Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 345 - Chương 345: Người Đàn Ông Đằng Sau Người Phụ Nữ

Chương 345: Người đàn ông đằng sau người phụ nữ Chương 345: Người đàn ông đằng sau người phụ nữ

"Sao, còn muốn chạm vào tôi hả?"

Trần Hán Thăng nhìn Tôn Đường Đường: "Cô có biết là, trên xe này có camera hay không, nếu như tôi đưa đoạn video này cho giáo sư Tôn, bà nhất định sẽ từ từ thích cô."

Tôn Đường Đường rất sợ người bà ngoại nghiêm khắc cổ hủ này, Trần Hán Thăng vừa nói như vậy, cô ta lập tức buông lỏng tay ra.

"Có thể không đưa video cho bà ngoại được không?"

Tôn Đường Đường nói: "Vừa nãy anh sờ đùi nữ sinh kia, rồi cho cô ta 8000 tệ, thực ra tôi cũng có thể."

"Ồ, hóa ra là cô muốn học tập hả."

Trần Hán Thăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, nháy mắt với Tôn Đường Đường: "Thứ này không phải là thứ tùy tiện có thể học được, quan hệ của tôi và cô ấy đặc biệt."

"Hai người có quan hệ gì?"

Tôn Đường Đường kiên trì hỏi: "Tôi có thể thử chút không?"

"Cô?"

Trần Hán Thăng đánh giá Tôn Đường Đường: "Điều kiện ngoại hình đạt tiêu chuẩn, nhưng mà chỉ số thông minh còn chưa đủ, chiếc xe này mới vừa mua ngày hôm qua, đừng nói camera, giấy phép lái xe đều là tạm thời cả."

Nói xong hắn cầm theo sủi cảo xuống xe, Tôn Đường Đường vội vàng đuổi theo: "Chuyện ngày hôm nay, anh không được nói với bà ngoại và mẹ tôi."

"Tôi biết rồi, cô mới mười bảy tuổi, suy nghĩ khó tránh có phần chưa trưởng thành."

Trần Hán Thăng vỗ vỗ lên ngực chính mình: "Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không tiết lộ với ai cả, ăn cơm xong tôi sẽ cho cô chút tiền, lúc rảnh rỗi tự mình đi mua chút quần áo, sinh viên Trung Quốc chúng tôi rất thân thiện, từ bé đã là những đội viên lấy việc giúp người khác làm niềm vui."

Tôn Đường Đường chớp chớp đôi mắt xanh lam sâu kín, im lặng gật đầu.

Chỉ có điều cô ta hoàn toàn không biết, học sinh hư nhất khu vực Tô A thật sự không phải là điều tùy tiện nói lung tung.

Khi Trần Hán Thăng hút thuốc ở ban công đồng thời gọi Tiêu Dung Ngư tới, trực tiếp kể chuyện Tôn Đường Đường đòi tiền, chẳng qua là lược bớt chuyện nhỏ nhặt râu ria không quan trọng như chuyện chuyện sờ đùi Thương Nghiên Nghiên.

"Đường Đường không có tiền sao?"

Tiêu Dung Ngư nghe xong có chút giật mình, giáo sư Tôn có các loại hạng mục bình thẩm, còn xuất bản một vài bộ sách pháp luật và nhận được phí khen thưởng, tiền gửi tiết kiệm của bà cụ không phải ít.

"Có tiền thì cũng là của một mình giáo sư Tôn."

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Tớ vẫn còn muốn nói cho giáo sư Tôn."

"Có lẽ không cần đâu, không phải Đường Đường bảo cậu giữ bí mật sao."

Tiêu Dung Ngư nhìn ra được giáo sư Tôn có cảm giác bình thường với người cháu ngoại là con lai này, chí ít biểu hiện bên ngoài thì trông như vậy, cô lo lắng nói ra thì ấn tượng của giáo sư Tôn với người cháu ngoại này càng kém hơn.

"Chuyện này không thể."

Trần Hán Thăng lắc đầu nói: "Ngộ nhỡ Tôn Đường Đường chủ động nói thì sao, giáo sư Tôn đã biết rồi, bà có thể cảm thấy chúng ta cố tình giấu diếm hay không, rồi sẽ làm ảnh hưởng đến cách nhìn đối với cậu."

"Tiểu Trần, giáo sư Tôn không phải là người như thế."

Tiểu Ngư Nhi tranh luận một câu.

"Máu đặc hơn nước, chuyện này chỉ cần cậu hiểu là được, tớ sẽ xử lý."

Trần Hán Thăng thảnh thơi mà phun ra một ngụm khói: "Tớ bên này báo cáo với giáo sư Tôn, bên kia vẫn cho Tôn Đường Đường tiền tiêu vặt như cũ, đều không làm mích lòng hai bên."

"Về phần đồng ý với Tôn Đường Đường à?"

Trần Hán Thăng liếc nhìn Tiêu Dung Ngư bên cạnh, nghĩ thầm tương lai của cậu tất nhiên quan trọng hơn.

"Nhìn cái gì vậy!"

Đây là ở trong nhà người khác, Tiêu Dung Ngư có chút ngượng ngùng: "Cậu và Tôn Đường Đường đi ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ, nói rõ ràng một chút, mua sủi cảo gì mà phải mua lâu như vậy?"

"Cậu ăn dấm chua cái gì."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Tôn Đường Đường cũng không xinh đẹp bằng cậu, nói cách khác nếu cô ta đẹp hơn cậu, mình có thể bán đứng cô ta dễ dàng như vậy sao?"

Tiêu Dung Ngu thoáng chốc sửng sốt: "Làm sao lại cảm thấy không giống như là đang khen vậy chứ."

. . .

Với tính tình của giáo sư Tôn Bích Dư, sau khi bà biết được chuyện mà Tôn Đường Đường làm ban nãy, "Bộp" một tiếng để kính lão viễn thị xuống, lập tức chuẩn bị kêu cô ta vào để chất vấn.

"Bà, bà gọi như thế này, vậy là đi ngược lại với dự tính ban đầu rồi."

Trần Hán Thăng ngăn giáo sư Tôn lại, chân thành nói: "Nếu như để chị Ngô biết, còn tưởng tôi đến để châm ngòi ly gián, không quan trọng cô ta nghĩ gì về tôi, đừng làm liên lụy rồi giận dỗi với Tiểu Ngư Nhi."

Giáo sư Tôn vừa nghe như thế thì thực sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sinh được một đứa trẻ, để bọn họ dạy dỗ thành như vậy, nên tôi cố tình không trả tiền, chẳng lẽ không mặc quần áo cũ sao, khi bọn tôi là thanh niên, áo bông thủng lỗ có thể mặc ròng rã một mùa đông."

"Thời thế thay đổi rồi."

Trần Hán Thăng vừa cười vừa nói: "Tôi thấy nếu Đường Đường đã mở miệng với tôi, vậy trước hết không thể gạt bà, nếu không thì lại không hiểu chuyện quá."

Giáo sư Tôn "ừ" một tiếng, thái độ này đã chứng minh rằng lựa chọn của Trần Hán Thăng là đúng đắn.

"Tiếp theo nhỉ."

Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Tôi cũng không thể không biểu hiện một chút, nếu không thì Đường Đường sẽ cảm thấy anh trai Tiểu Trần không đáng tin cậy."

"Cậu phải biểu hiện cái gì?"

Giáo sư Tôn đung đưa mái tóc bạc: "Cũng lạ, tôi một mực khen cậu sinh viên gây dựng sự nghiệp trước mặt các cô ấy, giá trị con người đã không phải cướp nữa, kết quả Tôn Đường Đường đã nghĩ đến việc vay tiền cậu rồi, việc này tôi phải nói lời xin lỗi với cậu."

"Vì sao phải xin lỗi chứ."

Vẻ mặt Trần Hán Thăng ngạc nhiên nói: "Thực ra tôi buôn bán có lời mà, nếu không phải Đường Đường mở miệng gợi ra chuyện này, tôi cũng không biết trong lòng bà bản thân mình được đánh giá cao như vậy đâu, sắp đến năm mới còn nghe được một tin tốt lành như vậy, nếu như tôi không nhắc tới một chút, vậy thì năm nay cũng không nỡ trôi qua!"

"Ôi, Hán Thăng thật đúng là biết nói chuyện."

Dưới ngọn đèn bàn trong phòng sách giáo sư Tôn lặng lẽ quan sát Trần Hán Thăng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu định làm như thế nào?"

Trần Hán Thăng cười cười: "Tiền thì tôi cho, tình nghĩa thì cho Tiểu Ngư Nhi đi, lôi kéo quan hệ của chị Ngô với Tiểu Ngư Nhi một chút."

. . .

Cơm trưa thì có chút sủi cảo và bánh trôi, Tôn Đường Đường không quá giỏi việc dùng đũa, Tiêu Dung Ngư đã phải dạy cô ta một thời gian dài.

Khi đồng hồ báo giờ chỉ đến ba giờ, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đứng lên chào tạm biệt.

Tôn Đường Đường khẽ liếc nhìn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng giả vờ không nhìn thấy, ngược lại là Tiêu Dung Ngư lấy 1000 đồng từ trong túi ra: "Đây là lần đầu tiên Đường Đường đến Trung Quốc ăn tết âm lịch, anh trai và chị gái cũng không có chuẩn bị quà gì, nên dùng tiền mừng tuổi truyền thống nhất thay thế nhé, chúc em năm 2004 càng ngày càng xinh đẹp."

"Hả?"

Người ngạc nhiên nhất thật ra là Ngô Diệc Mẫn, ngay từ đầu cô ta thấy Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư mang giấy phúc tự và trái cây tới, còn cảm thấy quà tặng dường như quá ít ỏi, nhưng mà nghĩ đến chuyện mẹ mình rất thích Tiêu Dung Ngư, cô ta cũng không nói cái gì.

"Không được không được."

Ngô Diệc Mẫn ngay lập tức từ chối: "Tiền mừng tuổi là trưởng bối cho vãn bối, tuổi hai người cũng được, nhưng vẫn còn đang đi học, Đường Đường làm sao có thể nhận tiền mừng tuổi của hai người chứ?"

"Chị Ngô."

Tiêu Dung Ngư cười nói: "Chị cũng nói rồi mà, tiền mừng tuổi là trưởng bối cho vãn bối, đừng quên bọn em thực sự lớn hơn Đường Đường một thế hệ đó."

"Này. . ."

Ngô Diệc Mẫn bị nghẹn không nói nên lời, cô ta quay đầu khẽ liếc nhìn Tôn Bích Dư, giáo sư Tôn mặt không chút thay đổi: "Nếu Tiểu Ngư Nhi đã nói như vậy rồi, thì nhận lấy đi."

Tôn Đường Đường nghe thấy bà ngoại đồng ý, lập tức đi tới nhận lấy tiền mừng tuổi, Ngô Diệc Mẫn không biết nói cái gì cho phải.

Tiền tuy không nhiều, nhưng mà thái độ chấp nhận này khiến cho cô rất xúc động.

"Tiểu Ngư Nhi, cám ơn cô nha."

"Chị Ngô khách khí quá, chị có cơ hội thì đến Cảng Thành làm khách, em và Tiểu Trần sẽ tiếp đón chị thật tốt."

"Không thành vấn đề."

Ngô Diệc Mẫn cũng khách sáo nói: "Sau này nếu như cô đến nước Mỹ bồi dưỡng pháp luật, tôi có không ít quan hệ ở bên kia."

"Không được không được."

Trần Hán Thăng lập tức kéo Tiêu Dung Ngư xuống lầu: "Cô ấy không đi nước ngoài đâu, tuyệt đối không đi."

Thực ra Tiểu Ngư Nhi cũng không muốn ra nước ngoài, nhưng mà cô nhìn thấy Trần Hán Thăng khẩn trương vì mình như vậy, kiêu ngạo mà vẫy nắm tóc đuôi ngựa, khẽ nhấp núm đồng tiền: "Này cũng chưa nói trước được, sau này có ai mà chọc tớ khóc, tớ đây cũng sẽ đi thôi!"

"Người mà cậu nói đến, chắc chắn là chú Tiêu rồi."

"Xì, cha tớ thương tớ còn không kịp ấy chứ."

Sau khi Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư cãi nhau rời đi, Ngô Diệc Mẫn đóng cửa lại không nhịn được nói với giáo sư Tôn: "Cô gái tốt như Tiêu Dung Ngư, làm sao lại tìm bạn trai như Trần Hán Thăng vậy chứ."

"Cậu ta rất kém cỏi sao?"

Giáo sư Tôn cười lạnh một tiếng, nhìn tiền mừng tuổi ở trong tay Tôn Đường Đường: "Đây là người đàn ông phía sau người phụ nữ."

Bình Luận (0)
Comment