mặt buồn bã đi tới.

"Con ồn ào cái gì."

Lưu Tuyền Hà đánh vào sau gáy của Lưu Quang Các: "Giờ này ai còn nhớ tới chuyện đó chứ, chú Tiêu của con cùng mọi người đang đau đầu lắm kia kìa."

"Mọi người đang bàn cái gì mà đau đầu?"

Vợ của Lưu Tuyền Hà thắc mắc: "Có người mua cho con gái của mình chiếc xe trị giá hơn mấy trăm nghìn, đáng lẽ nên vui mới phải chứ."

"Chính là vì chiếc xe này mà đau đầu đó."

Lưu Tuyền Hà cười "hehe" : "Vừa nãy Lữ Ngọc Thanh nói là con gái đang học đại học thì không nên yêu đương, mấy trăm nghìn này của Trần Hán Thăng cũng đưa tới trước mặt bọn họ rồi, để tôi xem bọn họ đồng ý hay không đồng ý."

"Thấy chưa, yêu đương vào là tốn tiền lắm."

Lưu Tuyền Hà nói với Lưu Quang Các: "Cho nên cha không khuyến khích con yêu đương khi còn đang học đại học đâu, con coi đi Trần Hán Thăng vì để theo đuổi Tiêu Dung Ngư, mà mua luôn cả chiếc xe mấy trăm nghìn, còn chưa chắc là sẽ thành công."

Không thể không nói, phó giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước khi phân tích chuyện gì đó khá là thấu đáo, nhưng ông ấy hoàn toàn không ngờ được là trong mối quan hệ này, cái người từ đầu đến cuối không muốn thừa nhận mối quan hệ, thật ra lại là Trần Hán Thăng.

Ngạc nhiên không, bất ngờ không?

. . .

Cuối cùng toàn bộ sự việc đến đây đã được giải quyết, bao gồm cả lý do tại sao Tiêu Dung Ngư bị tức phải khóc.

Trước đây Tiêu Dung Ngư chỉ lái chiếc Santana của Lão Tiêu và chiếc Volkswagen Passat của Lữ Ngọc Thanh, nhưng nó cũng chỉ là những chiếc xe cũ, giờ tự nhiên đổi sang một chiếc xe mới, nên khi lái xe cô có chút lo lắng.

Mặc dù có tài xế lâu năm Trần Hán Thăng ngồi bên cạnh kiểm soát, đảm bảo được an toàn cho cô, nhưng người tài xế lâu năm này hễ mở mồm ra thì toàn là châm chọc khiêu khích, khiến tâm lý của Tiêu Dung Ngư gần như suy sụp, cô vừa về đến nhà là bắt đầu oán trách.

"Cha thấy Hán Thăng nghiêm khắc quá rồi."

Tiêu Hoành Vĩ luôn tìm lý do để cổ vũ con gái, ông chỉ vào chiếc Chevrolet đang nằm ngay ngắn ở đó và nói: "Con nhìn chiếc xe đang đậu này này, đậu đúng chính xác ở giữa hai vườn hoa, không ít cũng không nhiều, tài xế có kỹ thuật lái xe như vậy làm sao có thể không nhìn rõ được đèn đỏ chứ?"

Lão Tiêu ôm lấy bờ vai của Tiểu Ngư Nhi: "Con yêu đừng buồn nữa, Trần Hán Thăng là đứa có thành kiến với tài xế nữ mà, con không tin thì kêu nó xuống đây đậu xe thử xem, bản thân thằng bé chưa chắc có thể đậu xe được một cách hoàn hảo như vậy!"

"Hả?"

Tiểu Ngư Nhi ngây ra một lúc, ngập ngừng nói: "Là Tiểu Trần đậu xe đó ạ, con vừa mới bắt đầu đã bị kẹt ở hành lang trước cửa rồi, cậu ấy còn trêu chọc con là có phải muốn tìm hiểu trạm thu phí trên đường cao tốc không. . ."

"À ừm, cũng muộn rồi."

Lão Tiêu nhìn đồng hồ đeo trên tay: "Mọi người đi lên lầu ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi là không ngon đâu."

. . .

Lại lên lầu lần nữa, ngoại trừ Tiêu Dung Ngư ra thì khi mọi người nhìn thấy Trần Hán Thăng luôn có cảm giác có gì đó kỳ lạ.

Với quan điểm của Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh, bọn họ không thể hiểu được ý nghĩa của chiếc xe này, hai người bàn bạc quyết định dành chút thời gian nói chuyện với Trần Hán Thăng, tốt nhất là tránh mặt Tiểu Ngư Nhi.

Vốn dĩ Lưu Tuyền Hà đến đây là để tạo mối quan hệ, Tiêu Hoành Vĩ đã được phê duyệt làm phó giám đốc Sở thành phố rồi, Lão Lưu rất "coi trọng chức vị", ông ấy với Tiêu Hoành Vĩ cũng có chút quan hệ họ hàng, cộng thêm bản thân ông ấy sống cũng khá tốt, nên cũng đặc biệt chạy qua đây để góp vui.

Để thể hiện bản thân "sống cũng khá tốt", Lưu Tuyền Hà còn đặc biệt lái chiếc Land Rover qua đây.

Chỉ có thái độ của Tiểu Ngư Nhi là không thay đổi, nhìn thấy Trần Hán Thăng là cười híp cả mắt ngồi xuống bàn ăn, khi đi từ phía sau vòng qua, cô lắc chiếc ghế của Trần Hán Thăng, rồi lạnh lùng nói: "Xích vô trong chút."

Trần Hán Thăng quay đầu lại nhìn, khoảng cách giữa chiếc ghế của hắn và bức tường có thể nhét được ba người như Tiểu Ngư Nhi đấy.

"Thích gây sự à?"

Trần Hán Thăng chỉ tay vào cái khoảng trống đó rồi nói: "Cho dù cậu có nằm ngang ra đây thì cũng không có vấn đề gì đâu."

"Tớ thấy không đủ đấy!"

Tiểu Ngư Nhi phát cáu.

Trần Hán Thăng hết cách đành phải đứng dậy dời ghế vào trong một cm: "Bây giờ đã đủ chưa?"

"Tạm được."

Lúc này Tiêu Dung Ngư mới cảm thấy hài lòng, sau đó tự mình đi qua ngồi bên cạnh Trần Hán Thăng, thỉnh thoảng lại đẩy Trần Hán Thăng hai cái, nhắc nhở hắn không được xâm phạm lãnh thổ của mình.

Trần Hán Thăng mỉm cười, tính cách kiêu ngạo này của Tiểu Ngư Nhi, đôi khi cũng rất đáng yêu, lúc nào cũng muốn kiếm chuyện, nhưng lại không nỡ rời đi.

Sau khi mọi người đều ngồi vào vị trí, nói nói cười cười cũng rất náo nhiệt, Lưu Tuyền Hà bắt lấy thời cơ hỏi: "Tiểu Trần, nghe nói cháu làm thêm ở Học viện Tài chính?"

"Chỉ là một đám sinh viên quậy phá thôi ạ, tiện thể kiếm chút tiền sinh hoạt."

Trần Hán Thăng nâng ly rượu lên: "Chú Lưu, con kính chú một ly, chúc mừng năm mới chú, chúc gia đình chú hạnh phúc."

Lưu Tuyền Hà thấy Trần Hán Thăng không muốn nói thêm nhiều, ông ấy cũng không miễn cưỡng, sau này chỉ đành đi nghe ngóng thêm vậy.

"Anh Lưu, tôi cũng kính anh một ly, chúc anh học hành tiến bộ, sớm trở thành trụ cột của nước nhà."

Trần Hán Thăng lại kính Stark Lưu Quang Các Na Tra một ly.

Ban đầu Lưu Quang Các cho rằng Trần Hán Thăng không ổn định về tài chính, nhưng sau đó Trần Hán Thăng lại trực tiếp mua nguyên một chiếc xe mang tới đây, địa vị này bất giác được nâng lên cao rồi, cũng có chủ đề để cùng nhau "nói chuyện" .

"Trần, Trần. . ."

Lưu Quang Các thực sự nói không nổi tiếng "Trần ca" này, dường như một con xe Chevrolet vẫn không đủ.

"Gọi tôi là Trần Hán Thăng cũng được."

Trần Hán Thăng tủm tỉm cười nói.

"Trần Hán Thăng."

Lưu Quang Các thầm nghĩ người này tính tình cũng khá được, đáng để làm quen kết bạn, vì thế anh ấy chân thành nói: "Lúc nãy khi mua xe nếu cậu gọi cho tôi là tốt rồi, tôi rất am hiểu về xe hơi, Chevrolet ở nước Mỹ là một chiếc xe dân dụng, độ an toàn và độ chắc chắn khá cao, nhưng cũng có vài khuyết điểm, lượng dầu tiêu hao khá nhiều, máy móc vận hành bình thường, thua kém hoàn toàn so với các dòng xe nhập khẩu khác, như là Land Rover, BMW. . ."

"Trời má."

Trần Hán Thăng nhìn khuôn mặt tròn trịa phúc hậu của Lưu Quang Các, nghĩ thầm thằng cha này thẳng thắn quá đi.

Sở dĩ gọi là người đàn ông thẳng thắn, là vì bọn họ quen bộc lộ suy nghĩ của mình một cách trực tiếp, điều quan trọng nhất là còn tự cho rằng sẽ không có vấn đề gì, bởi vì bọn họ hoàn toàn không có ý định làm hại người khác.

Liên tưởng đến bài phát biểu của Iron Man Lưu Quang Các, cho dù là đối với ý kiến về việc "có nên thành lập trường", hay là "cổ vũ Tiêu Hoành Vĩ nhận chức vụ phó giám đốc", bao gồm cả việc "ủng hộ Lữ Ngọc Thanh không mua xe cho Tiêu Dung Ngư", ý kiến cậu ta không hề có ý xấu gì, chỉ đơn giản là lối suy nghĩ quá "thẳng thắn" .

Tiêu Dung Ngư nghe được một nửa, đã định mở miệng mắng người ta rồi, bản thân thì có thể tùy tiện nói về Trần Hán Thăng, còn người khác thì dựa vào đâu chứ, đặc biệt là mấy kẻ ngốc chỉ biết suốt ngày bốc phét.

Trần Hán Thăng kéo Tiểu Ngư Nhi lại, khẽ lắc đầu, Tiểu Ngư Nhi không muốn đáp lại, khi hai người đang dùng ánh mắt trao đổi với nhau, điện thoại của Trần Hán Thăng đột nhiên kêu "reng" lên.

Đối với việc Trần Hán Thăng có điện thoại, mọi người đều không có ý kiến gì, đến cả chiếc xe hơi mấy trăm nghìn cũng mua rồi, thì có một cuộc điện thoại cũng rất bình thường.

Trần Hán Thăng nhìn màn hình điện thoại, rồi lại nhìn Lưu Quang Các đang thoải mái nói chuyện kia, suy nghĩ một lát rồi nhấn nút nghe điện thoại.

"Hả? Cửa hàng 4S ở Kiến Nghiệp cũng hết hàng rồi sao, phải qua tận Quảng Đông bên đó lấy hàng sao."

Trần Hán Thăng cau mày nói: "Kiến Nghiệp dù sao cũng là thủ phủ của thành phố, mà cửa hàng Land Rover 4S của các anh làm ăn kém chuyên nghiệp quá, lại phải qua tận Quảng Đông bên đó lấy hàng nữa chứ."

Những người khác không biết nội dung cuộc nói chuyện là gì, chỉ nghe thấy có một người đàn ông đang nói không ngừng ở bên kia điện thoại.

Sau cùng, Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn cúp điện thoại, lúc này hắn mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

Tiểu Ngư Nhi ngây ngô hỏi: "Cuộc điện thoại vừa rồi của cậu là sao thế?"

Lúc này, dường như cô đã quên mất là mình đang giận.

"Không có gì, tớ đặt một con xe Land Rover."

Trần Hán Thăng cúi đầu uống hai ngụm nước canh, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Nhưng cửa hàng 4S ở Kiến Nghiệp lại hết hàng rồi, phải qua bên Quảng Đông lấy hàng."

Biểu cảm lúc này của Trần Hán Thăng, không khác gì cái lúc mà trước khi hắn mua con xe Chevrolet ở dưới lầu.

"Cậu bị điên à."

Tiêu Dung Ngư đánh Trần Hán Thăng một cái: "Sao lại mua xe nữa rồi?"

"Cho cậu lái đó."

Trần Hán Thăng cười phá lên nói.

"Tớ không cần đâu, cậu mau hủy đơn hàng đi."

Tiểu Ngư Nhi bắt đầu cuống cuồng lên.

"Tại sao phải hủy chứ."

Trần Hán Thăng không đồng ý: "Chiếc xe Land Rover này rất tốt đó, cậu không lái thì tớ lái."

Bây giờ ngay cả Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng bắt đầu khuyên nhủ hắn, Chevrolet mấy trăm nghìn rồi, giờ lại thêm Land Rover mấy trăm nghìn nữa, rốt cuộc là Trần Hán Thăng có bao nhiêu tiền vậy?

Bài thuyết trình của Lưu Quang Các không thể tiếp tục nữa rồi, người ta đã đặt luôn cả Land Rover rồi, con mẹ nó mình còn đưa ra đề nghị làm cái quái gì nữa chứ.

Chưa đến một phút, cửa hàng Land Rover 4S lại gọi điện thoại tới, Trần Hán Thăng bấm nút nghe điện thoại là bắt đầu nổi nóng: "Đừng làm phiền tôi nữa, khi nào các anh có sẵn xe ở cửa hàng thì hẵng gọi cho tôi!"

Trần Hán Thăng lập tức cúp điện thoại, còn thở dài nói: "Cửa hàng 4S bây giờ, dịch vụ chăm sóc khách hàng của bọn họ đúng là càng ngày càng kém."

Trên bàn ăn, tất cả mọi người đều im lặng.

"Khụ!"

Lưu Quang Các ho khan một tiếng: "Trần ca, cậu lại định mua Land Rover à?"

Cuối cùng cũng nói được tiếng "Trần ca" rồi.

Xem ra tiêu chuẩn của Chevrolet không đạt yêu cầu, Land Rover lại đáp ứng được.

"Land Rover cũng không phải là loại xe quá tốt, có gì đâu mà ngạc nhiên."

Trần Hán Thăng không nói thêm gì nữa, chuyên tâm vào việc ăn cơm, trên mặt lộ ra dáng vẻ thờ ơ.

. . .

"Trời má, Tiểu Trần bị làm sao vậy!"

Vương Tử Bác có chút bực bội khi nghe thấy tiếng nhắc nhở của tổng đài "Xin lỗi, số điện thoại mà bạn vừa gọi hiện đang tắt máy. . ." .

Cậu ấy lại gọi thêm một cuộc nữa, vẫn trong trạng thái tắt máy.

"Hắn nói cái gì mà len lén liếc liếc gì ấy, có phải là giữa trời trưa nắng như này lại chui vào đâu uống say rồi không?"

. . .

Bình Luận (0)
Comment