Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 346 - Chương 346: Tương Ái Tương Sát

Chương 346: Tương ái tương sát Chương 346: Tương ái tương sát

Sau khi ra khỏi nhà của giáo sư Tôn, Trần Hán Thăng lái xe đến Cảng Thành. Trên đường rất đông xe cộ, thỉnh thoảng đi ngang qua trạm xăng và khu vực nghỉ ngơi. Xe buýt nối tiếp nhau thành hàng dài. Chỗ nào cũng thấy đông nghịt những vị khách về quê ăn Tết.

Hầu hết các hành khách đều tỏ ra rất vui vẻ, nhưng một số lại rất nghiêm túc, một số khác thì đang hút thuốc với khuôn mặt không chút biểu cảm. Bảng hiệu màu đỏ "Đón chào năm mới" ở trạm đổ xăng đang đung đưa trước cơn gió lạnh mùa đông.

Mặc dù ý nghĩa của ngày Tết là sum họp, hòa thuận nhưng thực chất là một đợt đánh giá. Học sinh cần thể hiện bằng điểm số. người trẻ cần thể hiện tiềm năng, người trung niên cần đạt được sự nghiệp, người già thì sẽ xem ai sống lâu hơn.

Có thể thấy rõ các góc độ cuộc sống khi đại gia đình đoàn tụ.

Trần Hán Thăng đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ, nheo mắt lại phì phèo một điếu thuốc lá. Tiêu Dung Ngư ngồi trong xe quá lâu, lồng ngực cảm thấy khó chịu nên cô đã dừng lại khu nghỉ ngơi của tỉnh Hoài An, đi rửa mặt mày để tỉnh táo hơn.

Một lúc sau, Tiểu Ngư Nhi bước ra. Trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn vương những giọt nước, lúm đồng tiền ngọt ngào lộ ra nơi khóe miệng. Trên tóc cô có lưu lại vài giọt nước, trong như pha lê.

Sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp như cô đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều cánh đàn ông, nhưng cô chỉ nhìn thấy Trần Hán Thăng ở cửa nhà vệ sinh nữ, bèn lấy làm lạ hỏi: "Tiểu Trần, sao cậu lại đứng đây hút thuốc?"

"Tớ là một kẻ háo sắc mà. Đứng đây, tớ có thể nhìn thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn."

Trần Hán Thăng gạt tàn thuốc ra sau đó cười hihi.

"Không chỉ háo sắc, mà còn là một tên biến thái."

Tiêu Dung Ngư cười "khặc khặc", rồi đột nhiên đưa hai tay ra ôm lấy khuôn mặt đang lạnh buốt và ướt sũng của Trần Hán Thăng, nhìn Trần Hán Thăng bằng đôi mắt quyến rũ: "Tớ biết. Cậu đang lo lắng cho sự an toàn của tớ, bởi vì có quá nhiều người ở đây. Buổi trưa, cậu còn cố ý đưa tiền mừng tuổi cho tớ."

"Ủa!"

Trần Hán Thăng không thừa nhận, đẩy tay Tiêu Dung Ngư ra, nhưng sau đó lại nắm chặt lại: "Con nhỏ nhà cậu, nhìn cũng xinh đẹp nhưng sao da mặt lại dày như vậy. Tớ chỉ nhìn mỹ nữ một chút thôi. Còn 10 nghìn đó nhớ trả cho tớ, tiền hơn một tháng sinh hoạt phí đấy."

"Tớ không trả đâu."

Tiểu Ngư Nhi làm nũng, lắc lắc cánh tay hắn: "Tiểu Trần, cậu không thể ra nói sự thật sao, rõ ràng là cậu rất quan tâm đến tớ."

"Không có chuyện gì, cậu muốn tớ thừa nhận cái gì?"

Trần Hán Thăng dẫn Tiểu Ngư Nhi đến bãi đậu xe.

"Có, nhất định có!"

Tiểu Ngư Nhi kiên quyết nói.

"Tuyệt đối không có. Cậu nghĩ nhiều rồi. Buổi trưa uống trộm rượu đúng không!"

Trần Hán Thăng liên tục phủ nhận.

Từ trạm thu phí ở Hoài An, mất gần hai tiếng để trở về thành phố Cảng Thành. Giữa đường, Trần Hán Thăng nhận được cuộc gọi từ Vương Tử Bác, hẹn nhau đến nhà cậu ấy ăn tối.

Lương Mỹ Quyên gọi đến ngay sau đó và nói rằng bản thân cũng sẽ đến đó sau khi tan sở.

"Hai nhà các cậu tụ họp ư?"

Tiểu Ngư Nhi bất mãn nói: "Vương Tử Bác còn không có gọi điện thoại cho nhà tớ."

Trần Hán Thăng cười: "Vương Tử Bác tuy nhìn có chút khờ khệch, nhưng thật ra không thể trách cậu ấy chuyện này. Thứ nhất, cha mẹ hai nhà các câu không quen nhau. Hơn nữa dì Lữ cũng sẽ không tham gia đâu."

Tiểu Ngư Nhi không tin nên đã gọi điện cho mẹ, không ngờ quả nhiên là như vậy. Lữ Ngọc Thanh đồng ý cho Tiểu Ngư Nhi đi ăn tối, nhưng bà lại không tham gia.

"Mẹ nói ở nhà ăn là được."

Tiểu Ngư Nhi nhìn Trần Hán Thăng rồi nói.

"Cậu còn không hiểu mẹ cậu bằng tớ."

Trần Hán Thăng giải thích: "Nếu bữa tiệc này được tổ chức ở nhà mình, dì Lữ nhất định sẽ qua. Cha mẹ của Tử Bác không có việc chính thức nên dì Lữ có thể sẽ không thích."

Tiểu Ngư Nhi có chút không vui: "Cậu nói mẹ tớ trọng sang khinh nghèo sao?"

"Quá trọng sang khinh nghèo luôn. Đây là kiểu nhận thức đã ăn sâu vào trong tiềm thức rồi."

Trần Hán Thăng nhún vai: "Trong cuộc họp phụ huynh hồi cấp ba, dì Lữ là vị phụ huynh lạnh lùng nhất lớp. Giáo viên chủ nhiệm còn phải xu nịnh dì ấy cơ mà. Dì ấy chỉ nói chuyện và trao đổi với mẹ tớ và một vài phụ huynh khác."

Nói đến đây, Tiêu Dung Ngư nhớ lại thì thấy quả thực là như vậy. Nhưng Lữ Ngọc Thanh là mẹ ruột của cô, nên Tiểu Ngư Nhi khó lòng cảm nhận được điều đó. Ấn tượng để lại chỉ là tính lèm bèm, quan tâm và nghiêm khắc.

"Vậy quay về tớ phải nói chuyện với mẹ."

Tiêu Dung Ngư cảm thấy như vậy không ổn.

"Não cậu bị úng rồi sao. Dì Lữ năm nay đã hơn 45 tuổi rồi, tính tình sớm đã được định hình từ lâu rồi."

Trần Hán Thăng cảm thấy không quá to tát: "Dì ấy đối xử tốt với cậu là được rồi. Cậu quan tâm thái độ của dì ấy trước mặt người khác làm gì. Hơn nữa, tính tình này của dì Lữ cũng không liên quan đến gia đình hai ta. Vương Tử Bác thì cứ kệ đi."

"Được rồi."

Tiêu Dung Ngư thầm nói, nhưng cô nhanh chóng nảy ra một ý tưởng: "Năm nay, hai gia đình chúng ta hãy tổ chức một buổi tụ họp gia đình đi. Chơi bài, mạt chược hay gì đó."

Trần Hán Thăng vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Tiêu Dung Ngư, cộng thêm cha mẹ mình và Lão Tiêu, Lữ Ngọc Thanh là chỗ quen biết. Tụ họp cũng không vấn đề gì. Đừng suy nghĩ quá nhiều, đó chỉ đơn giản là một cuộc tụ họp gia đình mà thôi.

"Được rồi, khi về tớ sẽ đề cập đến chuyện này. Nhưng sau mùng 3 Tết nhà tớ phải đi đi chúc Tết." Trần Hán Thăng nói.

Thấy Trần Hán Thăng đồng ý, Tiểu Ngư Nhi rất vui: "Gia đình tớ cũng vậy. Cứ chọn một trong hai ngày mùng 1 mùng 2 để tụ họp."

"À đúng rồi."

Trần Hán Thăng nhớ đến một chuyện khác: "Tại sao năm nay không thấy có họp lớp vậy?"

"Có chứ."

Tiêu Dung Ngư nói: "Cao Gia Lương ban đầu có liên lạc với tớ, nhưng tớ nói không có thời gian, nên đã giúp gạch tên tớ và cậu ra?"

"Trời ạ, ai kêu cậu giúp chứ."

Trần Hán Thăng nói với vẻ mặt không vui.

"Tớ không đi, cậu còn muốn đi làm cái gì?"

Tiểu Ngư Nhi nói với vẻ tự đắc: "Biên Thi Thi nói lên đại học nên tránh tham gia các buổi họp lớp cấp ba, nếu không sẽ rất dễ xảy ra ngoại tình."

Trần Hán Thăng cười "hehe", nghĩ rằng quan hệ giữa tớ và cậu còn chưa chắc chắn. Cho dù có tình huống đó xảy ra, cũng không tính là ngoại tình.

Nhưng hắn không dám nói câu này. Trên đường cao tốc nhất định không được làm ra chuyện nguy hiểm như vậy.

"Bỏ đi, không tham gia thì không tham gia thôi."

Trần Hán Thăng thở dài rồi nói: "Trong các cuộc họp lớp cấp ba bây giờ, so sánh dường như đã trở thành thông lệ. Trường học và học bổng thì không nói, đảm nhận chức vụ gì ở trường đại học cũng có thể hiểu được. Cái khó hiểu nhất là lại đi so sánh đổi được mấy cô bạn gái."

Tiêu Dung Ngư trợn tròn mắt: "Chỉ là cánh con trai các cậu thích so sánh. Con gái như bọn tớ chỉ nói chuyện phiếm trong trường với cả tin tức giải trí mà thôi."

"Năm nay tớ cũng không đi. Tóm lại, cũng chẳng gặt hái được nhiều thành công."

Trần Hán Thăng lắc đầu nói: "Nhưng năm sau, lớp hỏa tiễn 101 nhất định sẽ nổi tiếng toàn tỉnh, nói không chừng tớ cũng ở trong hội đó. Đến lúc đó họp lớp không được phép từ chối thay tớ. Thực ra tớ cũng không để ý chuyện có họp lớp hay không, chủ yếu là nhớ các bạn thôi. . ."

Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng với vẻ miệt thị.

Trần Hán Thăng cau mày: "Tiểu Ngư Nhi, biểu hiện này của cậu là có ý gì, cứ như tớ có tâm lý so sánh, khoe khoang không bằng. Cậu có nhớ giáo viên vật lý từng phê bình tớ hồi cấp ba không, năm sau tớ nổi tiếng rồi sẽ đến nhà thầy ấy chúc tết."

Tiêu Dung Ngư: ". . ."

Lúc trở lại Cảng Thành đã khoảng 8 giờ tối. Trên đường có khá nhiều người đi bộ, trẻ con chạy phía trước, người lớn ngồi tán dóc ở phía sau. Chợ đêm và các quầy hàng ven đường cũng vô cùng nhộn nhịp.

Vương Tử Bác đã đợi ở cửa, đây là lần đầu tiên Tiêu Dung Ngư dùng bữa ở nhà cậu ấy nên muốn bày tỏ sự hoan nghênh của mình. Ngoài ra câu ấy cũng muốn dặn dò Trần Hán Thăng điều gì đó.

"Tiểu Trần, lát nữa mày sẽ gặp mẹ tao, tuyệt đối không được vạ miệng. Chuyện của tao với Hoàng Tuệ phải được giữ bí mật."

Vương Tử Bác kéo Trần Hán Thăng sang một bên, sau đó nghiêm túc nhắc nhở hắn.

"Mày cứ yên tâm đi."

Trần Hán Thăng tiện tay bẻ gãy một cành liễu, sau đó khua khoắng trong tay: "Mày còn không tin tưởng con người tao ư?"

Vương Tử Bác gật đầu, vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng: "Người anh em tốt."

Nhưng sau khi bước vào cửa, ngay khi Trần Hán Thăng chào hỏi xong, hắn lập tức hét to với Lục Ngọc Trân, mẹ của Vương Tử Bác.

"Dì Lục, Tử Bác đang yêu đương ở trường đấy ạ."

"Đối phương là người rất thích tiêu tiền. Vương Tử Bác còn mua cho cô ấy một chiếc điện thoại di động, hơn chục nghìn cơ đấy."

"Cô gái này tính nết không tốt, trước nay đều rất đa tình."

Sắc mặt Vương Tử Bác liền thay đổi. Lục Ngọc Trân nhìn con trai mình một cách nghiêm túc. Tình hình tài chính của gia đình nhà bà không khá giả, đứa trẻ này lại mua cái điện thoại hơn chục nghìn cho cô gái đó.

Trần Hán Thăng nói nốt những gì mình nên nói, sau đó đưa cành liễu trong tay cho Lục Ngọc Trân như con chó con: "Dì Lục, lát nữa dùng cái này để đánh. Nó mỏng lại dai, đánh phát nào đau phát đấy."

Vương Tử Bác nhìn thấy Trần Hán Thăng phản bội mình, lập tức phản bác lại: "Dì Lương, hôm qua Tiểu Trần mua xe cho Tiểu Ngư Nhi, nghe đâu mấy trăm nghìn, đang đậu ở trước cửa."

"Hử?"

Lương Mỹ Quyên sửng sốt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên ngớ người ra của Trần Hán Thăng. Bà liền mỉm cười nói với Lục Ngọc Trân: "Một lát nữa chị dùng xong cành liễu này thì đừng vứt đi. Tôi mang về nhà có thể sẽ phải dùng đến."

Bình Luận (0)
Comment