Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354: Câu Chuyện Ma Quỷ Ở Phòng 602 Của Học Viện Tài Chính

Chương 354: Câu chuyện ma quỷ ở phòng 602 của Học viện Tài chính Chương 354: Câu chuyện ma quỷ ở phòng 602 của Học viện Tài chính

Vào lúc trời sẩm tối, Trần Hán Thăng thực sự đã có hẹn dùng bữa trên tầng hai của căn-tin với Vu Dược Bình, bí thư đoàn ủy của Học viện Tài chính và Tôn Huy trưởng ban bảo vệ.

Bình thường căn-tin trường đại học sẽ không đóng cửa ngay cả dịp Tết, bởi vì một số sinh viên đại học theo đạo hồi sẽ không ăn Tết, vì vậy trong căn tin luôn phải có một cửa hoạt động, để phục vụ đồ ăn chay.

Bây giờ đã là mùng mười tháng Giêng,có một số học sinh đã trở về trường, căn-tin số một và căn-tin số hai đã mở sẵn cửa.

Hôm nay đám người Nhiếp Tiểu Vũ, Lý Quyến Nam cũng đã đến và trực tiếp làm việc. Thậm chí Vương Tử Bác còn gửi cho Trần Hán Thăng một tin nhắn, nói rằng cậu ấy đã trở lại Đại học Lý công Kiến Nghiệp rồi.

Thẩm Ấu Sở trở về ký túc xá một mình, Hồ Ngữ Lâm đang đợi cô ở đó.

Tiểu Hồ là một người sống có trách nhiệm. Thu nhập từ quán trà sữa "Ngộ Kiến" đã giúp cho cô ấy có một cái Tết no ấm. Dưới sự tác động của đồng tiền, cô ấy đã yêu cầu Diệp Học Lan trở lại Học viện Tài chính để thảo luận về cách thực hiện các hoạt động trong học kỳ mới, phấn đấu bán thêm nhiều trà sữa hơn trong khi vẫn đảm bảo về số lượng và chất lượng.

Bây giờ Trần Hán Thăng không phải lo lắng nhiều việc nữa. Quán trà sữa có Hồ Lâm Ngữ, Hỏa Tiễn 101 có Nhiếp Tiểu Vũ. Cô ấy sẽ gọi điện cho từng tổng đại lý như Vương Tử Bác, đồng thời sẽ đi khảo sát thực tế.

Trần Hán Thăng, Lão Vu và Tôn Huy chọn ăn mấy món nhắm trong căn-tin của Học viện Tài chính. Vào những ngày trời lạnh, cùng nhau uống Bia Tuyết, tám chuyện trên trời dưới đất.

Hai người này không coi Trần Hán Thăng như là một sinh viên đơn thuần, cũng không nói chuyện với thái độ của một giáo viên hay lãnh đạo nhà trường, vừa uống rượu vừa nói về những thay đổi có thể phát sinh sau khi cải cách học viện, còn nói đến cả việc thành lập Học viện Giáo dục Quốc tế.

"Hôm nay cậu đánh người khác, thù này coi như do cậu tự chuốc lấy đấy."

Vu Dược Bình nhìn Trần Hán Thăng và nói.

Trần Hán Thăng và Tôn Huy cạn ly, thờ ơ nói: "Tôn ca có thể bảo kê cho em. Hơn nữa, Lão Vu, là em ra mặt giúp thầy, kết thù cũng do thầy mà ra."

"Hai người đang nói gì vậy?"

Tôn Huy không biết chuyện gì đã xảy ra ở cổng Học viện Tài chính lúc buổi chiều.

"Đừng nói nhảm, rõ ràng họ muốn thể hiện trước mặt câu."

Vu Dược Bình một bên trốn tránh trách nhiệm, một bên giải thích lý do cho Tôn Huy.

"Hầy, tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm cơ."

Tôn Huy vỗ vỗ đùi: "Dù gia đình có hầm hố tới đâu thì cũng phải tuân thủ quy tắc ở trường đúng không. Hơn nữa Trần Hán Thăng không phải là sinh viên đại biểu khởi nghiệp do hiệu trưởng Lục điểm danh, nâng đỡ sao, còn sợ gì nữa?"

"Tôi có nói sợ gì đâu."

Vu Dược Bình lẩm bẩm: "Trong trường học mà cứ tranh chấp mãi dù gì không tốt lắm."

"Không sao đâu."

Trần Hán Thăng nói với giọng điệu mình là người dễ tính: "Chỉ cần bọn họ không ra vẻ, hoặc không dẫm đạp lên em để thể hiện, thì em cũng chẳng có hơi đâu đi để ý. Đến lúc đó tìm hai tên mồm mép nhanh nhẹn, lan truyền cuộc sống quá khứ và hiện tại của Hà Sướng ở Học viện Tài chính. Nếu ai cố ý gây sự thì là thèm ăn đòn."

"Nói như thể cậu là người to nhất trong cái Học viện Tài chính này vậy."

Tôn Huy đùa vui chút.

"Tôi không phải là trùm, hiệu trưởng Thái và hiệu trưởng Lục mới là trùm, nhưng. . ."

Trần Hán Thăng uống "ực ực ực" một cốc bia, thời tiết Kiến Nghiệp lúc này ước chừng cỡ không độ, loại cảm giác sảng khoái này từ cổ xuống tận dưới bụng.

"Ợ"

Trần Hán Thăng ợ ra một mùi bia nồng nặc, sau đó cười nói: "Tuy nhiên, Học viện Tài chính có hỗn loạn hay không, tôi mới là người quyết định."

"Quái gì, thế còn trưởng bộ phận an ninh như ông đây thì cậu vứt đi đâu."

"Còn có tôi sắp nhậm chức đứng đầu đoàn uỷ nữa."

Vu Dược Bình và Tôn Huy phản bác lại ngay lập tức, hét lên thể hiện cho tên Trần Hán Thăng này thấy.

Thực tế trường nào cũng có những học sinh như Trần Hán Thăng, học lực có thể trung bình nhưng lại có mối quan hệ rất tốt với giáo viên trong trường, đó là mối quan hệ giữa "Sư Hữu" .

"Sư Hữu" chính là thầy và bạn.

Vì vậy, khi trong trường có chuyện gì hay thì ngọn nguồn đều là từ họ, có tin tức gì mới thì họ đều là người đầu tiên biết.

Trong các giải thưởng bình xét ưu tú của trường, ngoài những học sinh xuất sắc đứng đầu, thường có một hoặc hai học sinh đạt điểm trung bình, thậm chí thấp hơn nhưng lại rất nổi tiếng trong trường.

Có người cho rằng đây là một câu chuyện mờ ám, thực ra người ngoài chỉ nhìn thấy khoảnh khắc "Trần Hán Thăng" đoạt giải, làm sao có thể biết được sự vất vả đằng sau đó.

Ví dụ, sau bữa tối hôm nay, khi Vu Dược Bình và Tôn Huy chuẩn bị đi về, Trần Hán Thăng lấy từ trong túi ra hai chiếc phong bì màu đỏ: "Em biết Lão Vu có một cô con gái đang học tiểu học. Tôn Huy cũng có một đứa con trai đang học mẫu giáo. Nhờ hai người cầm giùm cho bọn nhỏ."

"Này, Hán Thăng, cậu đang làm gì vậy? Sao bọn tôi có thể lấy phong bì của cậu được chứ."

"Đúng vậy, mau cất đi, nếu cứ như vậy tôi sẽ giận đó."

Hai giáo viên lập tức từ chối, thậm chí còn cau mày giả vờ giận dỗi.

Trần Hán Thăng làm sao có thể rút lại: "Tiền này không phải cho hai người, đây là đưa giùm biết chưa. Tức là hai người cầm hộ người ta, sau này nhất định phải trả cho họ."

Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, Trần Hán Thăng cũng đã bắt gặp trong buổi chúc Tết năm nay.

Hắn theo cha mẹ đến nhà một người họ hàng. Trưởng bối cũng lấy ra một phong bì đỏ mừng tuổi, đương nhiên Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Nhân từ chối không nhận: "Nó đã học đại học rồi, người 20 tuổi rồi làm sao có thể nhận tiền mừng tuổi được nữa?"

Trần Hán Thăng thực sự muốn nó, nhưng tiếc là các vị trưởng bối dễ bị dao động ý chí, nghe những gì Lão Trần và Lương Thái hậu nói liền do dự rút lại phong bao đỏ, sau đó còn nói: "Chớp mắt cái đã 20 tuổi rồi. Nhớ lúc nó ở XXX, đã làm XXX, kết quả là XXX. . ."

Nó giống như một mẫu câu cố định, vừa nói vừa rút lại phong bao lì xì.

Thực ra đây là một biểu hiện của việc trong lòng không hề muốn lì xì.

Nếu thật sự muốn phát bao lì xì thì không thứ gì có thể ngăn cản được, người ta sẽ nhận một ít cho có không khí may mắn.

Vì vậy, mặc dù Vu Dược Bình và Tôn Huy không muốn, nhưng Trần Hán Thăng vẫn cố nhét vào trong túi họ. Cuối cùng, hai giáo viên chỉ có thể nhận nó với một "nụ cười gượng gạo".

Tiền thật sự không nhiều, mỗi phong bao đỏ chỉ có tầm hai trăm tệ. Lão Vu và Lão Tôn cũng không thiếu chút tiền này, chủ yếu là hắn muốn bày tỏ chút tình cảm.

Có hàng nghìn sinh viên trong Học viện Tài chính, nhưng có ai nghĩ đến lì xì cho con cái của mình? Hơn nữa, làm thành tâm thành ý thực hiện thì có được bao nhiêu người chứ?

Cho nên đừng cảm thấy mấy giải thưởng bình xét ưu tú là tấm màn đen, không nói khoa trương chứ chưa biết chừng giáo viên càng muốn phát những giải thưởng này cho nhóm Trần Hán Thăng.

"À, năm nay, chính sách hỗ trợ khởi nghiệp của sinh viên đại học của trường càng ưu đãi hơn" .

Khi Vu Dược Bình rời đi, nhân tiện nhắc nhở Trần Hán Thăng: "Nếu có thời gian thì hãy viết đơn, tôi sẽ giúp cậu thông qua. Những thứ khác thì không dám nói, nhưng chỉ là mấy cái máy tính thì không thành vấn đề."

"Đã hiểu, cảm ơn Lão Vu."

Trần Hán Thăng vẫy vẫy tay.

Nghĩ lại thì Trần Hán Thăng chẳng bị thiệt chút nào. Một cái máy tính có giá gấp bao nhiêu lần hai trăm tệ? Nhưng máy tính của trường thì Lão Vu không thể nhét vào túi được, nhưng hai trăm tệ thì thực sự vào túi của Lão Vu.

Là nặng hay nhẹ, là thật hay giả, trên đời không có tình yêu và thù hận đến một cách vô cớ.

. . . . .

Sau khi ra khỏi căn-tin, Trần Hán Thăng gọi điện cho Thẩm Ấu Sở để hỏi cô tình hình ở đó thế nào.

"Tớ cùng Lâm Ngữ ăn tối ở tầng một căn-tin, sau đó đi dạo trong sân thể dục, đi đón Đoàn Viên gửi ở chỗ dì quản lý ký túc xá về nuôi. . ."

Thẩm Ấu Sở thành thật trả lời, nhưng cô chưa kịp nói xong, Hồ Lâm Ngữ đã giật lấy điện thoại: "Trần Hán Thăng, Trần tổng, tôi đang đợi cậu lì xì đấy."

"Không có tiền lì xì, nếu thế chấp người cho cậu thì sao?"

"Chê nha, cũng chỉ có Thẩm Ấu Sở mới muốn cậu thôi."

"Tốt xấu gì thì cũng có người cần tớ. Hồ Lâm Ngữ, giờ đã là học kỳ sau năm hai rồi mà cậu vẫn còn độc thân."

Trần Hán Thăng công kích không chút lưu tình: "Ngay cả Kim Dương Minh cũng không để mắt đến cậu. Tiểu Hồ, cậu phải xem lại bản thân đi chứ."

Nói xong, hắn cúp điện thoại ngay lập tức, để lại Hồ Lâm Ngữ một mình than trách với Thẩm Ấu Sở.

Trường học có rất ít người, Trần Hán Thăng không lạ gì cảm giác này. Vừa làm vừa học là như vậy, rời trường muộn nhất, quay lại trường sớm nhất, có lúc cả một tầng ký túc xá chỉ có mình hắn.

Vào ban đêm, bên ngoài hành lang có tiếng gió hoặc những chuyển động khác, nghe như tiếng người đi lại.

Vào thời điểm này, những lời đồn đại thường gặp như "Ban đầu nơi đây là một nghĩa trang, sau khi san lấp mới được sử dụng xây trường học. Bởi vì học sinh có đủ dương khí nên trấn được âm tà. . .". Trong đầu không khỏi ùa về những tình tiết, câu chuyện ma quỷ, đi vệ sinh còn không dám đi.

Vì vậy, nhiều sinh viên đến ký túc xá đến sớm, buổi tối có lẽ đều đi quán net rồi.

"Lạch cạch!"

Trần Hán Thăng đẩy cửa ký túc xá rồi bước vào, Lý Quyến Nam vội vàng quay người lại: "Làm tao sợ chết khiếp, Trần ca à."

"Sao thế?"

Trần Hán Thăng nhìn vào đôi mắt sợ hãi dưới cặp kính của Lý Quyến Nam, dường như có thể đoán được cậu ấy ở kí túc xá một mình nên có chút sợ hãi.

Cũng hết cách, cả tầng chỉ có một người mà.

"Nhìn cái dáng vẻ sợ chết của mày kìa."

Trần Hán Thăng cười chế nhạo.

"He he."

Lý Quyến Nam gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Tứ ca đến thì tốt rồi."

"Đương nhiên, Tứ ca hơi bị chu đáo."

Trần Hán Thăng ho nhẹ một tiếng: " Tao kể cho mày nghe một câu chuyện, để mày quên đi ý nghĩ vớ vẩn vừa rồi."

Khi Lý Quyến Nam nghe Trần Hán Thăng nói sẽ kể chuyện thì lập tức tập trung tinh thần.

Trần Hán Thăng hiểu biết nhiều, lại biết cách ăn nói, những câu chuyện hắn kể chắc hẳn rất thú vị.

"Chỉ có hai người chúng ta, đừng bật đèn vội."

Trần Hán Thăng nhìn lên trần nhà, đứng dậy rồi đi tắt một ngọn đèn.

Ban đầu trong ký túc xá có hai ngọn đèn sợi đốt, Lý Quyến Nam biết mình chỉ cần bật một cái là đủ, nhưng cậu đã bật tất cả vì có chút sợ hãi. Bây giờ tự dưng Trần Hán Thăng nhắc đến làm cậu ta có chút ngượng ngùng.

Tuy nhiên, sau khi tắt đèn, ký túc xá lập tức trở nên tối hơn rất nhiều. Câu chuyện của Trần Hán Thăng cũng bắt đầu.

"Có một cặp đôi leo lên ngọn núi phủ tuyết cùng với một nhóm người, nhưng nhìn thấy điều kiện leo núi khó khăn, vậy nên đã để cô gái trong cặp tình nhân đó ở lại trại, những người khác cùng đi leo núi."

"Buổi trưa, tất cả mọi người đều trở về, ngoại trừ bạn trai của cô gái. Họ nói rằng bạn trai của cô đã chết trong trận tuyết lở nên cô gái rất đau buồn."

"Vào ban đêm, khi họ đang ngồi quanh đống lửa, bạn trai của cô gái bất ngờ lao tới, người bê bết máu, túm lấy cô gái và bỏ chạy, nói với cô gái rằng tất cả những người leo núi khác, ngoại trừ anh ta đều đã thiệt mạng trong trận tuyết lở."

"Hỏi: cô gái ruốt cuộc tin bạn trai mình hay tin những người khác?"

Trần Hán Thăng chậm rãi hỏi.

Lý Quyến Nam vốn dĩ rất có hứng thú, nhưng khi nghe đến cuối đột nhiên sắc mặt tái nhợt. Lúc này mới nhận ra Trần Hán Thăng đang kể cho mình một câu chuyện ma.

"Chiết tiệt, Trần ca ác thật đấy."

Lý Quyến Nam trách móc, nhưng cậu ấy có máu tò mò, rõ ràng rất sợ nhưng vẫn cố hỏi thêm một câu.

"Trần ca, kết của câu chuyện đó là gì, bạn trai của cô gái đó là thật hay giả?"

"Chuyện đó không quan trọng."

Trần Hán Thăng nhíu mắt nhìn Lý Quyến Nam. Căn phòng chỉ bật một ngọn đèn nên có chút tối tăm, ngoài ban công gió thổi vi vu, ngoài hành lang dường như có người đi lại.

"A Nam, trước tiên mày hãy đoán xem tao là thật hay giả."

Bình Luận (0)
Comment