Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349: Đạo Lí Đối Nhân Xử Thế Của Trần Hán Thăng

Chương 349: Đạo lí đối nhân xử thế của Trần Hán Thăng Chương 349: Đạo lí đối nhân xử thế của Trần Hán Thăng

Đã chắc chắn lát nữa La Tuyền sẽ đến đây, Tiêu Dung Ngư lập tức về phòng chứa đồ tìm mạt chược, Trần Hán Thăng lúc này mới ung dung lắc vai hai cái.

Hắn cảm thấy vừa rồi mình phát huy cũng không tệ lắm, La Tuyền trong tình huống bản thân "phản kháng kịch liệt nhưng không có kết quả", "bị ép" đồng ý sẽ tới.

"Tiểu Trần, mày diễn cũng tốt thật đấy."

Vương Tử Bác không nhịn được mà bất bình thay Tiểu Ngư Nhi.

"Mày thì biết cái gì."

Trần Hán Thăng sờ sờ tóc mình: "Cái này gọi là uống đến khi say bảy phần, diễn đến khi vợ nước mắt lưng tròng."

"Ê, Trần Hán Thăng, con đã có vợ rồi sao."

Lữ Ngọc Thanh đứng lên pha trà, lúc đi ngang qua phòng khách vừa vặn nghe được, thuận tiện trêu chọc một câu.

"Không có, cha con uống say, ông ấy thường hay nói như vậy."

Trần Hán Thăng thật thà nói.

Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ thường xuyên phải đi xã giao, không chừng đúng là đã từng nói những lời này.

Sau khi Tiêu Dung Ngư cầm mạt chược ra ngoài, Trần Hán Thăng lập tức lại diễn tiếp, hắn một bên nhanh chóng giúp trải ra, một bên "ghét bỏ" nói với Vương Tử Bác: "Lát nữa La Tuyền sẽ đến đây, tự mày xuống tiếp đi, tao phải ở đây bồi Tiểu Ngư Nhi rồi."

"Tiểu Trần, cậu không cần như vậy."

Cuối cùng ngay cả Tiêu Dung Ngư cũng tới khuyên nhủ Trần Hán Thăng: "Tháng 11 năm ngoái, chúng ta đã gặp cô ấy rồi đó, tớ nghĩ La sư muội chắc cũng biết."

Lúc Tiêu Dung Ngư nói chuyện, tự tin vẫy vẫy mái tóc buộc đuôi ngựa của mình.

Vương Tử Bác quay đầu lại, nghĩ thầm chẳng trách có câu nói những gì bạn nhìn thấy chưa chắc đã là thật, những sự thật mà Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở nhìn thấy, đa số đều là sự thật mà Trần Hán Thăng đã "thiết kế" .

Có điều anh lại nghĩ đến chiếc xe Chevrolet dưới lầu, còn cả chuyện Trần Hán Thăng chuẩn bị đưa bà của Thẩm Ấu Sở xuống núi, tất cả đều là Trần Hán Thăng làm thật.

"Con mẹ nó, tao cũng không biết ý nghĩa sở khanh là gì."

Vương Tử Bác vừa ngẩng đầu lên, Trần Hán Thăng đang kể chuyện cười, Tiểu Ngư Nhi bị chọc cười, ngay cả lúm đồng tiền cũng đều là xuất phát từ niềm vui từ tận đáy lòng.

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh thỉnh thoảng cũng nhìn sang bên này, bọn họ cũng sẽ không kìm lòng được mà cười theo, trong ánh mắt đều là sự hài lòng.

Đại khái đối với người "con rể" như Trần Hán Thăng, ngay cả nữ cán bộ cơ quan cấp cao như Lữ Ngọc Thanh, cuối cùng đều sẽ từ từ thỏa hiệp thôi.

Lúc Vương Tử Bác đang yên lặng suy nghĩ, tiếng di động "reng reng reng" vang lên, là La Tuyền đến cửa khu dân cư Thương Ngô, nhưng không biết nhà Tiêu Dung Ngư ở toà mấy số mấy.

"Vậy tao xuống đón La sư muội."

Vương Tử Bác nhìn Trần Hán Thăng một cái.

Trần Hán Thăng ngoài miệng thì nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi, nhưng lại lặng lẽ đưa ra một ánh mắt "Giao cho mày đấy" .

Vương Tử Bác đi tới cửa khu dân cư, La Tuyền nói lời chào: "Tử Bác sư huynh, thực ra là Trần sư huynh gọi tôi đến đây đúng không."

"Cô vẫn biết à."

Vương Tử Bác gật đầu thừa nhận.

Tâm tình La Tuyền hôm nay không tệ, cũng thay một bộ quần áo mới, xem ra tối hôm qua hai mẹ con cô đã nói rõ rất nhiều chuyện.

"Bởi vì tôi chưa quen thân với Tử Bác sư huynh cho lắm, nhất định là Trần sư huynh lo lắng cho tôi, cho nên mới gọi tôi đến đây."

"Không sai, Tiểu Trần biết trong nhà cô xảy ra chút, cho nên một là nhìn trạng thái của cô ra sao, hai là muốn cho cô ra ngoài giải sầu một chút, có điều. . ."

Vương Tử Bác dừng một chút: "Có điều lát nữa sẽ chơi mạt chược ở trong nhà Tiêu Dung Ngư, cho nên cậu ta muốn tôi nhắc nhở cô, đừng nói ra chuyện hai người gặp mặt tối qua, tránh cho sang năm mới rồi mà còn gây tranh cãi."

Vốn dĩ gương mặt thanh tú của La Tuyền là một nụ cười, nghe xong từ từ lặng lẽ hạ xuống, loạt biểu cảm biến hoá này Vương Tử Bác mới chỉ xem qua trong tivi, không ngờ trong thực tế mình cũng gặp phải.

"Tôi biết rồi."

La Tuyền thở dài một hơi: "Vậy thì trước tiên hãy dừng cuộc chiến lại đi, biết Trần sư huynh quan tâm tôi đã rất vui vẻ rồi, nếu lại bán đứng anh ấy lần nữa, lấy tính tình của anh ấy không chừng sẽ không phản ứng với tôi nữa."

"Dừng cuộc chiến gì?"

Vương Tử Bác trước sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được: "Cô vẫn còn muốn cạnh tranh với mấy người Thẩm Ấu Sở à."

"Nếu không thì sao?"

La Tuyền quay đầu cười một tiếng, rồi "bịch bịch bịch" chạy lên lầu.

. . .

"Chú Tiêu, dì Lữ, năm mới vui vẻ."

Chỉ cần La Tuyền không đối mặt Trần Hán Thăng, cô vẫn là một cô gái xinh đẹp hiểu lễ nghi bình thường, biết phải chào hỏi các vị trưởng bối trước.

"Chào con."

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh trước đây không quen biết La Tuyền, nhưng có nghe nói là người em học cùng trường cấp ba thì cũng không thấy lạ gì.

"Chú Trần, dì Lương, năm mới vui vẻ."

La Tuyền lại chào hỏi với hai vợ chồng Lão Trần.

Trên mặt Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đầy vẻ kinh ngạc, vất vả lắm mới kịp phản ứng: "Năm, năm mới vui vẻ."

Tiêu Hoành Vĩ có chút kỳ quái: "Lão Trần, các người quen biết cô gái này a?"

"Khụ!"

Trần Triệu Quân ho khan một cái, ông không nói tối hôm qua từng gặp mặt, lấy bừa một lý do qua loa lấy lệ nói: "Đây là con gái của La Hải Bình."

"Ồ, đây là con gái La tổng à."

Tiêu Hoành Vĩ cũng biết La Hải Bình, lúc này hai mắt mới nghiêm túc đánh giá La Tuyền: "Cô gái nhỏ dáng dấp cũng không tệ lắm."

"Người trẻ tuổi hay tụ tập là chuyện tốt."

Lữ Ngọc Thanh đánh một quân mạt chược: "Sau này những thứ này đều sẽ là tài sản xã hội của bọn chúng."

Tiêu Hoành Vĩ cười cười không lên tiếng, từ tầm mắt của vợ, phía trước cái "hay tụ tập" này còn có cả tiêu chuẩn.

Nói ví dụ như gia đình Trần Hán Thăng ổn định như vậy, lại còn tự thân gây dựng sự nghiệp khi vẫn còn đang học đại học, hoặc là như La Tuyền, kiểu người trong nhà có rất nhiều tiền này, hay hoặc là một số sinh viên tài giỏi của 985.

Nam sinh thi đậu đại học Lý Công Kiến Nghiệp tên Vương Tử Bác kia, khả năng tạm thời ở trong mắt Lữ Ngọc Thanh, chỉ có thể nói bình thường thôi.

"Lão Trần, nhân vật trung tâm của mấy đứa nhỏ này rõ ràng là Hán Thăng, thằng bé nói chuyện gì, người khác cũng nói chuyện đó."

Tiêu Hoành Vĩ quan sát một chút, chậm rãi nói.

"Này, bọn chúng có thể có đề tài gì hay chứ, trừ chơi game xem tivi, nếu không phải thì chính là đánh bi-a."

Lương Mỹ Quyên khách khí khiêm tốn nói: "Tôi ghét thằng nhóc quậy này lắm, nằm mơ cũng muốn có một cô con gái như Tiểu Ngư Nhi vậy."

Thực ra Lữ Ngọc Thanh nghe được "nhân vật trung tâm" là Trần Hán Thăng, đáng ra theo đạo lý mình nên có chút không vui mới đúng, có điều lại không có ý nghĩ như vậy.

Lữ Ngọc Thanh lập tức tự tỉnh lại, điều này là bởi vì đã từ từ thừa nhận Trần Hán Thăng.

"Tốt lắm, Mỹ Quyên, tôi sẽ dùng con gái đổi con trai với bà."

Lữ Ngọc Thanh cười cợt: "Nhưng mà bà cần thêm một trăm sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tệ mới được."

Sau khi con số này được đưa ra, trên bàn mạt chược đột nhiên yên tĩnh một lúc, bởi vì nó có chút đặc biệt, đây là lễ vật đám hỏi cao nhất của các cặp vợ chồng sắp kết hôn ở Hồng Kông từ trước đến nay, hơn một trăm sáu mươi nghìn lúc đó còn lên cả nhật báo Hồng Kông.

Hàm ý trong này có chút kín đáo.

Lương Mỹ Quyên nhất thời không biết phải trả lời thế nào, trong nháy mắt này trong đầu của bà lướt qua bóng dáng của Thẩm Ấu Sở.

Cuối cùng, vẫn là Lão Trần không chút biến sắc nhận lấy: "Vậy chúng ta chơi mạt chược nhiều hơn chút đi, mỗi ván cố gắng thua nhiều một chút, thua đủ một trăm sáu mươi nghìn thì đưa Tiểu Ngư Nhi về nhà."

"Đúng, đúng, đúng."

Lương Mỹ Quyên vui vẻ ra mặt nói: "Chơi mạt chược nhiều hơn chút."

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng liên tục gật đầu, cuộc thăm dò này chấm dứt ở đây.

. . .

Tiết tấu một ván mạt chược của người trẻ tuổi rất nhanh, Trần Hán Thăng không vui đắn đo suy nghĩ, ước định 3 giây nhất định phải ra bài, như vậy ai cũng không nhớ được bài, thường xuyên phạm sai lầm bị người ta "điểm pháo", có điều chơi vui là được rồi.

Đến 11 giờ rưỡi trưa, La Tuyền nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì nói: "Mẹ tôi nói buổi trưa đã đặt bàn ở một nhà hàng gần đây, mời mọi người ra ngoài ăn cơm."

Mặc dù La Tuyền nói với Tiêu Dung Ngư, nhưng thực ra lại nhìn Trần Hán Thăng.

Tiểu Ngư Nhi cũng không ngại, bởi vì cô cũng đang nhìn Trần Hán Thăng.

"Vậy còn chờ gì nữa."

Trần Hán Thăng lập tức trực tiếp đẩy bài của mình xuống: "Nhanh ra ngoài ăn cơm thôi."

"Tiểu Trần da mặt cậu dày thế."

Tiêu Dung Ngư đuổi theo đánh Trần Hán Thăng một cái: "Tớ đây cháy bài rồi đây này."

Có điều Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh có chút do dự: "Trong nhà vẫn còn có rất nhiều món ăn."

"Năm mới thì phải ăn bữa tiệc lớn chứ."

Trần Hán Thăng quay một vòng, sau khi hiểu rõ biểu hiện của mọi người, lấy quân bài Lương Mỹ Quyên vừa đánh ra: "Cửu đồng."

"Ăn."

Lữ Ngọc Thanh lập tức nói rằng.

"Tam điều."

"Ăn."

"Lục vạn."

"Ăn."

"Ai nha, tôi cháy rồi."

Lữ Ngọc Thanh cười nói.

Lương Mỹ Quyên không có cách nào: "Thằng nhóc thối con vì muốn ra ngoài ăn cơm, đến cả mẹ ruột cũng không cần nữa hả."

Trần Hán Thăng cười hì hì bị đánh một cái, Tiểu Ngư Nhi gọi bà nội Tiêu dậy, đoàn người cùng nhau đi đến nhà hàng.

Đi được nửa đường, Trần Hán Thăng nói với Vương Tử Bác: "Mày gọi dì Lục đến đây đi."

"Hả?"

Vương Tử Bác do dự một chút: "Mẹ tao không phù hợp với trường hợp này, bà ấy không biết nói chuyện đâu."

"Cũng không cần dì ấy nói chuyện."

Trần Hán Thăng vỗ vỗ đầu Vương Tử Bác: "Trường hợp này chắc chắn là cha tao và chú Tiêu hai người bọn họ sẽ chống đỡ, đương nhiên tao cũng thuận tiện nói bậy mấy câu, gọi dì Lục đến đây là bởi vì chú Tiêu sang năm sẽ thăng chức thành phó cục trưởng Cục công an."

"Nhà mày không phải đang làm kinh doanh nhỏ sao, để chú Tiêu thúc gặp mẹ mày, sau đó có chút vấn đề nhỏ gì bác ấy thuận tay giúp giải quyết một chút."

Trần Hán Thăng kiên trì giải thích: "Chúng ta đều đi học và làm việc ở bên ngoài, cách nhà quá xa cũng không quan tâm được, có chút quan hệ phải học cách tận dụng chứ."

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: "Mày nói đúng, cảm ơn mày, Tiểu Trần."

Trần Hán Thăng "Ừ" một tiếng, xé một gói thuốc lá từ trong túi ra, cười ha hả đi về phía trước đưa cho Lão Trần và lão Tiêu hút thuốc và nịnh hót.

Buổi trưa lúc ăn cơm ngược lại cũng đúng là đầy một bàn, quả nhiên cũng là Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân khuấy động bầu không khí, Lữ Ngọc Thanh, Lương Mỹ Quyên và mẹ của La Tuyền Hoàng Tiểu Hà đang bàn luận về vấn đề gia đình và con cái.

Mẹ của Vương Tử Bác Lục Ngọc Trân không chen miệng vào được, có chút lúng túng không biết phải làm sao.

Vương Tử Bác lặng lẽ nắm chặt tay mẹ: "Không sao đâu, chỉ cần làm quen với chú Tiêu một chút mà thôi."

Lục Ngọc Trân nhìn khuôn mặt dần dần trưởng thành của con trai, đột nhiên có chút cảm động.

Cơm nước xong Hoàng Tiểu Hà chuẩn bị đi tính tiền, lúc này mới phát hiện Trần Hán Thăng sớm đã thanh toán rồi.

"Này, Hán Thăng, không phải con đang xem thường dì đấy chứ?"

Hoàng Tiểu Hà hỏi thẳng mặt.

"Làm gì có chuyện đó, bình thường con ở bên ngoài đã quen rồi, thuận tay là làm thôi."

Trần Hán Thăng cười nói: "Buổi chiều chơi mạt chược con chuẩn bị phô ra tài nghệ thật sự, chuẩn bị đem bữa cơm này thắng lại từ chỗ La Tuyền."

Hoàng Tiểu Hà cứng rắn đòi trả tiền, Trần Hán Thăng chạy lên trước không nhận, bà lắc đầu một cái chỉ có thể nói với La Tuyền: "Trần Hán Thăng ấy, thằng bé thực ra là lo lắng mẹ con chúng ta khổ sở trong lòng, cố ý lôi nhiều người như vậy đến ăn tết với chúng ta, cho nên Tiểu Tuyền phải nhớ nha."

Ánh mắt La Tuyền sáng long lanh gật đầu.

Bên kia, Lục Ngọc Trân cũng nói với Vương Tử Bác: "Rảnh rỗi thì lấy trứng gà trong nhà đưa cho Hán Thăng đi, bình thường chúng ta lấy đâu ra cơ hội ăn một bữa cơm với phó cục trưởng Cục công an thành phố chứ."

Ngay cả Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng khích lệ: "Tiểu tử này đi làm ân huệ đều rất tốt, còn biết đi tính tiền trước."

Chỉ có bầu không khí bên phía Lương Mỹ Quyên không thể nào hài hòa được, Lương thái hậu vừa đi vừa đánh Trần Hán Thăng.

"Con nhiều tiền lắm đúng không!"

"Dì Hoàng của con đã nói bà ấy sẽ trả tiền rồi mà!"

"Tấm thẻ có sáu trăm nghìn kia đây, mau đưa cho mẹ giữ!"

. . .

Trần Hán Thăng giống như một con chim cút, Lương thái hậu đánh một cái, hắn vội vàng rụt một cái, nói chung cũng không cãi lại.

Lương Mỹ Quyên đánh đến đau cả tay, hắn lại cười đùa hí hửng giúp bà xoa tay.

"Ai, sao tôi lại sinh ra một đứa con trai như vậy chứ."

. . .

Bình Luận (0)
Comment