Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 356 - Chương 356: Ngày Đầu Tiên Trở Lại Học Sau Kỳ Nghỉ Đông

Chương 356: Ngày đầu tiên trở lại học sau kỳ nghỉ đông Chương 356: Ngày đầu tiên trở lại học sau kỳ nghỉ đông

"Làm sao có thể như vậy được, người lớn là có thể tùy ý ra lệnh cho con cái sao?"

Ngày hôm sau, lúc đến trường Tiêu Dung Ngư đã lớn tiếng phàn nàn với Trần Hán Thăng và Tiêu Hoành Vĩ.

Bởi vì Lữ Ngọc Thanh phát hiện ra tờ báo mà Trần Hán Thăng cố tình để lại. Bà sợ hãi trước tin tức tai nạn giao thông chấn động, trực tiếp bác bỏ ý định lái xe đến trường của Tiêu Dung Ngư.

Không ai có thể thuyết phục được.

Vì vậy, cuối cùng, Tiêu Hoành Vĩ lại phải lái xe đưa con gái đến Đại học Đông Đại.

Trần Hán Thăng cũng cầm theo hai túi đặc sản địa phương từ Cảng Thành lên xe. Tiểu Ngư Nhi ở nhà chỉ biết dạ dạ vâng vâng, không dám than vãn với Lữ Ngọc Thanh. Lúc này khi đối mặt với hai người đàn ông là Lão Tiêu và Trần Hán Thăng, lập tức bắt đầu nắm chặt tay bùng nổ.

"Tiểu Trần, cậu có cảm thấy mẹ tớ quá là độc đoán không?"

Tiêu Dung Ngư lại tìm kiếm một chút sự đồng cảm từ Trấn Hán Thăng.

Trần Hán Thăng "ha ha" ngây ngô cười không trả lời. Chuyện này là do hắn sắp xếp, dựa vào tính cách của Lữ Ngọc Thanh và việc xót con gái của Tiêu Hoành Vĩ, khi họ nhìn thấy tin tức của những nữ tài xế đó, 100% sẽ không cho Tiêu Dung Ngư lái xe đến trường.

Nếu Lão Tiêu không có ở đây, có lẽ Trần Hán Thăng sẽ nói theo vài câu, nhưng bây giờ hắn giống như một thính giả, chỉ biết thành thật lắng nghe, không phát biểu gì.

"Ài da, mẹ con cũng là lo lắng cho con. Đợi khi kỹ thuật lái xe của con thuần thục hơn, cha nhất định sẽ ủng hộ con."

Lão Tiếu bắt đầu giải thích: "Con gái, con cũng đã xem những tin tức đó rồi còn gì, thật sự quá thê thảm."

"Cũng không biết trong nhà đặt nhiều báo như vậy để làm gì?"

Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng, hai vợ chồng Lão Tiêu đều là những lãnh đạo biên chế, ở nhà luôn có những tờ báo vô cùng kỳ lạ, nhưng ai có thể ngờ rằng đó là do Trần Hán Thăng mang đến.

"Hán Thăng, thực ra cậu có thể đi chiếc xe đó đến trường."

Tiêu Hoành Vĩ nói một cách tiếc nuối: "Để ở nhà bụi phủ thì thật đáng tiếc."

"Không cần đâu."

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Con có chiếc FAW của mình là đủ rồi, học sinh không cần một chiếc xe quá tốt như vậy. Nếu rảnh rỗi thì chú Tiêu có thể đi chiếc Chevrolet đó, để chiếc xe có thể được vận hành thường xuyên."

"Chuyện này, không thành vấn đề."

Tiêu Hoành Vĩ đồng ý, thậm chí ông ấy còn pha trò: "Hôm đó tôi thực sự nghĩ rằng cậu muốn mua một chiếc Land Rover, sau đó lái con xe hơi sang trọng để đi bàn chuyện làm ăn và thể hiện thanh thế."

"Nhất định sẽ mua xe tốt, nhưng chắc chắn không phải bây giờ."

Trần Hán Thăng cười rồi nói: "Con chỉ là một sinh viên đại học. Khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn với những ông lớn đó thì vốn dĩ nên gập lưng cúi đầu. Đi xe sang có vẻ không thích hợp, nói không chừng lại gây thêm những rắc rối, thực sự không có lợi."

"Ừm."

Tiêu Hoành Vĩ khẽ gật đầu, Trần Hán Thăng làm việc quả thực rất gọn gàng dứt khoát.

Điểm này có chút giống với Trần Triệu Quân, có điều Lão Trần tuy có con mắt nhìn nhưng vẫn còn thiếu sự quyết đoán, còn Trần Hán Thăng như thể sắp đem chữ "Tôi muốn trở nên trâu bò" viết ở trên mặt.

"Trừ khi."

Trần Hán Thăng dừng lại một chút: "Trừ khi Tiểu Ngư Nhi cảm thấy ngồi FAW quá chán, đến lúc đó con sẽ bất chấp mọi thứ để kiếm tiền mua Mercedes cho cậu ấy."

"Hứ, ai thèm."

Tiêu Dung Ngư khinh khỉnh khịt mũi, sau khi suy nghĩ xong liền tức giận đánh Trần Hán Thăng: "Tớ thà đi xe buýt còn hơn là ngồi ở ghế phụ ngửi những mùi nước hoa kỳ lạ đó."

"Làm gì có mùi nước hoa gì, đấy chỉ là bạn học thuận đường nên muốn đi nhờ xe về thôi."

Tim Trần Hán Thăng như thắt lại, hắn nhìn Tiêu Hoành Vĩ trước mặt mình.

Lão Tiêu giống như không nghe thấy, chăm chú nhìn con đường phía trước.

. . . . .

Ba tiếng rưỡi sau, xe đến cửa trường Đại học Đông Đại.

Sau khi Tiểu Ngư Nhi xuống xe, Trần Hán Thăng cũng đi theo.

"Học viện Tài chính không phải ở Giang Lăng sao?"

Lão Tiêu nói với Trần Hán Thăng một cách khách khí: "Nhân tiện tôi sẽ đưa cậu đến đó."

"Không cần đâu, cảm ơn chú Tiêu."

Trần Hán Thăng làm sao có thể giam mình trong một không gian kín cùng lão Tiêu? Hắn rất tinh ý nhận ra Lão Tiêu hình như có chuyện muốn nói với mình, nên trực tiếp từ chối: "Con còn có việc phải làm ở đây, đến lúc đó con ngồi xe buýt là được."

"Như vậy có phiền phức quá không, tôi đi một chút là đến ngay."

"Không phiền không phiền, chú Tiêu, chú mau trở về Cảng Thành đi."

Tiêu Dung Ngư hơi bất ngờ trước màn trao đổi "khách khí" như vậy của hai người, cuối cùng Tiêu Hoành Vĩ không còn cách nào khác đành phải nói thật: "Hán Thăng, thật ra chú có chút chuyện muốn nói với con."

"Có chuyện gì vậy?"

Trần Hán Thăng không để bị lừa, hắn cố ý nói: "Lẽ nào lại cần phải giấu Tiểu Ngư Nhi sao?"

"Đúng vậy, cha có chuyện gì cần giữ bí mật với con ư?"

Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu và hỏi.

"Ơ······"

Lão Tiêu nhất thời không nói nên lời, vốn định nói chuyện quan hệ giữa những người trẻ tuổi với Trần Hán Thăng. Vì chuyện này mà ông đã mất ngủ nửa đêm, suy nghĩ về từng từ khi nói chuyện, để không quá nghiêm túc và gây khó dễ cho con trẻ, vừa nhẹ nhàng thoải mái mà lại biểu đạt được suy nghĩ của mình.

Cuối cùng, Trần Hán Thăng mặt trơ trán bóng, hoàn toàn không cho ông ấy chút cơ hội nào.

Tiêu Hoành Vĩ nhìn đứa con gái cao lớn xinh đẹp đứng bên cạnh Trần Hán Thăng, theo thói quen luôn nắm lấy tay của Trần Hán Thăng, lúc này ông chỉ có thể thở dài: "Không có chuyện gì, hai con hãy chung sống hòa thuận, đừng suốt ngày cãi nhau."

"Con biết rồi, tạm biệt chú Tiêu."

Trần Hán Thăng lịch sự vẫy tay chào tạm biệt, có lẽ hắn đã đoán được Tiêu Hoành Vĩ định nói về điều gì.

Đôi khi những người lớn tuổi thích đưa ra những kiến nghị của riêng họ về sự phát triển tình cảm của con cái. Cho dù quan điểm của họ đúng đắn, nhưng cũng sẽ để lại nhưng áp lực tâm lý cho con trẻ. Trần Hán Thăng còn không nghe lời của mẹ ruột hắn thì làm sao có thể để Lão Tiêu càm ràm mình.

"Tiểu Trần, buổi tối cậu có muốn ăn cơm ở Đại học Đông Đại không?"

Tiêu Dung Ngư nghĩ rằng Trần Hán Thăng ở lại với cô.

"Cậu về ký túc xá trước để thu xếp lại đi. Hiện tại đã là học kỳ hai của năm thứ hai, nhất định phải có kế hoạch rõ ràng cho tương lai."

Trần Hán Thăng đưa Tiểu Ngư Nhi trở lại ký túc xá: "Tớ đi gặp Thư Vân và Tử Bác để kiểm tra công việc."

"Vậy tớ sẽ đợi cậu cùng đi ăn cơm."

Tiêu Dung Ngư là một cô gái tính tình đáng yêu, nên cô không muốn rời xa Trần Hán Thăng.

Tuy hai nơi Giang Lăng và Tây An cách nhau không quá xa nhưng vẫn có cảm giác xa cách.

"Ở nhà chúng ta đã cùng nhau ăn rất nhiều bữa rồi, cậu không chán à."

Trần Hán Thăng hỏi. Nếu hôm nay thực sự phải ăn cơm với Tiểu Ngư Nhi thì hắn sẽ không thể làm được gì.

"Không chán."

Tiêu Dung Ngư lắc đầu.

"Tớ nghĩ rằng quay lại trường sau kỳ nghỉ đông thì nên ăn với bạn cùng phòng một bữa."

Trần Hán Thăng mỉm cười, hắn thay đổi lý do khác: "Mối quan hệ trong ký túc xá rất quan trọng. Có lẽ Biên Thi Thi có rất nhiều điều muốn nói với cậu, hơn nữa tớ cũng có rất nhiều vấn đề cần giải quyết."

Nghe thấy Trần Hán Thăng nói vậy, Tiêu Dung Ngư miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được, khi nào cậu sẽ lại đến tìm tớ."

"Khó nói lắm, mới quay lại trường nên có rất nhiều việc lặt vặt."

Trần Hán Thăng chuẩn bị rời đi: "Có thời gian nhất định đến."

"Nếu tuần sau cậu không có thời gian, vậy tớ sẽ đến Học viện Tài chính tìm cậu."

Tiêu Dung Ngư trầm ngâm nói.

Trần Hán Thăng sững sờ một lúc: "Tuần sau nhất định tớ sẽ đến, cho dù bận thế nào cũng sẽ dành thời gian."

... .

Cuối cùng sau khi dỗ được Tiêu Dung Ngư trở về ký túc xá, Trần Hán Thăng lại vòng đến chỗ Thư Vân và Vương Tử Bác.

Công bằng mà nói, Vương Tử Bác làm việc rất ổn định, thời gian đầu nhập học vốn dĩ bận rộn nhưng cậu ấy vẫn có thể xử lý ổn thỏa.

Trần Hán Thăng ăn tối tại nhà phụ đạo viên Quách Trung Vân. Hắn còn biếu chút đặc sản địa phương và lì xì cho Quách Giai Tuệ.

Sau khi mọi chuyện được xử lý xong xuôi, buổi tối, Trần Hán Thăng trở về ký túc xá của mình. Ký túc xá phòng 602 đều đã đến đủ.

"Lão Tứ trở về rồi, năm mới vui vẻ nhé."

Dương Thế Siêu ném cho hắn một điếu thuốc, những người khác cũng chào đón một cách nồng nhiệt. Không gặp nhau sau một kỳ nghỉ đông, ngay cả Đới Chấn Hữu cũng trở nên biết cách nói chuyện hơn.

Thỉnh thoảng lại có bạn cùng lớp ở những phòng khác mang đồ ăn vặt đến phòng, tám chuyện một lúc mới tàn cuộc. Lúc này Quách Thiếu Cường mới chán nản nói: "Kết quả thi cuối kỳ của cậu thế nào rồi. Tức thật, tao bị trượt mất hai môn, kinh tế thế giới 55 điểm, lý thuyết xác suất 58 điểm."

"Tao cũng trượt một môn, lý thuyết xác suất 52 điểm."

Dương Thế Siêu nhổ nước bọt: "Tao thì bị mẹ mắng rất lâu trong đêm giao thừa."

"Hết cách rồi."

Kim Dương Minh an ủi: "Chúng ta vừa trốn tiết vừa chơi game, ôn bài cũng không nghiêm túc nên không tránh khỏi rớt môn."

"Lão Tứ, mày thì sao?" Dương Thế Siêu hỏi.

"Đừng hỏi, trượt hết."

Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc: "Ngoại trừ qua được môn hành vi tổ chức, những môn khác đều trượt hết."

"Vậy bốn người chúng ta chỉ có thể thi lại thôi."

Quách Thiếu Cường được an ủi phần nào, cậu cảm thấy xung quanh có người người như vậy nên không quá đáng sợ.

"Tại sao lại là bốn người?"

Kim Dương Minh tỏ vẻ tự hào: "Xin lỗi nhá Lão Quách, năm nay tao không rớt môn."

"Mẹ kiếp, đồ khốn!"

Ba người còn lại đồng loạt chửi bới.

Tuy nhiên, sau khi mắng xong Trần Hán Thăng cũng nhớ ra một điều: "Hình như tao đã quên mất mình là người có quan hệ, việc thi lại cũng chỉ là hình thức. Xin lỗi nhá Lão Quách, Lão Dương, học sinh ba tốt của trường muốn gì mà chả được."

"Vãi, mày còn rẻ rách hơn!"

Bình Luận (0)
Comment