Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350: Em Gái Của Trần Hán Thăng

Chương 350: Em gái của Trần Hán Thăng Chương 350: Em gái của Trần Hán Thăng

Sau khi buổi "gia đình chơi mạt chược ầm ĩ" ngày mùng một đầu năm mới kết thúc, khoảng thời gian nghỉ đông còn lại, mấy người Trần Hán Thăng mỗi người đều phải đi đến nhà anh em họ hàng chúc tết.

Sinh viên đại học nghỉ đông chính là nhàm chán như vậy đấy, trừ gặp bạn học, thăm người thân, còn lại chính là ngủ và lên mạng, cho nên sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc và trở lại trường học, mọi người đều sẽ mập mấy cân, một phần là vì ăn ngon, ngủ nhiều cũng là nguyên nhân chủ yếu.

Như Vương Tử Bác vậy, còn muốn tranh thủ đi quán net xem anime, thực ra lúc cậu ấy vừa bước vào quán net ở Cảng Thành, nội tâm còn mang theo một chút cảm giác ưu việt khó hiểu, bởi vì bản thân đã từng đến quán net ở một thành phố của tỉnh như Kiến Nghiệp, luôn cảm thấy quán net ở quê nhà có chút chậm phát triển.

Có điều sau khi bước vào quán net, phát hiện tất cả đều là người trẻ tuổi đeo kính, từng người đều đang tập trung tinh thần chơi Mộng Huyễn Tây Du, khí chất trên mặt bọn họ rõ ràng đều là sinh viên đại học, cái cảm giác ưu việt khó hiểu kia của Vương Tử Bác cũng từ từ biến mất, hoá ra từ đầu đến cuối mình luôn là một phần trong chúng sinh.

Sau khi mở máy tính lên thì vào QQ trước, theo bản năng liếc mắt nhìn avatar QQ của Hoàng Tuệ trước, mờ mờ không online, tối hôm qua bọn họ thay nhau gửi hai tin nhắn chúc tết cho nhau trên điện thoại, ngắn gọn xúc tích như người máy.

Tuy rằng trước đây Vương Tử Bác chưa từng nói về bạn gái, nhưng cậu cảm thấy yêu đương thực sự không phải như này, hai người bạn tốt Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư này chính là minh chứng tốt nhất.

Trần Hán Thăng ra ngoài đi vệ sinh, Tiểu Ngư Nhi bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại thúc giục "Cậu bị ngã trong nhà vệ sinh rồi à" .

Cho dù Trần Hán Thăng không nhịn nổi nữa, cũng sẽ nghe điện thoại như thường.

Nơi nào giống như chính mình vậy, ngay cả việc hỏi một câu "Cậu đang làm gì vậy?", Vương Tử Bác đều cảm thấy giống như rất áy náy, dường như vấn đề này bản thân không nên hỏi.

Nếu như Hoàng Tuệ thản nhiên nói cho nhau biết, trong lòng Vương Tử Bác lại có ý nghĩ cảm kích.

Còn chưa nói là muốn gọi điện thoại nhưng lại từ bỏ sau khi do dự rất lâu, bởi vì Hoàng Tuệ nói "Người thân đang ở nhà không tiện."

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tử Bác đột nhiên dừng lại trước hàng chữ "Chúc mừng năm mới chị Tiểu Tuệ, em lại đến để chúc tết chị đây" trong khung chat của QQ một lúc.

"Có phải quá hèn mọn rồi không?"

Vương Tử Bác yên lặng xoá bỏ lời chúc mừng, nhìn chằm chằm màn hình máy tính mờ mờ ảm đạm có chút sững sờ, mấy máy tính xung quanh tất cả đều là tiếng gõ bàn phím "tạch tạch", nhưng nghe trong tai Vương Tử Bác, lại rất giống như một âm thanh vui tai.

"Chẳng trách trước đây Tiểu Trần thường hay nói, chơi game không dễ, vậy tại sao người ta lại mê game chứ?"

Vương Tử Bác đột nhiên gọi điện thoại Trần Hán Thăng.

"Đang làm gì thế?"

"Tao đang ở nhà chú ở Dương Châu."

Trần Hán Thăng ngáp một cái: "Tao lái xe đi từ sớm, năm nay họ hàng của cha tao bên này muốn tụ hội, có chuyện gì không?"

"Cũng không có việc gì lớn cả."

Vương Tử Bác do dự một chút: "Vừa nãy tao muốn gửi tin nhắn cho Hoàng Tuệ, nhưng mà cuối cùng lại xóa mất rồi."

Vương Tử Bác cũng không hiểu tại sao lại nói với Trần Hán Thăng những lời này, đại khái là muốn tìm sự giúp đỡ và an ủi.

"Không sai, có tiến bộ."

Trần Hán Thăng cười hì hì khích lệ một câu.

"Con mẹ nó, tao không phải muốn được mày khen thưởng."

Vương Tử Bác trả lời một câu trái lương tâm, có điều thâm tâm lập tức thoải mái hơn rất nhiều, giống như đã làm một quyết định chính xác.

"Quản lý, tôi muốn nạp 50 tệ cho <Mộng Huyễn Tây Du>, thêm một chai coca nữa."

Vương Tử Bác lôi tiền từ trong túi ra, đi tới trước quầy lễ tân của quán net lớn tiếng nói.

. . .

Bên kia Trần Hán Thăng cúp điện thoại, nhìn chăm chú điện thoại di động một lúc, trong đầu nghĩ thầm đoạn tình cảm này của Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ cũng rất thú vị.

Là mối tình đầu của Vương Tử Bác, Hoàng Tuệ so với Vương Tử Bác mà nói, nhất định chính là kiểu chị gái trà xanh cao cấp.

Cho nên Hoàng Tuệ có thể đoán được rất nhiều tâm tư của Vương Tử Bác, cũng giống như mình có thể nắm chuẩn tâm tư của Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư vậy.

"Có điều so với trước đây, Vương Tử Bác dường như đã rất tiến bộ rồi."

Trần Hán Thăng toét miệng cười một tiếng, thực ra người như Vương Tử Bác đây, tốt nhất là nên hẹn hò với một cô gái chưa từng yêu đương thời đại học, cả hai bên đều sẽ đưa ra tình cảm chân thành nhất, như vậy khắc cốt ghi tâm lẫn nhau trong lòng, nếu như sau khi tốt nghiệp còn có thể kiên trì đi tiếp, tuyệt đối sẽ là người chiến thắng trong cuộc sống.

Có điều nhắc đến Hoàng Tuệ thì, cuộc sống hiện tại của Vương Tử Bác chắc chắn là mệt mỏi, đợi đến lúc nào Hoàng Tuệ đột nhiên không đoán được tâm tư của Vương Tử Bác, vậy đó cơ bản chính là lúc Vương Tử Bác "đổi khách làm chủ", đến lúc đó nhất định sẽ rất đặc sắc.

"Anh, nụ cười bây giờ của anh có hơi bỉ ổi đó."

Một thiếu nữ 15, 16 tuổi đột ngột xuất hiện ở trước mắt Trần Hán Thăng, đây là một cô gái đeo kính, mái tóc ngắn ngang vai, hoạt bát lại thêm chút vẻ đáng yêu của một tiểu cô nương, cô bé không có chút sợ hãi nào đối với đại ác nhân Trần Hán Thăng, thậm chí còn đưa tay véo khuôn mặt hắn một cái.

"Ai nha, phiền chết rồi."

Trần Hán Thăng lại có chút "sợ" cô, lập tức quay đầu la lớn: "Thím hai, Trần Lam lại không làm bài tập, trộm ra xem ti vi."

"Ha ha, em làm xong bài tập rồi, anh cáo trạng cũng vô dụng thôi."

Tiểu cô nương tính cách hoạt bát khá giống Tiêu Dung Ngư, chỉ là không có xinh đẹp bằng, có điều cảm tình với Trần Hán Thăng cũng là rất tốt, bởi vì đây là con gái chú của hắn, hai người đều có cùng một họ.

Cho nên Trần Lam mới không gọi "anh họ", mà trực tiếp gọi "anh" .

"Em làm xong bài tập buổi sáng rồi, còn không làm bài tập buổi chiều à."

Trần Hán Thăng vừa giãy dụa không cho Trần Lam tới gần, vừa chỉ vào một cô bé khác nhỏ tuổi hơn nói: "Khương Vũ Giai mới lên tiểu học, người ta còn biết tự giác học tập đấy."

"Có đâu."

Trần Lam muốn che miệng Trần Hán Thăng lại: "Vũ Giai là đang vẽ tranh, nếu như anh còn nói nữa em sẽ không làm em gái của anh nữa đâu, để Khương Vũ Giai làm em gái anh là được rồi."

Trần Hán Thăng cười "Ha ha" một tiếng: "Vũ Giai vốn cũng là em gái của anh mà."

"A!"

Trần Lam còn muốn đánh nhau với Trần Hán Thăng, hai người ồn ào khiến mọi người không có cách nào tán gẫu bình thường được nữa, Lương Mỹ Quyên hướng về phía Trần Hán Thăng mắng một câu: "Con đã lên đại học rồi, mà vẫn còn muốn cãi nhau với em gái con à, con cho con bé đánh một chút thì làm sao?"

"Đúng đấy, cho em đánh một chút thì làm sao!"

Trần Lam nhìn thấy có bác gái chống lưng, lá gan càng lớn hơn.

"Dựa vào cái gì chứ."

Trần Hán Thăng không vui: "Ai mà không còn bé chứ."

"Anh, sao da mặt anh càng ngày càng dày vậy."

Trần Lam nghe xong trước tiên liền bật cười, khiến cho mấy vị người lớn trong phòng khách đều cười lên.

Những trưởng bối này đều là anh chị em của Trần Triệu Quân, Trần Hán Thăng có một người chú và hai người cô.

Người chú tên là Trần Chí Minh, là bộ đội chuyển nghề ở sở lao động địa phương, thím là giáo viên cấp 3 ở Dương Châu, Trần Lam chính là con gái của bọn họ, năm nay đang học lớp 11.

Người cô cả tên là Trần Khiết, bà đang làm việc tại ở cục thuế Thái Châu, dượng cả cũng là một cán bộ trong nhà nước, có một đứa con trai đang học lớp 12 nhưng năm nay không tới đây.

Áp lực lớp 12 quá lớn, chính cậu ấy cũng không muốn ra ngoài.

Cô Hai tên là Trần Mẫn, bà cũng là một giáo viên, dượng hai là người làm ăn, Khương Vũ Giai chính là con gái của bà, vẫn còn đang học tiểu học.

Có lần cô Hai về nhà làm việc, Trần Hán Thăng vừa khéo gặp được, Trần Hán Thăng còn lái xe đưa người cô này ra bến xe.

Dù sao cũng phải nói, điều kiện gia đình cô chú của Trần Hán Thăng bên này cũng đều không tệ lắm, mặc dù cũng là gia đình bình thường, nhưng đã sớm vượt qua khỏi hai chữ ấm no rồi, đã có năng lực đôn đốc và xây dựng môi trường phù hợp cho con cái.

Phía bên nhà mẹ Lương Mỹ Quyên thì hơi kém một chút, con trai của bác gái lớn - anh họ Tiểu Hải còn phải ra ngoài làm công.

Cho nên hơn hai mươi năm trước Trần Triệu Quân cưới Lương Mỹ Quyên, lúc đó cũng xem như là trèo cao, đương nhiên ở nhà cái đề tài này không thể nói nhiều được, nói ra thì chỉ khiến Lương Mỹ Quyên một bụng đầy uất ức, tiền tiêu vặt hàng tháng của Trần Triệu Quân cũng sẽ giảm rất nhiều.

Có điều bởi vì cô chú ai ai cũng ở khá xa nhau, tất cả đều sống ở các thành phố khác nhau, bình thường cơ hội gặp mặt rất ít.

Nhất là từ sau khi ông bà mất, người được tập trung không ở nhà, ngày lễ ngày tết muốn tìm một cơ hội đoàn viên một chút đều rất khó khăn, lần này vẫn là sau khi mấy nhà thương lượng, quyết định chọn nhà chú có vị trí chính giữa.

"Hán Thăng, cô Hai của cháu nói cháu vẫn còn đang học đại học mà đã mua được xe rồi, là chiếc xe dưới lầu kia sao?"

Dượng hai nói chính là chiếc "Chevrolet", Trần Hán Thăng cười lắc đầu một cái: "Chiếc xe này là vừa mới mua, xe đón cô Hai là chiếc FAW kia."

Mọi người có chút giật mình, xem ra người cháu lớn này ở trong trường học lăn lộn không tệ.

"Kiếm được tiền cũng không thể phung phí như vậy được, chị dâu các người cũng không mau để ý một chút đi."

Chú hai xuất thân từ trường quân đội, nói chuyện làm việc vẫn mang theo một vẻ chính trực uy nghiêm, phê bình đứa cháu ruột của mình cũng chẳng cần quá suy xét đến mặt mũi.

"Thấy không, năm đó nên đưa cháu đi thi trường quân đội mới đúng."

Lương Mỹ Quyên hùa theo phê bình hai câu.

Trần Hán Thăng tôn trọng chú hai, thế nhưng lại không sợ ông, cười hì hì nói: "Nữ sinh ở trường quân đội quá ít, dù phải ăn cực khổ đến mấy cháu cũng không muốn đi."

"Ồ, vậy anh đã tìm được chị dâu ở ở Kiến Nghiệp chưa?"

Trần Lam nằm lên đùi Trần Hán Thăng hỏi.

"Cái này còn phải xem xem, em muốn hỏi là chị dâu nào?"

Trần Hán Thăng nháy nháy mắt nói.

Bình Luận (0)
Comment