Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 344: Sờ Một Lần Đưa 8000

Chương 344: Sờ một lần đưa 8000 Chương 344: Sờ một lần đưa 8000

Trần Hán Thăng không nghĩ tới Tôn Đường Đường – người mà mình mới chỉ gặp mặt hai lần lại mở miệng đòi tiền, sau khi hắn hỏi thăm rõ ràng động cơ của Tôn Đường Đường, không nói mượn cũng chẳng nói không cho mượn, cài đai an toàn sau đó dẫm chân ga rời khỏi Đại học Đông Đại.

Hắn không tốt bụng như vậy, người khác vừa mở miệng là đã giúp đỡ ngay, đặc biệt là khi hai bên không có cơ sở tình cảm, theo bản năng Trần Hán Thăng muốn đối phương đưa thứ quý giá nhất ra để trao đổi.

Tôn Đường Đường không nhận được lòng yêu thích của giáo sư Tôn, ngoại trừ nhan sắc và dáng người thì chẳng còn gì, cho nên phản ứng đầu tiên của Trần Hán Thăng chính là trao đổi đồng giá, tốt nhất vẫn là "Theo thứ tự" .

Có điều nếu như việc này bại lộ thì chắc chắn Tiểu Ngư Nhi sẽ tức giận, cho nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Trần Hán Thăng quyết định xử lý dựa theo quá trình bình thường.

Dọc theo đường đi Tôn Đường Đường nhìn Trần Hán Thăng rất nhiều lần, có lẽ là đang chờ hắn trả lời, nhưng Trần Hán Thăng lại chỉ chuyên chú nhìn con đường phía trước, đến khi tới bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, cuối cùng thì tôn Đường Đường không nhịn được nữa, hỏi: "Anh định đưa ra bao nhiêu?"

"Bao nhiêu?"

Trần Hán Thăng cười: "Tôi còn chưa nói là có cho mượn hay không đâu, nếu hôm nay người cùng cô là Tiêu Dung Ngư thì cô cũng mở miệng sao?"

Tôn Đường Đường gật đầu.

Trần Hán Thăng nghĩ thầm tư duy của con gái lai đúng là thẳng thắn, nói chuyện không mệt chút nào.

"Đi mua sủi cảo trước đã."

Trần Hán Thăng vẫn không tỏ thái độ như cũ, đưa Tôn Đường Đường vào thang máy.

Loại chuyện như vay tiền này, không thể đồng ý quá dứt khoát, cho dù là chuẩn bị cho mượn cũng phải đắn đo tư thái một chút, không thể khiến đối phương cảm thấy quá dễ dàng.

Làm như thế có hai chỗ tốt, một là đối phương sẽ càng cảm kích bạn, hai là tỷ lệ trả tiền của đối phương sẽ cao hơn một chút, thường thường thì "hào phóng" cho vay tiền là khó lấy lại nhất.

Đây là quá trình bình thường khi Trần Hán Thăng cho vay tiền.

. . .

Hôm nay lượng người của trung tâm rất lớn, dọc theo đường đi đều thấy những chiếc đèn lồng đỏ được treo lên, hướng dẫn viên mua sắm mặc quần áo lễ hội, lễ phép dẫn đường cho khách hàng.

Đây là đặc điểm điển hình của "Ăn tết ở thành phố lớn", sắp tới cuối năm, người đi làm, đi học, du lịch đã rời đi, dẫn tới xe cộ trên đường rất ít, xe buýt cũng trống rỗng.

Chỉ là những người còn lại trong thành phố đều sẽ tập trung tại các cửa hàng của siêu thị, vừa bởi vì mua đồ, lại cũng vì nơi này có đủ hương vị của năm mới.

Đối với Trần Hán Thăng mà nói thì cảm giác đi dạo phố lần này rất thú vị.

Hỏi: năm hai ngàn không trăm linh bốn, dắt theo một cô em lai tây đi trên đường là thể nghiệm gì?

Đáp: Nhận được vô số ánh mắt ở trên đường, tò mò và ghen ghét đều có.

Đặc biệt là vóc dáng của Tôn Đường Đường rất cao, Trần Hán Thăng đoán chắc phải cao hơn một mét bảy, cô còn đi giày ống cao, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trong siêu thị, có mấy đứa trẻ nghịch ngợm còn cố tình chạy đến phía trước để nhìn rõ dáng vẻ của Tôn Đường Đường.

"Tìm một chỗ ngồi xuống đi."

Bởi vì Tiêu Dung Ngư bị giáo sư Tôn gọi vào thư phòng để hỗ trợ, kinh nghiệm trước kia nói cho Trần Hán Thăng phải mất ít nhất một giờ nữa, bây giờ nếu trở về thì chỉ có thể đối mặt với Ngô Diệc Mẫn ở trong phòng khách.

Cho nên Trần Hán Thăng tình nguyện mua một chút đồ ăn vặt, ngồi trên ghế ngắm cô em xinh đẹp.

"Anh có thể cho tôi mượn không?"

Tôn Đường Đường lại không hề quên chuyện tiền nong này.

"Tôi có thể cho vay, nhưng nhỡ cô không trả được thì làm sao bây giờ?"

Trần Hán Thăng vừa ăn cá viên vừa nói bậy nói bạ: "Sinh viên khu vực Tô A, đểu hơn tôi thì lại không hư bằng tôi, hư hơn tôi thì lại không đểu bằng tôi, tôi cho vay luôn có lãi suất."

"Sang năm tôi có thể ra ngoài làm việc."

Tôn Đường Đường nói.

"Vậy cô định tìm công việc như thế nào?"

"Không hiểu."

"Dáng người của cô khá tốt, có thể thử làm người mẫu, nhưng đừng nói với giáo sư Tôn là tôi đề nghị."

. . .

Khi hai người đang nói chuyện phiếm thì sau lưng Trần Hán Thăng bị đánh một cái.

"Lớp trưởng!"

Vừa nghe âm thanh bất ngờ này, điệu bộ quen thuộc này, Trần Hán Thăng biết ngay là ai tới.

"Tết nhất cậu không ở Thượng Hải, đi tới Kiến Nghiệp làm cái gì?"

Trần Hán Thăng xoay đầu, nhìn Thương Nghiên Nghiên nói.

Bên cạnh Thương Nghiên Nghiên còn có hai cô gái, trên tay xách rất nhiều túi mua hàng, trang điểm cũng cực kỳ thời thượng, đôi môi thuần một sắc đỏ rực, đánh bọng mắt rất đậm, có cô gái còn mặc váy da lộ đùi ra ngày mùa đông này.

Các cô mới vừa đến đây, lập tức có mùi nước hoa vây quanh Trần Hán Thăng.

"Thì cậu cũng không ở Cảng Thành đấy thôi."

Thương Nghiên Nghiên đánh giá Tôn Đường Đường ở đối diện, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy bên người Trần Hán Thăng có dạng con gái này cũng là điều rất bình thường.

"Đây là lớp trưởng Trần Hán Thăng mà tớ từng nhắc đến với các cậu."

Thương Nghiên Nghiên cười nói với bạn mình, cũng không biết trước kia cô giới thiệu như thế nào.

"Lớp trưởng Trần, chào cậu nha."

"Lớp trưởng, Nghiên Nghiên nói về cậu nhiều lần lắm đấy."

Hai cô gái này cũng không thẹn thùng, lập tức chào hỏi nhiệt tình.

"Gật."

Trần Hán Thăng gật đầu một cách tùy ý, trong miệng còn ngậm que tăm xâu cá viên: "Có muốn ngồi lại không?"

"Liệu có làm phiền đến các cậu không?"

Thương Nghiên Nghiên nhìn cô gái lai tây Tôn Đường Đường nói.

"Cậu không cần thử đâu."

Trong lòng Trần Hán Thăng biết rõ suy nghĩ của Thương Nghiên Nghiên: "Đây là cháu gái của một vị giáo sư, vị giáo sư kia từng giúp tớ về công việc làm thêm, tớ đến chúc tết sau đó thuận tiện mang cháu gái của bà ấy làm quen với hoàn cảnh ở Kiến Nghiệp."

"Ồ, ra là vậy."

Thương Nghiên Nghiên cười tủm tỉm phất tay với Tôn Đường Đường: "Chào em, chị tên là Thương Nghiên Nghiên."

"Em tên là Tôn Đường Đường."

Tôn Đường Đường cũng đang nhìn ba cô gái giống như "Tiểu thái muội" kia, loại hình này rất hay gặp ở nước ngoài.

"Thật trùng hợp, tên họ của chúng ta đều là cách thức ABB."

Thương Nghiên Nghiên trả lời một câu, sau đó giải thích với Trần Hán Thăng: "Chúng tớ tới đây mua sắm, siêu thị bên Thượng Hải không có hàng nên trực tiếp lái xe đến Kiến Nghiệp luôn."

"Ồ."

Trần Hán Thăng nhìn thời gian, tính toán bây giờ đi mua sủi cảo rồi trở về là vừa kịp, hắn chuẩn bị tạm biệt rồi đi.

Không nghĩ tới Thương Nghiên Nghiên lại gọi hắn lại: "Lớp trưởng, vừa nãy chúng tớ mua sắm không nhìn giá, hiện tại đã tiêu hết tiền trong người rồi nhưng vẫn chưa mua đủ đồ. . ."

"Còn thiếu bao nhiêu?"

Trần Hán Thăng trực tiếp hỏi.

"Tầm từ 5000 đến 6000."

Thương Nghiên Nghiên nghĩ một lát rồi nói.

Trần Hán Thăng không nhiều lời, lấy ra một xấp tiền từ trong ví, hỏi: "8000 có đủ không?"

Hắn vốn không lo lắng Thương Nghiên Nghiên không thể trả tiền, cũng không lo lắng cô sẽ quỵt nợ, dù sao thì hai người cũng có cơ sở tình cảm.

"Tình cha con" cũng là tình cảm.

"Đủ rồi, cảm ơn lớp trưởng."

Thương Nghiên Nghiên rất cao hứng, không chỉ bởi vì giải quyết vấn đề nhỏ trước mắt, mà cách làm của Trần Hán Thăng cũng làm cô rất có mặt mũi.

"Bao giờ lên trường tớ sẽ trả lại cậu."

"Không vội, nhớ trả lãi đấy nhá."

Trần Hán Thăng chỉ đùa một chút.

"Nói đến tiền lãi sẽ làm sứt mẻ tình cảm đấy."

Thương Nghiên Nghiên cầm tay Trần Hán Thăng sờ soạng lên đùi mình một chút, liếc đôi mắt xinh đẹp nói: "Vậy thì dùng cái này xóa bỏ tiền lãi."

Trần Hán Thăng "Ha ha" cười lớn rồi đưa tiền cho cô, Tôn Đường Đường ở bên cạnh nhìn, 8000 tệ truyền từ tay Trần Hán Thăng đến tay Thương Nghiên Nghiên.

Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, tiểu thái muội mặc váy da nhìn bóng lưng của Trần Hán Thăng: "Nghiên Nghiên, đây là Trần Hán Thăng mà cậu khen hết lời đấy à, còn không muốn kết hôn mà chỉ làm tình nhân của hắn, tớ còn nghĩ đẹp trai đến nông nỗi nào cơ."

"Có điều cô bé lai tây kia rất đẹp."

Một cô gái khác bổ sung nói.

"Nhận thức về trai đẹp của mấy cậu quá nông cạn."

Thương Nghiên Nghiên cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Tớ thích loại đàn ông lưu manh nhưng lại cho người ta cảm giác an toàn này."

. . .

Khi Trần Hán Thăng mua xong sủi cảo trở về thì nhận được cuộc gọi của Tiêu Dung Ngư, dò hỏi Trần Hán Thăng ở nơi nào.

"Đi ra ngoài mua sủi cảo, sắp đến dưới lầu rồi."

Trần Hán Thăng tắt điện thoại, thấy Tôn Đường Đường nhìn chằm chằm mình, xem ra vẫn là chuyện vay tiền, hắn định nói với Tiểu Ngư Nhi một chút, miễn cho đến lúc đó có hiểu lầm.

Dừng xe ở dưới lầu, đang lúc Trần Hán Thăng muốn đi xuống thì Tôn Đường Đường đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn.

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, nghĩ thầm cô gái này không định mượn nữa mà sửa thành đoạt à?

Không nghĩ tới động tác của Tôn Đường Đường hoàn toàn lệch khỏi dự đoán của hắn, cô cầm tay Trần Hán Thăng ấn lên đùi mình, sau đó nói một câu tiếng Trung không quá lưu loát: "Đưa tiền, 8000."

. . .

Bình Luận (0)
Comment