Sau khi Trần Hán Thăng nói rằng đang đặt mua Land Rover, trên bàn cơm chia thành ba phe.
Cả nhà Tiêu Hoành Vĩ đang ra sức khuyên ngăn.
Cả nhà Lưu Tuyền Hà - thân là người làm khách - hóng chuyện, thỉnh thoảng nói đôi ba câu chứ cũng không dám xen vào.
Chỉ có bà nội Tiêu hình như lại nghễnh ngãng, ngoài gắp thức ăn cho Tiểu Ngư Nhi ra thì tuyệt nhiên không quan tâm Trần Hán Thăng có mua xe hay không, mua xe gì.
Cơm nước xong, Lưu Tuyền Hà uống chút trà rồi đứng dậy chào tạm biệt, mục đích đến thăm hỏi lần này đã thực hiện được, tiếp tục duy trì bồi dưỡng mối quan hệ "họ hàng" với Tiêu Hoành Vĩ, sau này nói đến, ông ấy cũng có thể nói một câu: "Phó Cục trưởng Hệ thống Công an Cảng Thành Tiêu Hoành Vĩ là họ hàng của tôi. . ."
Về phần chuyện Lưu Quang Các đi bộ về Từ Châu, căn bản không ai nhắc tới, điều này làm cho cậu ta vừa nhẹ nhõm vừa phiền muộn.
Nhẹ nhõm chính là, bản thân không cần mang theo thanh danh "nói lời không giữ lấy lời" .
Phiền muộn chính là, không ai quan tâm đến "lời thề" của mình, có vẻ không hề có cảm giác tồn tại.
Hết thảy những chuyện này bắt đầu từ việc Trần Hán Thăng mua chiếc Chevrolet kia. Lưu Quang Các ngồi ở trong xe, nhìn Trần Hán Thăng đi theo xuống lầu tiễn biệt, anh ấy đút một tay vào trong túi áo, một tay vẫy chào tạm biệt.
"Cha, cha nói xem Trần Hán Thăng sẽ mua loại Land Rover nào?"
Lưu Quang Các đột nhiên hỏi.
"Quan tâm cái này làm gì."
Lưu Tuyền Hà vừa lái xe vừa trả lời: "Không bằng quan tâm vì sao Tiểu Trần có tiền mua Land Rover, nếu là tiền sinh viên đại học tự mình kiếm được, vậy thì thật sự quá tài giỏi."
Lưu Quang Các lặng thinh hồi lâu: "Con không hiểu nổi hắn."
Lưu Tuyền Hà cười cười: "Con cứ coi như là một dạng học tập và va chạm đi, dù là cách nói chuyện hay làm việc thì Trần Hán Thăng cũng không quá đáng, hết sức thực tế, nếu con cảm thấy hứng thú có thể tìm hắn chơi chung, tóm lại các con đều là sinh viên đại học, ít nhiều gì cũng có thể có chút đề tài chung."
"Dạ."
Lưu Quang Các gật đầu, tự tin nói: "Nếu con đi tìm hắn, không biết Trần Hán Thăng vui vẻ thế nào đây."
······
Nhìn chiếc Land Rover biển số "Tô C" lái ra khỏi khu dân cư, Trần Hán Thăng không kìm được lắc đầu: "Cũng may bên cạnh tớ không có bạn học nào như Lưu Quang Các, không đáng yêu chút xíu nào, đáng ghét chết được."
"Bây giờ cậu còn có tâm trạng nói chuyện người khác à."
Về đến nhà là Tiểu Ngư Nhi lại thúc giục Trần Hán Thăng: "Cậu mau trả lại Land Rover đi, tớ không thích chiếc xe đó, lớn quá nhìn cứ giống như Tucker vậy."
"Land Rover?"
Dường như Trần Hán Thăng đã quên mất chuyện này: "Land Rover gì, ai muốn mua Land Rover cho cậu, điều kiện gia đình thế nào hả mà muốn lái Land Rover?"
Tiêu Dung Ngư tỉnh tỉnh mê mê: "Không phải cậu nói muốn mua cho tớ sao, buổi trưa lúc ăn cơm cửa hàng Land Rover 4S ở Kiến Nghiệp còn gọi điện thoại cho cậu mà."
"Cuộc gọi đó à."
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Không phải cửa hàng Land Rover 4S đâu, Vương Tử Bác gọi tới, cậu không nói tớ cũng quên mất."
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng ở bên cạnh, bấy giờ Lão Tiêu mới hỏi: "Thế vừa rồi là cậu gạt chúng tôi?"
"À, đám người mục tiêu không phải mọi người."
Dù sao cũng không có người ngoài, Trần Hán Thăng trực tiếp thừa nhận: "Thằng con mập của chú Lưu biết giảng đạo lý quá, vừa khéo Vương Tử Bác gọi điện thoại tới, thế là con mượn cuộc gọi cáo giả oai hùm, tóm lại con vừa mới mua một chiếc Chevrolet bằng tiền thật, không ai có thể nghi ngờ."
Đâu chỉ là không ai có thể nghi ngờ, Lữ Ngọc Thanh còn cảm thấy nếu như khuyên nhủ không được, bà cũng phải gọi điện thoại cho Lương Mỹ Quyên.
"Thật hay giả?"
Tiểu Ngư Nhi hồ nghi hỏi, cho đến khi Trần Hán Thăng mở máy gọi cho Vương Tử Bác, giọng nói oán giận của Vương Tử Bác từ trong điện thoại truyền đến rõ ràng.
"Tiểu Trần, sao mày cúp điện thoại của tao hai lần?"
"Với cả, lan rô vơ là cái gì?
"Ờ thì, cha mẹ tao bảo mày có rảnh thì đến nhà ăn bữa cơm, họ muốn cảm ơn mày đã chỉ công việc bán thời gian cho tao."
······
Lúc này mấy người Tiêu Hoành Vĩ mới yên lòng, một chiếc Chevrolet vẫn dễ giải quyết.
Tiểu Ngư Nhi tức giận đánh Trần Hán Thăng hai cái: "Cái đồ nói dối nhà cậu, sớm biết vậy tớ đã không khuyên cậu rồi, đến lúc cậu không mua được Land Rover, tớ sẽ cười nhạo cậu cả ngày."
"Sao cậu biết tớ sẽ không mua thật, có muốn cá cược chút không?"
Sắc mặt Trần Hán Thăng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Gì?"
Tiểu Ngư Nhi ngẩn người, cô vẫn là thật sự không dám cá cược chuyện này với Trần Hán Thăng: "Tớ không cược với cậu, cậu chính là đồ lừa đảo, là cái loại chuyên môn lừa gạt tình cảm của người khác."
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Trần Hán Thăng lo lắng mấy người Lão Tiêu suy nghĩ sâu xa, vội vàng chuyển đề tài: "Trước tết có muốn đến Kiến Nghiệp thăm giáo sư Tôn không, nếu đi chúng ta sẽ lái xe mới, xe cũ cho bạn bè mượn lái."
Mấy ngày trước Trần Hán Thăng đưa Thẩm Ấu Sở về Xuyên Du, cho nên bỏ lại chiếc xe của mình ở trường học, có điều, lý do của hắn vẫn luôn dễ như bỡn.
"Đi chứ, tớ cũng rất lo cho giáo sư Tôn."
Tiêu Dung Ngư hỏi thời gian: "Hôm nay đã là hai mươi bảy rồi, hôm nào chúng ta đi thì ổn hơn?"
Trần Hán Thăng suy nghĩ: "Đi ngày mai vậy."
"Sớm vậy à?"
Tiểu Ngư Nhi hơi giật mình: "Không phải trước đây cậu nói hai mươi chín hoặc ba mươi tết sao."
"Đó là vì con gái giáo sư Tôn không về nước, chúng ta có thể qua vào hai mươi chín hoặc ba mươi."
Trần Hán Thăng kiên nhẫn giải thích nguyên nhân bên trong: "Dựa theo kế hoạch trước đó, hai mươi chín Tết đi qua ăn một bữa cơm tất niên cùng với giáo sư Tôn, như vậy vừa khéo, chỉ là con gái người ta cũng đã trở về rồi."
"Ngô Diệc Mẫn có lẽ cũng có ý định hàn gắn quan hệ với mẹ, chúng ta làm nhiều quá lại giống như tranh giành tình cảm vậy, cứ dành lại thời gian quan trọng cho chị Ngô, hai mươi tám qua làm một vị khách tốt và một người trò tốt, như vậy hai bên đều hài lòng."
"Ừ, thế thì nghe theo cậu."
Tiểu Ngư Nhi tiếp tục hỏi: "Cần chuẩn bị quà gì đây?"
"Lát nữa tớ với cậu ra đường chọn câu đối và hình dán chữ Phúc, mua thêm chút hoa quả là được."
Trần Hán Thăng cười hì hì: "Vừa mới mua xe, trong người không có tiền cũng không mua nổi quà tặng đắt tiền."
"Xí."
Tiểu Ngư Nhi thay quần áo, lôi kéo Trần Hán Thăng đi dạo phố.
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, thấy Tiểu Ngư Nhi vô cùng tin tưởng Trần Hán Thăng, hai người quyết định phải tìm Trần Hán Thăng nói chuyện, chỉ có điều chừng mực trong đó nhất định phải nắm chắc, vì thế bọn họ ngồi trên sô pha phòng khách nhỏ giọng thương lượng.
"Chuyện mua xe, tôi thấy vẫn phải nói cho Lão Trần và Lương Mỹ Quyên biết."
Tiêu Hoành Vĩ trầm ngâm nói: "Tuy số tiền này là Hán Thăng làm việc kiếm được, nhưng mà nó dẫu sao cũng là con trai của lão Trần, chúng ta giấu diếm thì không hợp lý."
"Đúng thế."
Lữ Ngọc Thanh cũng đồng ý: "Tôi còn muốn trả lại tiền xe Chevrolet cho Hán Thăng, tuy rằng chưa chắc nó sẽ cần, nhưng chúng ta nhất định phải tỏ rõ thái độ này, nó không cần thì chúng ta đưa cho Lương Mỹ Quyên."
"Cái này là chắc chắn rồi."
Tiêu Hoành Vĩ gật gật đầu: "Đỡ phải để cho cái thằng nhóc này nghĩ rằng hơn trăm nghìn là có thể muốn làm gì công chúa nhà chúng ta thì làm, còn cả phát triển quan hệ sau này của hai đứa nó, bà có quyết định gì chưa?"
"Tôi cũng đang xem xét, chỉ sợ vô ý một cái là khiến chúng nó hiểu lầm, điều này trái ngược với dự định ban đầu, dự định ban đầu của tôi không phải là cản trở mối quan hệ này, mà là để cho đoạn quan hệ này phát triển lành mạnh đúng đắn, về sau còn có thể xứng đôi với nhau."
"Xứng đôi với nhau thực ra tôi cũng không lo, sau này Trần Hán Thăng lăn lộn làm ăn sẽ không thua kém, tôi chỉ lo Tiểu Ngư Nhi mang thai lúc còn học đại học."
"Ông đừng có dọa tôi, chúng nó đến bước này lúc nào?"
"Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là người làm cha tôi đây lo lắng lung tung, bà đừng túm Tiểu Ngư Nhi hỏi lung tung nha, tránh cho nó cáu gắt nóng nảy."
······
Hình thức ở chung của vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh chính là như vậy, gặp chuyện thì trao đổi ngang hàng, cuối cùng đưa ra một chừng mực mà đôi bên đều có thể chấp nhận được.
Bọn họ đang châu đầu ghé tai nói chuyện, bà nội Tiêu bưng một đĩa hoa quả đi tới, "lạch cạch" một tiếng thảy lên bàn trà.
Đôi vợ chồng trung niên hoảng sợ, Lữ Ngọc Thanh nhìn nhìn không lên tiếng.
Mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu ở Trung Quốc rất tế nhị, nhạy cảm hơn nhiều so với quan hệ mẹ vợ và con rể.
Tiêu Hoành Vĩ cười: "Mẹ, buổi tối con đi dạo trong công viên cùng với mẹ nhé."
"Không cần con đi cùng, mẹ chỉ nói hai câu."
"Mẹ, mẹ nói đi."
Lữ Ngọc Thanh cũng ngồi thẳng người.
Bà nội Tiêu là người có địa vị cao nhất trong nhà, bà cụ căn bản không cần phải khách khí: "Mẹ chỉ hỏi các con một chút, người lớn suốt ngày tính kế hai đứa nhỏ có gì hay ho, tóm lại mẹ rất coi trọng Hán Thăng, thằng nhóc đó vừa hài hước vừa nghịch ngợm còn biết ăn nói, lại còn đối xử tốt với Tiểu Ngư Nhi."
"Đừng có đi quấy rầy người trẻ tuổi chung sống với nhau, nếu Tiểu Ngư Nhi đau lòng khó chịu, các con cứ chờ đó đi, hừ!"
Bà nội Tiêu không hề kiêng nể mà ném lại lời uy hiếp, sau đó lại vào phòng bếp bận rộn.
Tiêu Hoành Vĩ cùng Lữ Ngọc Thanh ngơ ngác nhìn theo, nửa ngày sau Lữ Ngọc Thanh mới hỏi: "Rốt cục là tai của mẹ ông có vấn đề gì thế, vừa rồi chúng ta nhỏ giọng nói chuyện như vậy, mà cụ đóng cửa phòng bếp còn nghe được, bình thường tôi chào hỏi mẹ, mẹ lại không để ý cứ như không nghe thấy. . ."