Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351: Cuộc Sống Tươi Đẹp Đáng Yêu

Chương 351: Cuộc sống tươi đẹp đáng yêu Chương 351: Cuộc sống tươi đẹp đáng yêu

"Thật hay giả vậy, còn có tận mấy chị dâu á?"

Vẻ mặt Trần Lam đầy hoài nghi: "Anh, anh nghĩ mình là Kim Thành Vũ sao?"

"Ơ, anh kém Kim Thành Vũ chỗ nào?"

Trần Hán Thăng cảm thấy mình bị xem thường, có hơi tức giận: "Người vợ sau của anh ta còn không đẹp bằng chị dâu của em đâu."

"Nói bậy!"

Trần Lam đột nhiên hét lên một tiếng.

"Em không tin à?"

Trần Hán Thăng nghĩ thầm lúc nào phải cho em gặp Thẩm Ấu Sở hoặc là Tiêu Dung Ngư, dù sao sự thật thắng hùng biện.

"Không phải"

Trần Lam sợ hãi lắc đầu một cái: "Kim Thành Vũ tuyệt đối sẽ không kết hôn, anh ấy kết hôn em sẽ không yêu anh ấy nữa."

". . . ."

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Trần Lam, sao em không đi ăn cứt đi?"

"Bác gái, anh con bảo con đi ăn cứt."

Trần Lam lập tức hướng về Lương Mỹ Quyên cáo trạng.

"Ầm ĩ cái gì thế, hai đứa không thể học hỏi Khương Vũ Giai yên tĩnh một chút à, người ta còn đang học tiểu học đấy."

Thím hai đi tới can ngăn: "A Lam sang năm thi đại học cũng muốn đến Kiến Nghiệp, Hán Thăng hỗ trợ tham khảo một chút đi."

Học sinh tỉnh Tô Đông bình thường thi đại học, lựa chọn đầu tiên chính là tỉnh lị Kiến Nghiệp, dù sao nơi đó tài nguyên giáo dục là phong phú nhất.

Có điều Trần Hán Thăng không vui, trước đây Trần Lam đúng là đã từng đến Kiến Nghiệp học, ngay bên trong Học viện tài chính đối diện đại học y khoa, khi đó Trần Hán Thăng vừa vặn vào năm 4 đại học, không thể không phí một ít thời gian để giúp đỡ cô.

"Tại sao lại muốn đến Kiến Nghiệp chứ, nhân dân Kiến Nghiệp bọn anh không hoan nghênh em đâu."

Trần Hán Thăng tận tình khuyên nhủ: "Đại học điện ảnh Thành Nhân Dương Châu chẳng lẽ không tốt sao, vừa gần nhà vừa không cần điểm thi đại học, tại sao phải đến Kiến Nghiệp học đại học chứ, buông tha cho Kiến Nghiệp đi, Trần Lam."

Trần Lam nghe được anh trai trêu chọc để mình học đại học điện ảnh Thành Nhân, chu miệng lên nói: "Anh có thể đến Kiến Nghiệp, tại sao em không thể đi?"

"Nếu muốn đến Kiến Nghiệp học đại học."

Trần Hán Thăng tính toán thời gian một chút: "Không bằng để A Lam học lại lớp 11 một năm nữa đi, như vậy có căn bản vững chắc, không chừng còn có thể thi đậu một trường như đại học Đông Đại đấy."

Nếu như Trần Lam học lại một năm, sẽ đúng lúc Trần Hán Thăng tốt nghiệp đại học, ở trong trường học sẽ không có gặp nhau.

Đề nghị ngu ngốc này đương nhiên bị tất cả mọi người từ chối một cách vô tình, Trần Lam còn chưa thi đại học đã bị xúi giục học lại, đây không phải là cố ý đả kích sự tự tin của học sinh cấp 3 sao, liên luỵ đến việc Trần Hán Thăng bị đuổi ra khỏi phòng khách, chỉ có thể đi tới sảnh bên quấy rầy Khương Vũ Giai.

"Em gái đang vẽ cái gì vậy?"

Khương Vũ Giai đang học tiểu học lớp 5, cô bé đang dùng bút sáp màu vẽ tranh, Trần Hán Thăng đi tới nhìn một chút: "Ồ, <Người một nhà hạnh phúc đoàn viên>, Vũ Giai thật là ngoan."

Hoá ra Khương Vũ Giai một thân một mình ngồi ở sảnh bên, đã vẽ ra toàn bộ khung cảnh náo nhiệt trong phòng khách rồi, Trần Hán Thăng cũng ở trong đó, xung quanh đều là những người thân thích, nhìn vô cùng ấm áp.

"Cô Hai, xem Vũ Giai vẽ cái gì này!"

Trần Hán Thăng cầm lấy bức tranh như cầm vật quý hiếm, thuận tiện trào phúng Trần Lam một câu: "Nhìn Vũ Giai làm cái gì kia kìa, nào giống đứa chỉ biết chơi bời như em chứ."

Trần Lam có chút ghen: "Cho dù em ấy có tốt thì cũng là họ Khương, em mới là em gái ruột nhà họ Trần anh."

Mọi người trong nhà xem xong bức vẽ, khen ngợi Khương Vũ Giai giống như ăn kẹo cao su, căn bản không dừng được.

Bất kể dù chất lượng bức vẽ bất kể có thế nào đi nữa, một đứa trẻ có thể suy nghĩ như thế này rất hiếm thấy, cô Hai và dượng hai đều vui mừng đến mức cười không khép nổi miệng.

Tính cách Khương Vũ Giai hay xấu hổ, nhiều người khen cô bé như vậy, trái lại lại khiến cô bé có chút ngượng ngùng, một người lại yên lặng bôi bẩn lên bàn ở sảnh bên.

"Ô, tôi nhớ ra một chuyện."

Cô Hai đột nhiên đứng lên, lấy ra một búp bê nữ thuỷ thủ xinh đẹp từ trong cặp sách của Khương Vũ Giai: "Vừa nãy lúc đến đây, Vũ Giai nói con búp bê này bị hỏng rồi, trước đây nhấn công tắc một cái là nó có thể khiêu vũ, Hán Thăng là con trai, năng lực làm việc tương đối mạnh, giúp cô sửa chữa một chút xem sao."

Trần Hán Thăng thoải mái đáp ứng, cầm "Thủy thủ Mặt Trăng" đi tới sảnh bên, nghiêm túc nghiên cứu.

Em họ Khương Vũ Giai ở một bên vẽ tranh, một bên ngoan ngoãn hỏi: "Anh ơi, anh có thể sửa được không?"

"Em gái em yên tâm, cứ tin tưởng ở anh."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm nhất định phải sửa chữa cái này thật tốt, nếu không phải sẽ làm mất tôn nghiêm của anh trai.

Ừm, đánh cược tất cả cũng phải sửa thật tốt!

Trần Hán Thăng thật sự dằn được quyết tâm kiểm tra, không tới hai phút đã phát hiện ra nguyên nhân, hóa ra là hai cực âm dương của một cục pin bị đảo ngược, chẳng trách nữ thuỷ thủ xinh đẹp không nhảy múa được.

"Cô Hai!"

Trần Hán Thăng dương dương đắc ý gọi một câu, hắn chuẩn bị khoe khoang năng lực làm việc của bản thân một chút, đang muốn đem lấy cục pin bị đảo ngược ra.

Không ngờ, chỉ nghe thấy "bùm" một tiếng, em họ Khương Vũ Giai đang vẽ tranh ở bên cạnh đột nhiên đè lên tay Trần Hán Thăng.

Ban đầu Trần Hán Thăng còn có chút nghi hoặc, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt hai người ánh mắt chạm nhau, Trần Hán Thăng đọc được hàng loạt cảm xúc phức tạp từ trong ánh mắt của em họ như khẩn cầu, mong đợi, bất lực và ước mơ vân vân, Trần Hán Thăng kịp phản ứng lại.

"Chuyện gì thế?"

Cô Hai đi tới hỏi.

"Khụ, khụ."

Trần Hán Thăng liên tục hắng giọng mấy lần, rồi mới lên tiếng: "Món đồ chơi xác thực là đã hỏng rồi, mạch điện có thể đã bị chập, kiểu này không sửa được nữa."

Hắn còn "tri kỷ quan tâm" đưa ra một đề nghị: "Mua một cái khác đi, tốt nhất đừng dùng loại này nữa."

"Vậy à."

Cô Hai tiếc nuối lắc đầu một cái: "Cái này mới mua không lâu đã hỏng rồi, thương nhân bây giờ đúng là quá xấu xa, chúng ta về Tô Châu rồi mua đi."

Cô Hai đi rồi, em họ nhìn Trần Hán Thăng nói cảm ơn: "Cảm ơn anh họ."

Vẫn là một dáng vẻ thẹn thùng.

"Không có gì."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm hai đứa em họ này của mình, tất cả đều không thể khiến mình bớt lo được.

. . .

Sau hai ngày ngây người ở nhà chú hai, cả nhà Trần Hán Thăng cuối cùng cũng quay về Cảng Thành.

Đồng thời, đi theo còn có cả Trần Lam đang bất mãn oán giận.

"Nào có người anh nào như vậy chứ, anh ấy đánh bài cùng chúng ta còn lén lút giấu bài, thậm chí chỉ vì muốn thu thập đủ một dây bài, còn lặng lẽ đi tìm bài hợp lại với nhau, nếu không phải màu mặt úp của hai bộ bài không giống nhau, con suýt nữa là bị lừa rồi."

Thím hai an ủi con gái: "Đó là anh trai muốn trêu chọc con và Vũ Giai thôi, đánh bài vui vẻ là được, hắn không phải còn đưa bọn con ra ngoài ăn KFC sao."

"Ai nói là chơi cho vui thôi."

Trần Lam rất không cam lòng: "Anh trai nói không chơi tiền thì chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng con là đánh bài tiền, thực ra tiền anh ấy mời bọn con đi ăn KFC, toàn bộ đều là tiền mừng tuổi của con và em gái đó, con đến Kiến Nghiệp học đại học, nhất định phải ăn cho anh ấy nghèo luôn!"

Trần Hán Thăng làm bộ không nghe thấy, cười hì hì lái xe rời đi.

Sau khi quay lại Cảng Thành, Trần Hán Thăng lại rời người thân hai ngày, theo nhà Tiểu Ngư Nhi tham gia mấy buổi tụ họp bạn học quy mô nhỏ mấy lần, còn thuận tiện đi đến nhà Trương Vệ Vũ thăm viếng, không có để ý cũng đã đến mùng tám rồi.

Bình thường thời gian tựu trường của trường đại học sau kỳ nghỉ đông là ngày mười sáu tháng giêng, có điều ngày Hỏa Tiễn 101 khai trương là ngày mùng mười tháng giêng, đương nhiên chuyển phát nhanh Thâm Thông lại càng sớm hơn, bọn họ sẽ đi làm vào ngày mùng tám.

Hôm mùng chín, Trần Hán Thăng xin phép Lương Mỹ Quyên ra ngoài trước, Lương Mỹ Quyên biết rõ trong lòng, thuận tiện lấy một bao lì xì ra: "Mẹ cũng nhét một cái cho Tiểu Ngư Nhi, cái này là cho Tiểu Thẩm, tiền không nhiều chỉ là một chút tâm ý thôi."

Trần Hán Thăng nhận lấy ước lượng trong tay hai lần: "Mẹ còn nữa không, con muốn đưa thêm cho mấy cô gái nữa."

"Đồ chó nghĩ gì thế hả!"

Lương Mỹ Quyên tức giận muốn đi tìm một cái chày cán bột, Trần Hán Thăng vội vàng chạy đi.

. . .

Buổi sáng từ sân bay Bạch Tháp ở Cảng Thành bay đến sân bay Song Lưu, rồi lại đổi xe đến nhà Thẩm Ấu Sở, cũng đã gần chạng vạng tối.

Vốn dĩ Trần Hán Thăng đổi xe rất phiền phức, nhưng sau khi đến núi Đại Lương, nắng chiều trong trẻo lành lạnh dần chuyển đậm, ánh chiều tà màu đỏ rực khiến hình dáng núi tuyết cách đó không xa được phác hoạ rõ ràng, bầu trời sạch sẽ không hề có chút mây nào, phóng mắt nhìn đều cảm nhận được mùi vị vui vẻ thoải mái.

Ngẩng đầu lên một cái, Thẩm Ấu Sở yên tĩnh dắt Tiểu A Ninh đứng ở cửa phòng, bên cạnh còn có một chú chó nhỏ đang ngồi ngốc.

Nắng chiều rất hào phóng, tùy ý chiếu ánh hào quang lên người các cô, cái bóng dưới đất ấm áp mà đẹp đẽ, sau khi chú chó nhìn thấy Trần Hán Thăng, vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi.

"Sao mọi người lại biết hôm nay tớ tới?"

Trần Hán Thăng kỳ quái hỏi, nơi này không có cơ trạm, đừng nói gọi điện thoại, tin tức cũng không phát đến đây được.

Tiểu A Ninh nhanh miệng: "Sau khi anh rời đi, xế chiều nào chị cũng đứng ở chỗ này đợi."

Thẩm Ấu Sở đỏ mặt, cũng không biết có phải do nắng chiều chiếu vào hay không, trong lòng vẫn rất cao hứng, cô tiến lên giúp cầm hành lý một tay.

Trần Hán Thăng nhân lúc cô đến xách đồ, nắm lấy eo nhỏ của Thẩm Ấu Sở, dáng vẻ giống như muốn ôm, kết quả dùng sức một cái lại không thành công, trái lại lại là một tiếng "Ai u", lảo đảo ngã về phía trước, phải mất rất nhiều sức lực mới dừng lại được.

Hắn diễn quá giống, ban đầu còn khiến cho Thẩm Ấu Sở và Tiểu A Ninh khiếp sợ.

"Cậu nghỉ đông ở nhà, không phải mập lên 20 cân đấy chứ?"

Trần Hán Thăng giả bộ tức giận hỏi.

"Tớ, tớ không có mà."

Thẩm Ấu Sở hoảng loạn kiểm tra vòng eo mình, nhà cô không có cân, cũng không biết được có phải bản thân mập lên rồi không, nhưng mà sờ vào thật giống không có mà.

Cuối cùng vẫn là Tiểu A Ninh kịp phản ứng: "Là anh cố ý, là anh cố ý. . ."

Trần Hán Thăng lúc này mới cười "ha ha" một tiếng, một tay ôm lấy eo Thẩm Ấu Sở, sau đó hỏi: "Anh diễn giống không?"

"Giống, anh thật lợi hại!"

Trong mắt Tiểu A Ninh lóe ra tia sùng bái, giọng nói ngây thơ của trẻ con vang vọng xa xa, chú chó nhỏ hưng phấn chạy đi chạy lại mấy vòng dưới chân ba người, thỉnh thoảng bị Trần Hán Thăng một cước xoay cả người, nó bò dậy sủa về phía Trần Hán Thăng một tiếng, phát hiện không có ai phản ứng, lại tiếp tục làm một con chó vui vẻ.

. . .

Bình Luận (0)
Comment