Thẩm Ấu Sở vốn cho rằng Trần Hán Thăng có gì muốn nói mình nói, kết quả nghe được hắn nói muốn có con gái, Thẩm Ấu Sở thẹn đỏ mặt trước, cuối cùng vẫn là lo lắng Trần Hán Thăng bị cảm lạnh, cầm lấy áo lông giúp Trần Hán Thăng mặc lên.
"Mẹ của A Ninh ở bên kia."
Trần Hán Thăng đưa tay ra, yên tâm thoải mái hưởng thụ Thẩm Ấu Sở giúp mình mặc quần áo, trong miệng cũng đang nói: "Dứt khoát cùng nhau tính tiếp đi, sau đó bất kể làm gì, nhét thêm một hai người cũng không phải vấn đề lớn, có điều việc này trong lòng cậu hiểu rõ là được, tạm thời đừng nói ra."
"Ừm, hiểu rồi."
Thẩm Ấu Sở yên lặng gật đầu, săn sóc kéo khoá áo lông giúp Trần Hán Thăng, sau đó ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng.
Đại khái ở bên cạnh bếp củi quá lâu, hai bên gò má cô mang theo vẻ ửng hồng mỏng manh, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung rinh, sống mũi thẳng, đôi môi hồng hào hơi mở ra, cặp mắt hoa đào dưới ánh lửa lập loè càng làm nổi bật hơn, mang theo một vẻ đẹp khó phân biệt được.
"Đang nhìn cái gì vậy?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Cảm ơn cậu."
Thẩm Ấu Sở cộc lốc nói, cô cũng biết Trần Hán Thăng đang trợ giúp bản thân.
"Đời người rất dài, tớ hiện đang giúp cậu, sau đó có thể cũng cần cậu giúp tớ."
Trần Hán Thăng sờ khuôn mặt bóng loáng của Thẩm Ấu Sở: "Con người này của tớ đặc biệt phóng túng, ngày nào đó nói không chắc lại giống như hãng điện tử bị tẩy chay vậy, khi đó cậu sẽ không rời khỏi tớ chứ."
Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái, sao cô có thể chứ.
"Tách tách tách."
Lại là tiếng củi gỗ cháy, tăng thêm chút náo nhiệt cho buổi đêm yên tĩnh này, chú chó nhỏ ngồi ở bên cạnh, cái đầu chó ngẩng lên tò mò nhìn cặp nam nữ chủ nhân.
"Vậy cậu đồng ý với tớ một điều kiện được không?"
Trần Hán Thăng đột nhiên nói.
Thẩm Ấu Sở còn tưởng rằng Trần Hán Thăng muốn nói "Bất kể có xảy ra chuyện gì, cậu cũng không nên rời bỏ tớ", liền nhẹ nhàng đồng ý.
"Bất kể có xảy ra chuyện gì······"
Trần Hán Thăng mở miệng, nửa đoạn trước đúng như vậy, có điều nửa đoạn sau lại biến thành: "Cậu cũng phải tha thứ cho tớ."
"Hả?"
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê man.
"Bất kể có xảy ra chuyện gì, cậu cũng không nên rời bỏ tớ" và "Bất kể có xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải tha thứ cho tớ", ý nghĩa gần giống như nhau, nhưng lại có chút khác biệt không nói ra được.
"Có đồng ý không hả?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Đầu Thẩm Ấu Sở làm sao mà theo kịp suy nghĩ của Trần Hán Thăng, nhất là hắn nói chuyện thích đào hố, mấy đứa trẻ nhỏ tuổi như A Ninh cũng có thể lừa gạt, lừa gạt Thẩm Ấu Sở thì thế nào?
"Cậu không đồng ý sao?"
Trần Hán Thăng lại thúc giục một lần nữa, ngữ khí bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Được, được mà."
Thẩm Ấu Sở vội vàng đồng ý, tuy chính cô cũng không hiểu rõ ý tứ cụ thể.
Đây nếu như đổi lại thành Tiểu Ngư Nhi, cô là tuyệt đối sẽ không đồng ý với "lời hứa bất bình đẳng" này, Trần Hán Thăng chính là thấy Thẩm Ấu Sở dễ bắt nạt, mới cố ý quyết định như vậy trước.
Có điều nếu như đổi thành Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ lại đổi sang một cách khác.
"Sao, hiện tại là giờ ở Bắc Kinh đang là 21h07 tối ngày 30 tháng 1 năm 2004."
Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Chúng ta hãy nhớ kỹ thời gian này, mọi người đều là người đàng hoàng, ai cũng không được phép nói dối."
. . .
Hơn 5h sáng ngày hôm sau, Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở vội vội vàng vàng ăn bữa sáng rồi rời khỏi núi Đại Lương, lần tới tiếp theo rất có thể chính lúc là đón bà nội và A Ninh ra ngoài.
Lại là một lộ trình đổi xe dài, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Lộc Khẩu ở Kiến Nghiệp, đã hơn ba giờ chiều.
Đặt chân xuống mảnh đất quen thuộc, hít thở bầu không khí lạnh lẽo mang theo phiền muộn của Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng phô trương đeo kính râm lên: "Vẫn là thành phố lớn thoải mái, cũng không hiểu trên núi có kỷ niệm gì đáng giá, sau khi A Ninh đến đây, mỗi ngày tớ sẽ đều dẫn em ấy đi ăn KFC, chắc chắc em ấy sẽ yêu cái thành phố này."
Thẩm Ấu Sở dịu dàng cười một tiếng, không nói gì.
Có điều khi hai người đi tới Học viện Tài chính, phát hiện trước cổng trường học khá náo nhiệt, chen chúc vài chiếc xe nhỏ, trong đó có một vài chiếc xe Mercedes-Benz BMW.
Người quen cũ của Trần Hán Thăng - phó bí thư đoàn ủy Vu Dược Bình đang duy trì trật tự, dáng vẻ rất bận bịu.
"Lão Vu, năm mới vui vẻ."
Trần Hán Thăng chào hỏi từ xa.
"Cậu cũng tới à, ngày mai Hỏa Tiễn 101 khai trương đúng không."
Vu Dược Bình nhìn thấy Trần Hán Thăng cũng rất vui: "Vừa nãy vài học sinh đã đến rồi, toàn bộ đều là sinh viên đến Hỏa Tiễn 101 làm thêm đấy."
Bọn họ vừa nói như vậy, đã thu hút sự chú ý của đa số người, lúc này Trần Hán Thăng mới phát hiện lái xe lại là một vài nam sinh còn rất trẻ tuổi, có hai chiếc xe Trần Hán Thăng cũng không nhận ra là nhãn hiệu motor thể thao nào.
Đường nét mặt sơn màu đen mạnh mẽ, cảm giác kim loại mười phần, người lái ở phía trên cần nằm sấp cả người, giống như con tôm vậy.
"Ngày hôm nay không phải thời gian báo danh, sao lại có nhiều người vậy?"
Trần Hán Thăng hoàn toàn không coi ra gì bời vì nơi này là địa bàn của hắn, theo thói quen đưa thuốc lá cho Vu Dược Bình, đương nhiên cũng không quên đưa cho cả bảo vệ trường học.
Những anh trai bảo vệ này và Trần Hán Thăng có mối quan hệ tương đối thân thiết, bọn họ có thể không biết người có thành tích học tập xuất sắc nhất Học viện Tài chinh là ai, thế nhưng đối với loại sinh viên như Trần Hán Thăng lại hết sức quen thuộc.
Rất giống như bắt đầu từ cấp hai, Trần Hán Thăng và mấy bảo vệ ở cổng trường đã quen chơi với nhau.
"Cậu không hiểu đâu."
Lão Vu còn rất tự hào: "Qua mấy tháng nữa trường được sửa chữa lại, chúng ta chuẩn bị mở một viện giáo dục chuyên nghiệp quốc gia, cậu biết cái gì gọi là viện giáo dục quốc gia không?"
"Biết."
Trần Hán Thăng gật đầu một cái: "Chuyên bồi dưỡng mấy du học sinh mà, kỳ thực nói trắng ra, chính là dùng tiền xuất ngoại mua lấy cái bằng, trường học của chúng ta chuyện khác không được, chứ tiền là nhất rồi."
"Ai lại nói trường học cũ của mình như vậy chứ, Học viện Tài Chính Kinh Tế Kiến Nghiệp có thể không có viện giáo dục quốc gia, nhưng Đại học Tài Chính Kinh Tế Kiến Nghiệp nhất định phải có."
Vu Dược Bình bất mãn ngắt lời: "Những học sinh này đều là được tuyển sinh sớm, sau tháng năm năm nay là có thể nhập học, bọn họ vừa cùng nhau đến đây tham quan trường học, ồn ào muốn đi vào, bảo vệ suýt chút nữa không ngăn được, tôi phải đến trấn an một chút."
Nói tới chỗ này, lão Vu còn khá là rụt rè: "Hán Thăng, cậu cũng biết con người của tôi rồi, các giáo sư khác còn ở nhà bầu bạn với cha mẹ con cái, chỉ có tôi là xuất hiện ở trong trường học."
"Nếu không sao lại nói, cậu là Đại tướng mà Lục viện trưởng cố gắng bồi dưỡng chứ."
Trần Hán Thăng lập tức nghe lời nịnh nọt của Vu Dược Bình, hai người cùng với bảo vệ ở cổng, vừa hút thuốc vừa tán phét.
Nhìn thấy Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, những "sinh viên tương lai của viện giáo dục quốc gia" cũng đang nghị luận ầm ĩ.
Trần Hán Thăng đeo kính đen, phanh áo lông ra, dáng dấp đưa thuốc lá cho giáo sư của trường hút ngay trước mặt mười phần vô lại, có điều nữ sinh đang đứng ở bên cạnh hắn, đúng là rất xinh đẹp.
"Tôi ban đầu cũng không muốn đến Học viện Tài chính, nhưng mà nghe câu trong trường nhiều mỹ nữ này, cho nên tôi mới đến."
"Cái người ngu ngốc là học trưởng của chúng ta sao, ngay cả xe cũng không có, lại có thể cua được một cô gái xinh đẹp như vậy."
"Vị sư tỷ này cũng quá xinh đẹp rồi, tôi con mẹ nó lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh như vậy, tôi bây giờ muốn chia tay với bạn gái KTV đang quen kia."
"Vậy chúng ta đi chào hỏi đi."
Có một nam sinh đi xe motor thể thao đột nhiên nói.
"Cậu chủ Hứa cậu lên trước đi, giới thiệu bản thân một chút."
Lập tức liền có mấy đứa bạn nhốn nháo giựt dây.
"Cậu chủ Hứa" nghe xong lời cổ động, anh ta cũng không mang theo mũ bảo hiểm, một cước nổ máy, sau đó một trận tiếng vang "brừm brừm brừm" chói tai vang lên, chọc cho Trần Hán Thăng và Vu Dược Bình đều nhìn sang bên này.
"Vù."
"Cậu chủ Hứa" đột nhiên buông tay ra, xe motor thể thao đột nhiên lao về phía Trần Hán Thăng như một mũi tên.
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Vu Dược Bình và bảo vệ mở to hai mắt cũng không kịp phản ứng lại, Trần Hán Thăng vứt tàn thuốc đi, kéo Thẩm Ấu Sở dời sang bên cạnh, mặc kệ lão Vu và nhóm bảo vệ.
Có điều tính năng của chiếc xe motor này tương đối tốt, đầu xe cuối cùng cách chỗ Vu Dược Bình khoảng 0,5 mét khó khăn lắm mới dừng lại.
"Trâu bò"
"Cậu chủ Hứa thật là đẹp trai."
"Động tác này tiêu sái hơn cả cú tát vào mặt vậy."
Những nam sinh khác phía sau lớn tiếng khen ngợi, giờ Vu Dược Bình và Trần Hán Thăng mới hiểu được hóa ra là cố ý.
"Các cậu thật là ······"
Vu Dược Bình tức giận không nói nên lời, mồ hôi trên khuôn mặt bầu bĩnh bị dọa đến mức chảy ra đầm đìa.
Cái tên "Cậu chủ Hứa" này cũng không coi ai ra gì, hắn còn tiêu sái vặn cổ một cái, nói về phía Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở: "Sư huynh, sư tỷ, chúc mừng năm mới, tôi tên Hứa Mãn Bình, năm nay mới. . ."
"Bốp"
"Cậu chủ Hứa" còn chưa kịp nói hết câu, Trần Hán Thăng quất tới một tát.
Âm thanh giòn tan, êm tai không chịu được.
Cái tát này đến quá bất ngờ, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng, không chỉ khiến cho hai mắt Hứa Mãn Bình nổ đom đóm, mà đám sinh viên đang ầm ĩ cũng im lặng.
Chỉ có trong mắt lão Vu lóe lên một tia sảng khoái.
ĐM! Thật sự cho rằng Học viện Tài chính không ai trị được các người ư, trong nhà Hà Sướng có tiền không, còn không phải rời đi ảo não như thế sao.
"Nói, tại sao cậu lại muốn tông vào bí thư Vu đáng yêu đáng kính hả."
Trần Hán Thăng căm tức nhìn Hứa Mãn Bình.
Vu Dược Bình sửng sốt một chút, trong lòng nghĩ thầm cái gì, anh ta mẹ nó rõ ràng không phải hướng về phía tôi mà, sao lại đẩy tôi lên.
"Tôi, tôi không muốn tông thầy Vu, tôi muốn tông các người. . ."
Hứa Mãn Bình nghe xong cũng có chút hoảng hốt, còn chưa vào nhập học đã lái xe đâm giáo sư, hắn có phách lối thế nào đi nữa cũng không dám làm vậy.
Không ngờ, lại "bốp" thêm một tiếng tát nữa.
"Nói, vậy tại sao cậu muốn tông người đáng yêu đáng kính như tôi hả."
Trần Hán Thăng xoa xoa cổ tay: "Tôi là phó chủ tịch hội sinh viên Học viện Tài chính, tại sao cậu lại muốn tông tôi!"
Hứa Mãn Bình sững sờ không biết trả lời thế nào, cậu ta hoàn toàn choáng váng, mặt cũng đã sưng lên theo rồi.
"Đồ ngu, tông tôi thì thôi đi, lại muốn tông cả bí thư Vu của chúng tôi."
Trần Hán Thăng lập tức liền muốn đánh thêm cái tát thứ ba, Vu Dược Bình vội càng kéo lại: "Bỏ đi bỏ đi, người trẻ tuổi quá kích động, tôi tha thứ bọn họ rồi."
"Này, mấy đứa, mau mau về nhà đi đừng ở lại ở cổng nữa, bây giờ mấy đứa không có thẻ sinh viên, không thể tùy ý ra vào trường học được."
Vu Dược Bình bày ra dáng vẻ giáo viên quát lớn về phía đám phú nhị đại này một câu, sau đó kéo Trần Hán Thăng vào trường học: "Cậu kích động như thế làm cái gì hả, Hán Thăng."
"Em không có kích động, ngài suy nghĩ một chút xem phó bí thư đoàn uỷ kính yêu của chúng ta mà lại để cho người ta đụng phải, em có thể không tức giận sao."
Trần Hán Thăng nói năng hùng hồn biện minh.
Vu Dược Bình không còn gì để nói, kẻ đần độn đều nhìn ra người ta muốn ở đùa bỡn cho ngầu trước mặt cậu, cậu tránh được thì thôi, còn lấy tôi ra chắn trước mặt.
Hai lòng bàn tay này của tên tiểu tử cậu đánh cũng thật sảng khoái, tôi con mẹ nó phải gánh một cái oan ức.
"Bây giờ tôi không phải phó bí thư."
Lão Vu rầu rĩ nói rằng: "Lục viện trưởng làm phó hiệu trưởng, nên hiện tại đoàn ủy này là do tôi quyết định."
"Phải không, thăng nửa bậc à?"
Trần Hán Thăng hơi kinh ngạc: "Vốn còn muốn mời ngài ăn bữa trưa, vậy bữa này ngài mời đi."
"A, cái này. . ."
Lão Vu ho khan một tiếng: "Tuy rằng cấp bậc tăng cao, nhưng tiền lương của tôi vẫn không thay đổi."
"Vậy được, hay là em mời."
Trần Hán Thăng cười hì hì khoác vai Vu Dược Bình: "Kéo thêm cả Tôn Khoa của phòng bảo vệ đến đi, mua chút rượu uống."
"Ha ha, cũng biết tiểu tử cậu kiếm được tiền rồi."
Vu Dược Bình quay đầu nhìn một đám học sinh ngoài cửa một chút: "Nói thật đi, tôi cho rằng cậu sẽ lên cảnh cáo trước đấy, không ngờ lại trực tiếp động thủ."
"Cảnh cáo đó cách là của người giả vờ có ăn học."
Trần Hán Thăng có chút bất mãn: "Thầy Vu, thầy lại coi em là thành người có ăn học, em có thể không vui đó, em chính là một tục nhân."
. . .
Sau khi đám Trần Hán Thăng rời đi, Hứa Mãn Bình đã trúng hai cái tát mới phản ứng được.
"Anh ta có biết tôi là ai không?"
Hứa Mãn Bình hỏi bảo vệ của trường học.
Bảo vệ của Học viện Tài chính đã sớm chán ghét đám người ngu ngốc này, ai ai cũng bày ra cái dáng vẻ làm bộ như mình rất có tiền, một điếu thuốc cũng không biết đưa ra.
Nào giống Trần Hán Thăng gặp mặt liền đưa thuốc, thỉnh thoảng còn mời ra ngoài đi massage một trận.
"Vậy cậu biết anh ấy là ai sao?"
Bảo vệ hỏi lại một câu.
"Hắn là ai?"
Có người đúng là đần độn vẫn hỏi đến.
"Đợi các cậu nhập học sẽ biết rồi."
Bảo vệ thả ra một nút thắt, còn làm bộ quan tâm nhắc nhở Hứa Mãn Bình: "Thực ra, nếu lúc nãy cậu thật sự muốn tông thầy Vu, việc này sẽ đơn giản hơn nhiều . . ."