Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348: Trong Cuộc Sống, Sẽ Luôn Gặp Một Số Người Khác Giới Không Có Tình Cảm Nhưng Vẫn Không Thể Buông Bỏ

Chương 348: Trong cuộc sống, sẽ luôn gặp một số người khác giới không có tình cảm nhưng vẫn không thể buông bỏ Chương 348: Trong cuộc sống, sẽ luôn gặp một số người khác giới không có tình cảm nhưng vẫn không thể buông bỏ

"Cứ ăn từ từ, vẫn còn bánh trôi vừa mới ra khỏi nồi."

Lương Mỹ Quyên nhắc La Tuyền cẩn thận không để bỏng, sau đó nhìn hai cha con Lão Trần.

Khác với "miệng dao găm và tim sắt đá" của Trần Hán Thăng, Lương Thái hậu là một điển hình của "miệng dao găm nhưng tim đậu phụ" . Đêm giao thừa có người đứng trước cửa nói không có nơi nào ăn bữa cơm tất niên, Lương Thái hậu nhất định sẽ bưng một bát bánh chẻo ra.

Nếu người này còn là nữ sinh, học cùng trường cấp ba với Trần Hán Thăng, còn học chung cả trường đại học.

Bát bánh chẻo này nhất định sẽ được ăn ở trong nhà.

Nếu biết rằng cô gái này luôn thích Trần Hán Thăng. Vậy thì xin chúc mừng,

ngoài bánh chẻo, còn có thể ăn thêm một bát bánh bánh trôi.

Đừng nhìn vào việc Lương Mỹ Quyên suốt ngày đánh mắng Trần Hán Thăng, nhưng khi một cô gái thích con trai mình, bà sẽ cảm thấy đối phương có con mắt nhìn người.

Chính là một người mẹ chân chất như vậy.

"Sau khi em về nhà từ kỳ nghỉ đông. Họ luôn cãi nhau và ném đồ đạc trong nhà cả ngày, đôi khi họ còn đánh nhau."

La Tuyền thực sự rất đói, hai ba miếng đã ăn hết sạch đĩa bánh chẻo, nhân tiện giải thích quá trình ly hôn của cha mẹ cô.

"Rồi đến một ngày, con không thể chịu đựng được nữa, vì vậy đã nói với họ rằng hãy nhanh chóng ly hôn đi. Con đã lên đại học rồi, hai người không cần phải chịu đựng nữa. Con cũng chịu đựng đủ cái gia đình này rồi."

Khi La Tuyền nói đến đây, cô cũng liếc nhìn Trần Hán Thăng: "Lúc đầu con cũng không muốn nói điều này, nhưng sư huynh Trần đã cho con dũng khí. Huynh ấy cũng ủng hộ việc ly hôn của ba mẹ con."

"Hả?"

Lão Trần và Lương Mỹ Quyên quay sang con trai của mình nhìn một cách đầy nghi ngờ.

"Không ngờ con còn có khả năng này."

Lương Mỹ Quyên cười chế nhạo. Bà vẫn không nói lời nào, chẳng trách một cô gái Tết nhất đến nơi mà vẫn muốn tìm đến con trai mình, hóa ra đây là lý do.

"Quái, chuyện này không phải như vậy."

Trần Hán Thăng có chút cáu kỉnh, vốn dĩ cha mẹ của La Tuyền sẽ ly hôn cuối năm nay. Hắn biết chuyện này nên đã có lòng nhắc nhở La Tuyền chú ý thích nghi với giai đoạn này.

Quả nhiên, La Tuyền hiểu sai ý, chủ động động viên cha mẹ nộp đơn ly hôn. Con bướm nhỏ đã tung cánh, việc ly hôn của cha mẹ La Tuyền lại được thực hiện sớm.

"Vốn dĩ quan hệ tình cảm của cha mẹ La Tuyền đã không tốt. Khi bọn con lên cấp ba thì thường xuyên cãi vã. Có một lần còn cãi nhau ở trong trường. . ."

Trần Hán Thăng giải thích lý do một cách rõ ràng, sau đó phàn nàn với Lão Trần và Lương Mỹ Quyên: "Nhưng cơ quan giống của cha mẹ chẳng phải làm việc như vậy sao. Bộ phận dân sự gấp rút để đạt được hiệu suất cao vào cuối năm? Tất cả các vụ ly hôn đều được phê chuẩn trong đêm giao thừa."

"Đừng nói nhảm!"

Trần Triệu Quân không để cho con trai mình nói bừa. La Tuyền ở bên cạnh cũng nói: "Thật ra, cha mẹ con đã tính chuyện ly hôn từ lâu rồi. Người hòa giải cũng đã thuyết phục họ rất nhiều lần. Hôm qua họ kéo người hòa giải đến nói nếu không đóng dấu thì không cho tan làm. Người ta cũng hết cách, chỉ đành phê chuẩn đơn ly hôn của họ."

"Sáng nay khi tỉnh dậy, không biết họ đã đi đâu nên con chỉ đành lang thang trên đường một mình."

La Tuyền nói rồi lại rơi nước mắt: "Bấy giờ người trên đường ngày càng ít đi, ngay cả cửa hàng bán đồ Tết cũng đóng cửa. Trên đường vắng tanh, lúc đó con mới nhớ một ngày rồi mình vẫn chưa ăn gì."

Trần Triệu Quân đưa cho cô mấy tờ khăn giấy: "Cha mẹ con tên là gì. Con không có người thân ở đây sao?"

"Cha con tên là La Hải Bình, mẹ là là Hoàng Tiểu Hà. Nhà con không phải là người dân địa phương." La Tuyền trả lời.

"La Hải Bình, bố con có phải là ông chủ điều hành thuyền không?"

Cảnh Thành rất nhỏ, chỉ có một số nhân vật nổi bật từ mọi tầng lớp xã hội. Trần Triệu Quân là một viên chức của chính phủ, cho dù chưa gặp thì cũng đã từng nghe nói đến.

La Tuyền ngoan ngoãn gật đầu. Hình ảnh này hơi khác so với vẻ hung hăng ban đầu gặp Thẩm Ấu Sở.

"Cô đi lang thang bên ngoài cả ngày rồi mà mẹ cô không đi tìm cô ư?"

Trần Hán Thăng cảm thấy mẹ của La Tuyền sẽ không để mặc cô như vậy.

"Điện thoại của tôi hết nên tắt nguồn rồi."

La Tuyền lấy điện thoại di động Nokia ra, màn hình tối đen như mực.

"Thảo nào, có lẽ mẹ cô đang rất lo lắng đấy."

Trần Hán Thăng giúp cô sạc điện thoại. Hắn vừa mở điện thoại ra, quả nhiên rất nhiều tin nhắn "ding, ding, ding" bay tới, hầu hết là của mẹ La Tuyền.

"Mẹ cô định báo cảnh sát."

La Tuyền có chút áy náy khi lật đến tin nhắn cuối cùng, lập tức đứng dậy muốn đi về nhà.

Trần Hán Thăng vẫy vẫy tay: "Tôi sẽ tiễn cô."

Sau khi hai người trẻ tuổi đi xuống lầu, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên nhìn đống bát đĩa trên bàn, Thái Hậu Lương cau mày nói: "Tôi cảm thấy Hán Thăng không thích cô bé Tiểu La này. Nhưng lại rất sẵn sàng giúp đỡ cô bé. Ông nói xem lý do là gì?"

Lão Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ trong đời luôn có một số người khác giới dù không có tình cảm, nhưng cũng không thể buông bỏ. Tôi cũng không hiểu nguyên nhân cụ thể."

"Không hiểu ư?"

Lương Mỹ Quyên đột nhiên nói: "Tôi thấy nó giống ông hơn đấy."

"Ý bà là như thế nào?"

Lão Trần nhanh ý phát hiện ra cái bẫy: "Đây có phải là thuật pháp câu cá không. Trước tiên cố ý hỏi một vấn đề, sau đó đợi tôi đưa ra câu trả lời. Chúng ta đã đi quá nửa đời người rồi mà bà vẫn canh cánh trong lòng nữ sinh hồi tôi vẫn còn đi học đó. Bọn tôi thực sự chỉ là bạn viết thư mà thôi."

"Hứ, ai thèm quan tâm."

Lương Mỹ Quyên lắc đầu, chỉ vào bàn ăn rồi nói: "Ông thu dọn đi. Tôi đi xem tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn đây."

. . . .

Trên đường phố quả nhiên giống như lời của La Tuyền, cảnh sôi động ban ngày không còn nữa. Hầu hết các chủ sạp chợ đêm đều đã đóng cửa sạp. Hàng Tết trên xe ba gác đã bán gần hết. Mặc dù trên tay và mặt họ đều lạnh cóng do sương, nhưng trên gương mặt họ đều xuất hiện những nụ cười mãn nguyện.

Đèn đường tối tăm, ngã tư đường cũng không có nhiều xe, nhưng lại không hề vắng lặng. Bởi vì trên đường vang lên tiếng pháo nổ không ngừng. Thỉnh thoảng lại có những quả pháo bắn lên trời rồi từ từ nổ thành một trận pháo hoa lộng lẫy.

La Tuyền nhìn qua cửa sổ xe một lúc, thầm nói: "Tôi vốn tưởng rằng có thể thoải mái giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ đến ngày hôm nay, tôi vẫn cảm thấy rất buồn. Tôi thực sự ghen tị với tình cảm giữa chú Trần và dì Lương."

"Họ cũng không phải chưa từng có cãi vã."

Trần Hán Thăng mỉm cười: "Nhưng cha mẹ tôi kiểu bổ sung cho nhau. Lão Trần tính tình bao dung, độ lượng. Chỉ cần hàng tháng giao hết tiền lương cho mẹ tôi, căn bản có thể kết luận sẽ không xảy ra sóng to gió lớn."

"Vậy sau này anh có đưa tiền cho người khác không?"

La Tuyền nhìn Trần Hán Thăng rồi hỏi.

Trần Hán Thăng lắc đầu, không chút do dự: "Không."

La Tuyền suy nghĩ một chút: "Với tính cách như Thẩm Ấu Sở mà anh cũng không tin tưởng chị ấy sao?"

"Đừng xuyên tạc lời của tôi. Tôi nói không là không. Người phía trước là mẹ của cô đúng không."

Trần Hán Thăng nhận ra mẹ của La Tuyền, người đang lo lắng chờ đợi ở bên đường.

"Đêm về đừng nghĩ nhiều. Nhớ lấy, vô lo vô nghĩ, hạnh phúc nhân đôi" .

"Ừm, biết rồi."

Sau khi La Tuyền xuống xe, mẹ cô vội vàng chạy đến ôm cô. Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc rồi mẹ cô đến cảm ơn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng lịch sự mỉm cười. Khi hắn rời đi, trong gương chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy La Tuyền vẫn luôn đứng đó để tiễn hắn.

. . . . .

Sáng mùng 1 tết, gia đình ba người ăn xong bánh bao và bánh chẻo. Tiểu Ngư Nhi gọi điện hẹn đến chơi mạt chược, Trần Hán Thăng nghĩ chắc hôm nay mình không có việc gì nên đã quả quyết kéo Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đến khu dân cư Thương Ngô của nhà Lão Tiêu.

Hai cặp vợ chồng là người quen cũ. Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ thường xuyên gặp nhau trong tòa nhà chính phủ, mối quan hệ giữa con cái hai nhà càng trở nên khăng khít hơn.

Tuy nhiên, bốn người lớn rất thông minh, hai bên chỉ coi đây như cuộc tụ họp gia đình bình thường, không có nhiều hàm ý, nhưng nó lại đưa tới một hương vị đặc biệt.

Mối quan hệ tế nhị chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được.

Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy cha mẹ hai bên bắt đầu chơi mạt chược. Họ vừa cắn hạt dưa, vừa bàn chuyện công việc nhưng trông vô cùng thảnh thơi. Hương vị Tết đang dần tới nhà rồi.

"Tiểu Trần, chúng ta thì sao?"

Tiểu Ngư Nhi hỏi Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng nhìn thấy thế thì ngứa tay: "Nhà cậu không phải có hai bộ mạt chược sao. Chúng ta cũng chơi vài ván đi.

"Nhưng không đủ người."

Tiểu Ngư Nhi bĩu môi nói: "Thiếu tận hai người."

"Gọi người tới là được. Tớ sẽ gọi Vương Tử Bác, bảo nó gọi một người bạn cùng lớp biết chơi mạt chược đến."

Trần Hán Thăng cười nói. Vương Tử Bác sẽ đến sớm nên Trần Hán Thăng chủ động xuống lầu đón cậu ta.

Khi hai người gặp nhau, Vương Tử Bác vui vẻ nói: "Đang ở nhà không có gì làm thì mày gọi."

"Chơi mạt chược nhưng có ba thiếu một. Mày gọi La Tuyền tới đây đi."

Trần Hán Thăng nói thẳng.

Vương Tử Bác có chút kỳ quái: "Gọi con bé tới làm gì?"

"Cha mẹ cô bé đã ly hôn vào ngày hôm kia. Tối qua cô ấy còn đến gõ cửa nhà tao. . ."

Trần Hán Thăng giải thích tình hình thực: "Xem xem bây giờ con bé thế nào rồi."

"Mày không thích con bé mà? Tại sao còn quan tâm đến người ta?" Vương Tử Bác hỏi.

"Trong cuộc sống, sẽ luôn có một số người khác giới không có tình cảm, nhưng vẫn không thể buông bỏ."

Trần Hán Thăng vỗ vỗ vai Vương Tử Bác: "Mày còn nhỏ nên không hiểu đâu."

Vương Tử Bác bĩu môi đồng ý.

Nhưng sau khi lên lầu, Trần Hán Thăng lại lập tức thay đổi sắc mặt.

"Gì?"

Trần Hán Thăng trợn to mắt: "Mày gọi La Tuyền đến thật sao. Lẽ nào không tìm được ai biết chơi mạt chược nữa ư?"

Vương Tử Bác sửng sốt một lúc, cuối cùng chớp chớp mắt nói: "Trong số những người tao biết, cô ấy là người duy nhất có thể chơi mạt chược."

"Không, không, tuyệt đối không."

Trần Hán Thăng từ chối.

Ngược lại, Tiêu Dung Ngư cảm thấy không có chuyện gì. Cô có sự tin tưởng và áp chế nhất định đối với La Tuyền: "Không sao, chỉ là chơi mạt chược thôi mà. La Tuyền cũng là đàn em của chúng ta. Chuyện trước đó cũng đã qua rồi."

"Vẫn không được."

Trần Hán Thăng cau mày: "Tử Bác, mày gọi cho cô ấy quay về đi."

"Hả?"

Vương Tử Bác lấy điện thoại ra: "Có lẽ cô ấy đã đến rồi."

"Tiểu Trần!"

Tiểu Ngư Nhi lặng lẽ nắm lấy tay phải của Trần Hán Thăng: "Tớ không để ý, vậy cậu còn quan tâm cái gì. Tớ tin tưởng cậu!"

"Được, được rồi, để cô ấy tới đi."

Trần Hán Thăng lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment