Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 352 - Chương 352: Thế Giới Rất Dịu Dàng, Hãy Làm Một Người Phàm Tục Tham Tiền Háo Sắc Đi (1)

Chương 352: Thế giới rất dịu dàng, hãy làm một người phàm tục tham tiền háo sắc đi (1) Chương 352: Thế giới rất dịu dàng, hãy làm một người phàm tục tham tiền háo sắc đi (1)

Buổi tối hôm đó, Trần Hán Thăng trước tiên ở lại núi Đại Lương một đêm, chuẩn bị buổi sáng ngày thứ hai thì rời đi.

Tiểu A Ninh cũng biết được ý ngĩa của việc Trần Hán Thăng đến đây, điều này dự báo chuyện 6 tháng hoặc thậm chí lâu hơn nữa sẽ không gặp được chị, lúc ăn cơm chiều có một cảm giác ly biệt rất rõ ràng xung quanh, A Ninh cũng vẫn một mực rúc trong ngực Thẩm Ấu Sở.

Bà nội vẫn là cái vẻ mặt không biểu cảm, cánh tay gầy nứt nẻ chống gậy, nheo đôi mắt đục ngầu dưới những nếp nhăn, già yếu mà bình thản.

Con mèo lớn vẫn đứng ở dưới chân bà nội như thường ngày, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hướng về phía Thẩm Ấu Sở "meo" một tiếng.

Trần Hán Thăng ngồi ở bên cạnh bếp củi thêm củi đốt, một cái tay khác đè lên cổ của chú chó con, chó đã bị Trần Hán Thăng bắt nạt thành quen, chấp nhận nằm dưới đất, thậm chí ngay cả một chút giãy dụa cho có cũng không.

"Chị, em không nỡ xa chị đâu."

Tiểu A Ninh càng nghĩ càng khổ sở, trở tay ôm lấy Thẩm Ấu Sở, cái đầu nhỏ vẫn rúc trong lồng ngực.

"Đừng khóc đừng khóc, sáng sớm ngày mai chị sẽ giúp em buộc tóc một lần, ở nhà phải nghe lời bà nội nhé, chị viết bài về phép cộng trừ cho em nhớ phải học thuộc đấy. . ."

Thẩm Ấu Sở dịu dàng ôm em gái, trong miệng ở nhẹ giọng căn dặn.

Hai mắt Tiểu A Ninh ngấn lệ đáp ứng, sau đó lại chạy đến trước mặt Trần Hán Thăng: "Anh ơi, em cũng không nỡ xa anh."

Trần Hán Thăng toét miệng cười một tiếng, đưa tay giúp A Ninh lau nước mắt.

Trên tay hắn dính đầy bụi củi gỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ninh lập tức xuất hiện hai vết bẩn đầy bụi, dưới sự giội rửa của nước mắt, càng lau lại càng bẩn.

Cuối cùng Trần Hán Thăng cũng cười, Tiểu A Ninh không biết nguyên nhân, có điều anh trai cười, cô bé cũng cười theo.

Chú chó ngốc hiếm khi chạy trốn khỏi ma trảo, nó cũng không hiểu rời đi, tiếp tục ở lại dưới chân Trần Hán Thăng.

"Mấy chú chó trên núi đều đơn thuần chất phác như vậy à."

Trong lòng Trần Hán Thăng cảm thán một tiếng, còn tiểu nha đầu A Ninh này vừa nghe lời vừa thông minh, dĩ nhiên còn có chút nhạy cảm và tự ti, cô bé thậm chí đã ý thức được tương lai Trần Hán Thăng sẽ là người làm chủ, trong thời gian ở chung luôn có tâm lý sùng bái kèm theo chút ý lấy lòng nhỏ.

Có lúc lại liên tưởng đến Thẩm Ấu Sơ cứng cỏi mà nhu nhược, ngay cả loại người không tim không phổi như Trần Hán Thăng, tự dưng đều sẽ đau lòng cho A Ninh hơn mấy phần.

"Trần Lam và Khương Vũ Giai, hai đứa này nên tới nơi này để thay đổi một chút."

Trong lòng Trần Hán Thăng nghĩ đến hai cô em gái của mình, ngoài miệng lại trêu chọc A Ninh: "Em thật không nỡ rời xa chị à?"

"Ừm."

A Ninh gật gật đầu nhỏ.

"Vậy nửa cuối năm năm nay, hoặc là nửa đầu năm tới, anh sẽ đưa theo em và bà nội cùng đến Kiến Nghiệp chơi nhé."

Trần Hán Thăng đột nhiên nghiêm túc: "Như vậy mỗi tuần em đều có thể nhìn thấy chị, chính là sau ba năm rưỡi này em cũng chưa chắc sẽ về đây một lần, em đồng ý không?"

A Ninh khịt khịt mũi hai lần, lắc đầu.

Năm ngoái lúc Trần Hán Thăng ở đây, hắn cũng nói giống vậy, lúc đó A Ninh bị doạ đến phát khóc, bởi vì một khi đi ra ngoài sẽ không gặp được mẹ nữa, mặc dù bà đã tái hôn với người khác.

Không ngờ đến bây giờ anh trai lại nói lại lần nữa, còn ở ngay trước mặt bà nội.

Trần Hán Thăng cười một tiếng: "Em vừa nãy còn nói không nỡ xa chị mà, bây giờ lại không đồng ý, em là tên lừa đảo sao?"

"A Ninh không phải tên lừa đảo."

Tiểu A Ninh ngây ngốc chớp mắt, cô bé tuyệt đối không ngờ, người anh trai mà bản thân mình tôn kính nói chuyện lại còn thích đào hố như vậy, không để ý lập tức ngã vào.

Lúc này, Trần Hán Thăng xoay người quay về nhìn bà nội nói: "A Ninh muốn lên tiểu học, cháu nghe Ấu Sở nói, trước đây em ấy muốn đến trường phải đi qua một con đường núi rất dài, dưới chân chính là vách núi, thực sự quá nguy hiểm."

"Bà nội, bà xem như vậy có được không, muộn nhất là sang năm chuyện của cháu sẽ ổn định, sẽ dứt khoát mua một căn nhà ở Kiến Nghiệp cho bà và A Ninh, điều kiện chữa bệnh và tài nguyên giáo dục ở đó tốt hơn trên núi rất nhiều."

Trần Hán Thăng dừng lại một chút, nhìn Thẩm Ấu Sở nói: "Ấu Sở cũng đã đồng ý rồi ạ."

"Tớ. . ."

Thực ra Thẩm Ấu Sở trước đó cũng chỉ nghe qua một lần, còn chuyện đồng ý là lời nói vô căn cứ, cô đang định nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Trần Hán Thăng đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt long lanh, Thẩm Ấu Sở lại yên lặng cúi đầu.

Hai người bên nhau một năm rưỡi, Thẩm Ấu Sở biết tính cách gì Trần Hán Thăng hiểu rõ nhất, cô sẽ tình nguyện uỷ khuất bản thân, cũng sẽ không phản đối quyết định của mình.

Đặc biệt là quyết định này, tuyệt đối chính xác về lâu dài.

Bà nội đã lớn tuổi, cũng đã trải qua nhiều chuyện, sau khi bà nghe được ý định của Trần Hán Thăng, không hề có một chút kinh ngạc nào, chỉ là mí mắt hơi rủ xuống một chút thôi.

Bà nội đang quan sát Trần Hán Thăng, những người lớn tuổi có thể đối với chuyện thiệt hơn của bản thân chưa chắc đã có phán đoán gì, có điều bà có thể cảm nhận được ý định của Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng ngồi ở trên ghế gỗ, duỗi hai chân ra, vẻ mặt thản nhiên có phần ương bướng, trước đây Vương Tử Bác cảm thấy bà nội là một vị cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ, cái tên Trần Hán Thăng này lại như một tên giang hồ mới không biết sợ là gì.

Bên trong nhà bếp nhỏ đột nhiên trở nên yên tĩnh, trừ tiếng Tiểu A Ninh đang yên lặng nức nở khóc.

"Tách tách tách."

Đây là tiếng củi cháy trong bếp lửa, sau đó Trần Hán Thăng đứng lên, đẩy cửa nhà bếp nhỏ ra.

Con gió lạnh thấu xương cuốn ngược khí lạnh tràn vào, nhiệt độ trong phòng bếp lập tức giảm xuống rất nhiều, Thẩm Ấu Sở vội vàng kéo Tiểu A Ninh qua giúp cô bé mặc áo bông vào.

"Chị, em không muốn đi, đi rồi sẽ không gặp được mẹ nữa."

Nước mắt Tiểu A Ninh giống như không đáng giá mà từng giọt lã chã rơi xuống đất, chú chó nhỏ tò mò liếm một cái, phát hiện vị mặn mặn.

Thẩm Ấu Sở không biết phải trả lời thế nào, chỉ ôm tiểu A Ninh vào trong lòng.

"Bà nội."

Trần Hán Thăng không phải bị bệnh thần kinh, đột nhiên mở cửa nhà bếp ra không phải vì giả bộ, hắn chỉ vào bầu trời xa xôi, lớn tiếng nói: "Thế giới bên ngoài phát triển rất nhanh, hơn nữa cũng đang không ngừng mở rộng, sẽ không mãi hẻo lánh như trong thôn. Trước năm 2010 nhất định sẽ có tuyến điện thoại đầu tiên thông đến đây, khi đó thôn này sẽ không giấu được nữa, A Ninh cũng không giấu được."

"Khi đó A Ninh mới bao lớn, nhiều nhất cũng chỉ 13 tuổi đi, vẫn còn đang trong độ tuổi học cấp hai."

Trần Hán Thăng vốn cũng đã cởi bỏ áo lông vũ, trên người chỉ mặc một bộ áo lông, Thẩm Ấu Sở bên này giúp Tiểu A Ninh mặc quần áo xong, bên kia lại vội vàng cầm áo lông vũ đến muốn giúp Trần Hán Thăng mặc.

Trần Hán Thăng không nhịn được phất phất tay, tiếp tục nói: "Thay vì bị động thích ứng, không bằng chủ động thay đổi, Thẩm Ấu Sở đã cúi đầu hai mươi năm nay, Tiểu A Ninh cũng không nên lập lại hành động tiêu cực đó."

"Bà nội, cháu cho bà biết một bí mật chưa bao giờ truyền ra ngoài của cháu."

Trần Hán Thăng chậm rãi đến gần rồi ngồi xổm xuống, bàn tay che ở trên đầu gối bà nội: "Thực chỉ cần tàn nhẫn một chút, thế giới chính là một cô gái nhỏ ôn nhu, sẽ còn có những người xấu như cháu bảo vệ cho mọi người."

Bà nội nhìn thẳng vào Thẩm Ấu Sở và Tiểu A Ninh.

Một đứa nhan sắc đã chín muồi, một đứa vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ tuổi, mình đã cao tuổi, bà lại nhìn Trần Hán Thăng ở trước mắt, trên mặt lẫn vẻ không thèm để ý và không kiêng kị gì.

"Nếu như đi rồi."

Bà nội rất ít nói chuyện đã lên tiếng, thế nhưng lại nhắm thẳng vào vấn đề cốt lõi: "Vậy thì tất cả đều sẽ lệ thuộc vào cháu."

Đúng là như vậy, nếu như thật rời khỏi núi đi ra bên ngoài, sau đó tất cả đều sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào Trần Hán Thăng.

Bà nội không biết cái từ "vòng an toàn" này, có điều bà nhất định sẽ hình dung ra như này: Rời khỏi vòng an toàn trong núi, đi đến một nơi xa lạ như Kiến Nghiệp, tất cả đều là ẩn số.

Trần Hán Thăng đối xử tốt với các cô, vậy thì các cô sẽ tốt.

Trần Hán Thăng đối xử tệ với các cô, vậy thì các cô sẽ tệ.

Quan trọng là, Trần Hán Thăng đáng để tin tưởng sao?

"Bà nội, cháu đúng thật là một người phàm tục, tham tài háo sắc."

Trần Hán Thăng nghe hiểu ý bà, thế nhưng không có thề thốt bừa bãi, chỉ là ngữ khí trở nên đặc biệt chân thành nói: "Bà biết không, Thẩm Ấu Sở chỉ dựa vào khuôn mặt này, cũng có thể làm cho cháu yêu thích cả đời."

Có điều câu cà lơ phất phơ, hồn nhiên không giống một câu bảo đảm này, bà nội lại khiến cho gật đầu.

"Oa. . ."

Đây là tiếng khóc của Tiểu A Ninh, sau này bà nội cũng đồng ý, vậy thì mình thật sự muốn đi ra ngoài, đại khái sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa.

"Khóc cái gì!"

Trần Hán Thăng sờ đầu A Ninh một cái: "Theo bà nội đi ngủ đi, anh trai có chuyện muốn với chị."

"Bà nội, A Ninh dắt bà đi ngủ."

Tiểu A Ninh lại khóc tiếp, thế nhưng vẫn rất nghe lời, hơn nữa cũng tỉ mỉ đỡ lấy tay của bà nội, lúc đi tới cửa nỏ của phòng bếp, còn biết xoay người tạm biệt anh trai và chị, cho dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là nước mắt.

"Anh ngủ ngon, chị ngủ ngon."

Trần Hán Thăng đột nhiên có chút hiểu cái cảm giác "con nhà người ta" đó, em gái Trần Lam và Khương Vũ Giai của mình, đứa nào đứa nấy đều nghịch ngợm, có chỗ nào vừa ngoan ngoãn vừa thông minh như A Ninh chứ.

"Sau này, tớ cũng muốn sinh con gái."

Không đầu không đuôi, Trần Hán Thăng đột nhiên nói một câu.

. . .

Bình Luận (0)
Comment