"Chết tiệt, Trần ca, đừng làm tao sợ có được không!"
Trong giọng nói đầy u ám của Trần Hán Thăng, Lý Quyến Nam như cảm thấy trên cánh tay mình đang nổi da gà, thịt trên mặt căng thẳng đến mức sắp đóng thành cục rồi. Tất nhiên cậu ấy không nghi ngờ Trần Hán Thăng là giả, chỉ là có chút bực tức vì việc làm dọa ma của hắn.
"Mày là đứa 20 tuổi rồi mà sao vẫn sợ ma."
Trần Hán Thăng vừa thu dọn hành lý, vừa trêu chọc Lý Quyến Nam.
"Tao mới 19 tuổi, nhỏ hơn mấy người một tuổi."
Lý Quyến Nam cầm chổi bắt đầu dọn dẹp, thật ra cậu ấy muốn làm việc này từ sớm, nhưng có chút sợ hãi nên chỉ đành ngồi trên ghế xem máy tính.
Trần Hán Thăng sửa sang lại vali, sau đó giúp dọn vệ sinh, Lý Quyến Nam thấy vậy có chút thú vị: "Trần ca, có nhớ năm nhất khi đăng ký vào đây, mày là người đầu tiên quét dọn ban công không?"
"Sao không nhớ."
Trần Hán Thăng cười nói: "Lúc đó mày và Lão Dương còn phải tới giúp. Lão Quách và Kim Dương Minh đều là kẻ lười biếng, Lão Đới thì càng không nhắc đến rồi."
"Lúc đầu bọn tao đều nghĩ mày là một người thành thực."
Lý Quyến Nam cũng tự cười. Sau một năm rưỡi đại học, nếu nói sáu người trong ký túc xá đều có tình cảm thân thiết thì đó là bốc phét. Bởi vì tất cả khi lên đại học đều đã trưởng thành, ai cũng có suy nghĩ độc lập của riêng mình.
Nhưng ít nhất dưới sự kiểm soát của Trần Hán Thăng, phòng 602 không bao giờ cô lập một người nào trong phòng.
Trước đây, khi Lý Quyến Nam quảng bá cho Hỏa Tiễn 101, cậu đã nhìn thấy kiểu ký túc xá chiến tranh lạnh, bạn cùng phòng ai làm chuyện của người nấy. Họ không chơi bài, cũng không tám chuyện, đi qua nhau cũng không chào hỏi. Không khí lạnh lẽo ấy khiến Lý Quyến Nam không thể ở thêm một giây một phút nào nữa.
Sau khi hai người dọn dẹp xong ký túc xá, Lý Quyến Nam lấy ra những món đặc sản mang từ quê lên.
A Nam là người Việt Đông, đặc sản rất có nét đặc trưng của vùng Việt Đông. Đó chính là vỏ quýt sấy khô tại nhà, chỗ đó người ta cũng gọi là Trần bì.
"Trần ca, mày thường hút thuốc nhiều. Thỉnh thoảng ngâm hai miếng là có thể làm sạch phổi."
"Ừm, cảm ơn."
Trần Hán Thăng lắc một hộp vỏ quýt khô và vàng, sau đó lấy ra hai miếng ngâm trong nước, nếm thử có vị chua chua ngọt ngọt.
Sau đó Trần Hán Thăng tập trung chơi game, Lý Quyến Nam ngồi ở một bên xem kịch hay. Hiện tại cậu ấy đã không còn sợ hãi. Nhất là vừa rồi cũng có người lên tầng này, mặc dù Lý Quyến Nam không biết là ai nhưng trong lòng càng cảm thấy yên tâm.
"Trần ca, chúng mình đã sang kỳ hai của năm hai rồi. Tao cảm thấy mình vẫn chưa học được gì, đôi khi còn cảm thấy khá hoang mang."
Lý Quyến Nam nhìn Trần Hán Thăng: "Mày có cảm nhận như vậy không?"
Trần Hán Thăng mỉm cười rồi lắc đầu, đây cũng là hiện tượng tồn tại phổ biến của sinh viên đại học. Cuối cùng họ cũng nhận ra rằng kiến thức ở trường đại học là vô dụng trong cuộc sống hiện thực, khó tránh khỏi những suy nghĩ phủ định bản thân.
"Không phải mày có đi làm thêm hay sao?"
Trần Hán Thăng đang chơi game lập tức quay sang hỏi: "Lẽ nào số tiền mà mày kiếm được không an ủi được tinh thần sao?"
"Có thể chứ."
Lý Quyến Nam gật đầu thừa nhận: "Nếu không có công việc bán thời gian này, cảm giác trống trải này sẽ càng tăng lên. Giờ đây tao đã hiểu được Kim ca và Lão Dương rồi, cuộc sống đại học quá nhàm chán, không chơi game thì quả thực không có việc gì làm."
"Yêu đương đi, A Nam."
Trần Hán Thăng tranh thủ lúc tạm nghỉ thì quay qua nói: "Lên đại học thấy nhàm chán thì nên yêu đương, cảm thấy cô đơn cũng nên yêu đương, cảm thấy mình sắp bị bẻ cong thì lại càng phải yêu đương. Không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng việc yêu đương cả."
"Nếu có thì chia tay rồi lại yêu thêm lần nữa."
... . . .
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở đi ăn, sau đó bắt chuyến xe trở về thành phố Cảng Thành.
Hắn không đi con FAW đang đậu trong trường, vì Trần Hán Thăng đã nói dối Tiêu Dung Ngư rằng hắn đang "đi thăm họ hàng". Nếu đi FAW về thì rất khó qua mắt cô được.
Kiểu hẹn hò với nhiều cô gái cùng một lúc như thế này, nếu không nói dối và giở thủ đoạn thì thực sự hết cách. Điều quan trọng nhất là phải nhẫn tâm, bịa chuyện nhưng cũng phải khiến cả bản thân tin là thật, như vậy Tiểu Ngư Nhi thông minh mới không nghi ngờ.
Hoặc cho dù cô ấy nghi ngờ, nhưng cô ấy cũng không thể tìm ra bằng chứng.
Về thủ đoạn, Trần Hán Thăng sớm đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi xuống xe ở bến xe Cảng Thành, hắn đi tới sạp báo bên cạnh: "Có báo giao thông không? Là dạng tin tức kiểu như xe đâm chết người."
"Không biết, cậu tự tìm xem."
Chủ sạp báo là một người đàn ông trung niên, ông ta liếc nhìn Trần Hán Thăng và cũng không để ý lắm. Nếu không phải Trần Hán Thăng nói tiếng địa phương vùng Cảng Thành thì có lẽ ông ta còn không thèm trả lời.
Năm mới mà tìm những tin tức kiểu vậy, đầu óc chắc có vấn đề.
Trần Hán Thăng cười hihi rồi lấy ra 10 tệ: "Chú, cháu là giáo viên trường dạy lái xe Thành Bắc. Có một học sinh vừa mới học xong đã muốn đi xe ra đường, khuyên thế nào cũng vô dụng. Vậy nên cháu muốn dùng tin tức chân thực nhất để nhắc nhở. Nếu chú giúp cháu việc này, 10 tệ này không cần chú trả lại tiền thừa nữa."
Trần Hán Thăng thỉnh thoảng vẫn lướt Zhihu*. Trên nền tảng trực tuyến đó, hắn có lúc là một "Anh chàng đẹp trai phong đãng chân nhiều đạp thuyền", có lúc là" Người đàn ông trung niên bất lực bị vợ cắm sừng", lúc lại là "Kỹ sư làm việc ở viện nghiên cứu cao cấp quốc tế nào đó", đôi khi là "Người Mỹ gốc Hoa đã sống ở New York hơn 20 năm " .
(*) Zhihu - Biết Hồ là trang mạng nổi tiếng của Trung Quốc, nơi mình đặt câu hỏi và được nhiều người giải đáp.
Nói tóm lại, danh tính của hắn có thể thay đổi tùy ý theo yêu cầu của chủ đề, dù sao thì tất cả đều là bịa đặt.
"Ra là vậy."
Do có tiền và lý do chính đáng, người đàn ông trung niên bắt đầu cẩn thận tìm kiếm. Kiểu tin tức này không khó tìm, lúc sau đã đưa mười mấy tờ cho Trần Hán Thăng.
"Tay lái mới ra đường hoảng loạn nên phạm lỗi, đạp nhầm lên ga dẫn đến 5 người tử vong."
"Báo kỳ này, trên đường về quê nghỉ Tết, trên địa bàn tỉnh ta đã xảy ra 11 vụ tai nạn giao thông. Nhắc nhở tất cả các chủ xe không nên lái xe khi quá mệt mỏi".
"Một chiếc xe tải lớn đã bị lật nghiêng trên đường cao tốc Bắc Kinh - Cảng Thành, gây tắc nghẽn giao thông."
... . .
Trần Hán Thăng hài lòng gật gật đầu, sau đó chọn ra hai vụ tai nạn giao thông do nữ tài xế lái xe, mỉm cười chào ông chủ rồi rời đi.
Hắn làm vậy là mục đích. Mặc dù mua Chevrolet cho Tiểu Ngư Nhi, nhưng Trần Hán Thăng không muốn cô ấy lái đi Kiến Nghiệp. Bởi vì từ Đại học Đông Đại đến Học viện Tài Chính chỉ cần nhấn ga một phát là đến nơi, vậy thì Trần Hán Thăng chẳng có thời gian mà phản ứng kịp.
Khi nào Tiểu Ngư Nhi mới có thể lái chiếc xe này đến Kiến Nghiệp đây?
Đối với Trần Hán Thăng mà nói, càng chậm càng tốt. Ít nhất là sau khi bà nội Thẩm Ấu Sở đến Kiến Nghiệp, vậy là có thêm một nơi dàn xếp Thẩm Ấu Sở, như vậy hai người cũng sẽ không chạm mặt nhau.
Nếu lại xảy ra việc ngoài ý muốn, quy mô của "cuộc chiến tranh" sắp vượt quá tưởng tượng. Mặc dù Trần Hán Thăng đã đặt ra nhiều điềm báo và chuẩn bị cho từng kế hoạch một, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đáng sợ.
Tuy nhiên, bản thân Trần Hán Thăng cũng không thể phản đối chuyện "lái xe" vì như vậy sẽ khiến Tiểu Ngư Nhi nghi ngờ, vậy nên đã giao lại cho Lão Tiêu và dì Lữ.
Trước khi đi học, Trần Hán Thăng nhận được cuộc gọi từ Tiểu Ngư Nhi mời hắn đến nhà ăn cơm, vì vậy hắn đã lặng lẽ cầm theo hai tờ báo đến.
Tiêu Dung Ngư đã mấy ngày không gặp Trần Hán Thăng, nhưng vì hắn đi thăm họ hàng nên cũng đành hết cách.
"Tiểu Trần, cậu tới rồi, tớ có chuyện muốn nhờ cậu xét xử."
Tiêu Dung Ngư đưa Trần Hán Thăng tới trước mặt cha mẹ: "Xe do Tiểu Trần mua, hai người dựa vào đâu mà không cho con đi Kiến Nghiệp. Con cũng có bằng lái rồi mà."
Hóa ra gia đình cô ấy đã tranh cãi về chuyện này từ lâu rồi, có vẻ như Tiểu Ngư Nhi đang yếu thế với tỉ số một chọi hai.
"Con gái, không phải là cha không cho con lái xe."
Lão Tiêu 'cưng con gái' cố gắng giải thích cặn kẽ: "Bằng lái xe của con không được chính quy, ông chủ của trường lái xe nể mặt cha nên mới cố ý để con thi đậu. Kinh nghiệm lái xe thực tế của con còn quá non nớt."
"Tiểu Trần cũng chỉ lượn vài vòng đã có bằng lái."
Tiểu Ngư Nhi bất đắc dĩ nói: "Sao cậu ấy có thể lái xe ra đường?"
"Thằng bé lái xe giỏi."
Tiêu Hoành Vĩ chỉ vào Trần Hán Thăng: "Con trai hiểu rõ hơn về máy móc. Lúc đó Hán Thăng chỉ lượn hai vòng là thuần thục, giáo viên cũng không dám tin."
"Ai nói tài xế nữ kém tài xế nam."
Tiểu Ngư Nhi bĩu môi phản bác, sau đó nhìn Trần Hán Thăng như đang cầu cứu: "Tiểu Trần, cậu nghĩ thế nào."
"Mình ủng hộ cậu lái xe đến Kiến Nghiệp."
Trần Hán Thăng không những không phản đối mà còn nói chắc nịch, thậm chí còn thuyết phục vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ: "Chú Tiêu, dì Lữ, không thuần thục cũng không sao, chỉ cần đi vài lần nữa là được rồi. Không dám lái xe ra đường thì sẽ không thể học lái xe được. Sau này lái xe không chỉ còn là một nghề nữa, mà sẽ trở thành kỹ năng cần thiết trong cuộc sống."
"Đây······"
Nhìn thấy Trần Hán Thăng ủng hộ Tiểu Ngư Nhi, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh hơi do dự, nhưng những gì hắn nói đều có lý.
"Cảm ơn cậu, Tiểu Trần."
Tiểu Ngư Nhi mỉm cười ngọt ngào với Trần Hán Thăng.
"Vậy ta ăn cơm trước đi, cha sẽ suy nghĩ thêm chuyện này."
Tiêu Hoành Vĩ nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
Ăn xong, Lữ Ngọc Thanh thu dọn đồ đạc ngồi xuống sô pha, cầm lấy tờ báo bên cạnh xem.
Nhưng xem một lúc, khuôn mặt bảo dưỡng tươi trẻ của Lục Ngọc Thanh đột nhiên cứng đờ, hơi thở gấp gáp. Bà ném tờ báo cái "bịch" lên bàn trà ", sau đó đẩy mở cửa phòng ngủ của Tiêu Dung Ngư mà không thèm gõ cửa trước.
"Tiểu Ngư Nhi, mẹ nói với con điều này, khi nào mẹ còn là mẹ của con đừng hòng nghĩ đến chuyện lái xe đến trường!"