Nửa cuối năm hai là một học kỳ rất thú vị ở trường đại học, nó gần giống như tồn tại của đường ranh giới.
Bởi vì đây là nửa cuối học kỳ có thể trốn học và vui chơi không chút e ngại. Sau khi bước vào năm ba, áp lực từ hiện thực sẽ luôn đeo bám trên người.
Ngoài ra, nếu nửa học kỳ này có thể giải quyết được vấn đề FA, điều này sẽ có ý nghĩa rất khác trong cả quãng đời sinh viên.
“Kỳ một năm nhất tốt nhất đừng yêu đương, bởi vì lúc đó tâm tình còn chưa ổn định, vừa mới vào đại học ai cũng cảm thấy mình như kiểu con cưng của trời. Kỳ hai năm nhất xác định mối quan hệ mới là thời gian thích hợp nhất, yêu đương lúc này mới có thể diễn ra suốt cả quãng đời sinh viên. Theo thống kê chưa đầy đủ, yêu đương bắt đầu từ kỳ hai năm nhất có tỷ lệ chia tay rất ít.”
Vào buổi sáng ngày đầu tiên đến lớp sau kỳ nghỉ đông năm 2004, Trần Hán Thăng vừa đi vừa khoe khoang lý giải của mình về tình yêu thời đại học: “Kế tiếp, đến năm hai nhất định phải xác định quan hệ, tốt nhất đừng kéo dài đến năm ba hoặc năm tư. Lúc đó thời gian sẽ rất vội, rất dễ chia tay do cãi nhau hoặc áp lực.”
Trần Hán Thăng nói khoác nhưng rất nghiêm túc, năm người còn lại trong ký túc xá cũng rất nghe lời, nhìn trong ánh mắt họ đều có chút rục rịch. Trần Hán Thăng nghĩ, mọi chuyện đã nói đến nước này rồi, chỉ còn nửa năm nữa, có lẽ không ai muốn tiếp tục mang danh “vẻ vang” độc thân từ trong trứng nữa.
Buổi học buổi sáng vẫn diễn ra buồn tẻ, cả một lớp 2 Quản lý Công chỉ có một vài người là tập trung, còn những người khác, bao gồm cả Hồ Lâm Ngữ, đều nằm bò ra bàn để ngủ. Có lẽ kỳ nghỉ đông chơi nhiều quá nên khó điều chỉnh được giữa học tập và nghỉ ngơi.
Phụ đạo viên Quách Trung Vân đến lớp vào lúc ra chơi. Đầu tiên là chúc Tết mọi người, thứ hai là điểm danh để xem có học sinh nào không báo học, thứ ba là bồi bổ tinh thần, động viên mọi người tích cực điều chỉnh lại cuộc sống và học tập trên đại học.
Lão Quách tuy làm việc theo kiểu làm công ăn lương, nhưng ông lại rất hiểu rõ sự thay đổi tâm lý trong những giai đoạn khác nhau của sinh viên. Đến kỳ hai năm hai, sinh viên cơ bản đã trở thành cáo già hết, cách thức để sinh tồn trong môi trường đại học ở Trung Quốc sớm đã bị sinh viên thâu tóm trong lòng bàn tay.
Cho nên Quách Trung Vân rất thích đám học sinh Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở, Bạch Vịnh Tiên và Hồ Lâm Ngữ trong lớp này.
Bởi vì Thẩm Ấu Sở và Bạch Vịnh Tiên luôn có thái độ hăng say trong học tập nên họ là những ứng cử viên nặng ký cho học bổng của khoa sau ba học kỳ. Năm nhất, Thẩm Ấu Sở còn giành được học bổng quốc gia, kết thúc học kỳ này có lẽ cũng sẽ giành được tiếp.
Thích Hồ Lâm Ngữ là bởi vì cô bé ấy đã dành rất nhiều tâm huyết cho công việc hàng ngày của lớp, điều này khiến Lão Quách rất an tâm.
Còn đối với Trần Hán Thăng, đó là một kiểu tồn tại khác, từ lâu đã tách khỏi thân phận một học sinh.
Sau khi phụ đạo viên rời đi, trong lớp cũng không có nhiều biến động, lúc này chỉ ngồi im như thóc. Người duy nhất có thể thúc đẩy sự tiến bộ chính là bản thân mình, đây là lý do tại sao các trường đại học đòi hỏi tính tự giác cao hơn các trường trung học.
Nếu lười học ở cấp 3 thì còn có giáo viên đốc thúc, còn đại học sẽ không ai nhắc nhở. Cũng giống như Bạch Vịnh Tiên đang định thi lên cao học, hôm nay cô mang đến lớp một quyển giáo trình phụ đạo dày cộp để ngồi đọc.
"Năm đó Bạch Vịnh Tiên có thành công thi lên cao học không, thi vào trường nào, sao chẳng có ấn tượng gì hết vậy.”
Trần Hán Thăng nhìn Bạch Vịnh Tiên ngồi, sau đó liền lẩm bẩm.
"Hey, lớp trưởng đang nhìn gì vậy? Tuy Tiểu Bạch cũng khá xinh đẹp, nhưng không thể so với Ấu Sở được.”
Thương Nghiên Nghiên ngồi cạnh Trần Hán Thăng một cách rất tự nhiên,kèm theo mùi nước hoa nồng nặc, còn đánh thức cả Kim Dương Minh đang ngủ.
Cậu ấy nhìn lên thì phát hiện ra là Thương Nghiên Nghiên, liền bĩu môi ngủ tiếp.
Kim Dương Minh từ lâu không còn quan tâm đến Thương Nghiên Nghiên rồi. Thường đám nam sinh sẽ không thể cưỡng lại cô gái như vậy. Nghe nói hiện tại cô ấy đang yêu Trần Thiêm Dụ, chủ tịch hội học sinh, nhưng lại có mối quan hệ khá cởi mở với Trần Hán Thăng.
"Cũng may là lúc đầu lão tử không gia nhập hội học sinh. Đúng thật là loạn rồi.”
Kim Dương Minh vẫn nhớ rằng Thương Nghiên Nghiên đã đưa vé xem phim cho dì quản lý ký túc xá, điều này đã khiến cậu phải đi xem phim cả một buổi tối với bà dì trung niên, đây là vết nhơ không thể xóa bỏ trong cuộc đời cậu.
"Có chuyện gì vậy?"
Trần Hán Thăng cũng không khách khí với Thương Nghiên Nghiên. Cho dù cô ấy ăn mặc rất thời trang, áo len cổ tròn phiên bản Hàn Quốc, mùa đông còn để hở xương quai xanh, đi tất đen và bốt da, chỉ giữ ấm nhờ chiếc áo khoác lông dài bên ngoài.
"Trả lại tiền cho cậu trước.”
Thương Nghiên Nghiên mỉm cười, lấy ra 8000 tiền mặt.
Trần Hán Thăng xua tay: "Tớ không cầm theo ví tiền, một lát nữa cậu hãy đưa cho Thẩm Ấu Sở là được.”
"Ừm."
Thương Nghiên Nghiên quay đầu nhìn Thẩm Ấu Sở, trong mắt hiện lên sự ghen tị, hành động của Trần Hán Thăng cho thấy hai người hoàn toàn như người một nhà.
Thật đáng tiếc, ai bảo bản thân không được xinh đẹp như Thẩm Ấu Sở.
"Chuyện thứ hai."
Thương Nghiên Nghiên nói với một đôi môi đỏ mọng: "Hội học sinh của Học viện sẽ có một cuộc họp vào buổi trưa. Trần Thiêm Vụ và Chủ tịch Khương nhờ tớ mời cậu qua đó.”
"Cậu dù gì cũng là phó đài phát thanh, sao có thể làm hết những việc lặt vặt này?"
Trần Hán Thăng trêu chọc nói: "Tại sao họ không gọi cho tớ?"
"Gọi rồi. Họ đã gọi rất nhiều nhưng cậu thường xuyên không bắt máy nên chỉ có thể cử cô bé đáng thương như tớ đến thông báo cho chủ tịch Trần thôi.”
Thương Nghiên Nghiên nói một cách rất "ấm ức", cho dù biết là giả vờ nhưng vẫn không thấy ở cô phong thái của một nữ sinh đại học bình thường.
"Biết rồi, ‘xả vai (diễn)’ đi.”
Trần Hán Thăng không tiếp tục diễn trò nữa, cười rồi vẫy vẫy tay.
Thương Nghiên Nghiên đứng lên, còn bắt chước như các phi tần thời nhà Thanh, hai chân nhún xuống, hai tay đặt bên hông ‘hành lễ’, sau đó mới rời đi.
"Đồ con điếm!"
Kim Dương Minh không biết mình đã tỉnh dậy từ khi nào, nghiến răng mắng nhiếc Thương Nghiên Nghiên.
.....
Cuộc họp buổi trưa là để thảo luận về cuộc bầu cử thay khóa. Trần Thiêm Dụ sẽ ra nước ngoài vào tháng 4, Khương Vũ Hiên sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch hội học sinh, Trần Hán Thăng mặc định là phó chủ tịch.
Quan Thục Mạn, người có mái tóc “đen, dài, thẳng”, chính là thành viên chủ trì cuộc họp này. Thái độ của cô là đại diện cho thái độ của trường.
"Nếu mọi người đều không có ý kiến gì khác, vậy chúng ta hãy tổ chức một cuộc bầu cử càng sớm càng tốt. Trong nửa đầu năm nay có rất nhiều việc phải làm, vừa phải cải cách trường học, vừa phải thành lập Học viện Giáo dục quốc gia. Giải quyết được việc nào thì hay việc ấy.”
Dưới sự thúc tiến của Quan Thục Mạn, cuộc họp này không còn slot nào khác ngoài những ứng cử viên cố định. Đại hội nhiệm kỳ mới của hội học sinh sớm được diễn ra tại trung tâm hoạt động sinh viên.
Trên hội đồng có ba đại diện sinh viên, Trần Thiêm Vụ, Khương Vũ Hiên và Trần Hán Thăng. Còn có cả Vu Dược Bình, Quan Thục Mạn và một số lãnh đạo cấp trung của Học viện Tài chính.
Tất cả các cán bộ và cán sự của hội học sinh học viện đều tham gia. Hiếm khi thấy Trần Hán Thăng không mặc quần jean và áo khoác ngoài. Thay vào đó, hắn mặc một chiếc quần ống đứng và một bộ âu phục màu nâu, trông vừa trẻ trung lại rất trang trọng. Đầu tóc được chải lại gọn gàng, còn sử dụng cả gel tạo kiểu tóc của Kim Dương Minh.
Dưới hội trường là một đám học sinh. Dưới ánh đèn, Trần Thiêm Dụ và Khương Vũ Hiên đang ngồi nghiêm túc làm việc. Khương Vũ Hiên vẫn có chút căng thẳng, hai tay nắm chặt, mắt dán chặt vào bản thảo về học thuộc.
Với tư cách là chủ tịch hội học sinh khóa mới, cậu phải phát biểu bài diễn văn.
Trần Hán Thăng không có nhiệm vụ nói nên tâm trạng rất thoải mái. Hắn ngồi hơi nghiêng người, xoay xoay cây bút trong tay, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm với Khương Vũ Hiên.
Khương Vũ Hiên không thể không đáp lại, bởi đáp lại thì lãng phí thời gian đọc xong bản thảo. Sinh viên dưới khán đài đều có thể nhìn rõ tâm trạng rối rắm của anh ta.
"Nhìn đi nhìn đi, Trần sư huynh đẹp trai nhất!"
Ánh mắt của La Tuyền không rời khỏi Trần Hán Thăng.
Thương Nghiêm đang ngồi ở hàng ghế đầu, cô quay đầu nhìn, phát hiện La Tuyền là đàn em trong bộ đối ngoại đã từng đến trạm phát thanh để đưa bản thảo, sau đó bèn mím môi cười.
Sau khi cuộc họp bầu cử bắt đầu, các sinh viên của câu lạc bộ chụp ảnh đã chụp lại ảnh bằng máy ảnh SLR của họ. Khương Vũ Hiên ngồi rất ngay ngắn giống như phong cách chụp ảnh hồi xưa. Trần Hán Thăng thì ngược lại, hắn rướn mày nhìn đàn chị đang chụp ảnh cho mình.
Đàn chị trong câu lạc bộ chụp ảnh trợn mắt bất lực. Tên đàn em này da mặt cũng dày thật, chẳng nhẽ không biết mấy tấm ảnh này sẽ được đưa lên bảng thông báo, trên trang web của trường và thậm chí là vào sổ kỷ niệm hay sao?
"Sau đây tôi xin thông báo, chủ tịch mới của hội học sinh là Khương Vũ Hiên ở lớp 1 Khoa Tính toán Bảo hiểm. Mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay chào đón!"
Cùng với tuyên bố của Quan Thục Mạn, những tràng pháo tay nồng nhiệt đã nổ ra trên sân khấu.
"Phó Chủ tịch hội học sinh, đó là Trần Hán Thăng ở Khoa Khoa học Xã hội và Nhân văn khóa 02. Xin mọi người cho một tràng pháo tay!"
"Hoan hô"
Nếu tiếng vỗ tay dành cho Khương Vũ Hiên là lịch sự và nồng nhiệt thì dành cho Trần Hán Thăng lại có chút điên cuồng.
La Tuyền đứng lên vỗ tay, thậm chí cô ấy còn kéo Nhiếp Tiểu Vũ đứng dậy, nhưng Nhiếp Tiểu Vũ không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải đứng lên, vì vậy toàn bộ Ban đối ngoại đều đứng dậy.
Trong tràng pháo tay còn có cả tiếng hò la, tiếng vỗ tay còn kéo dài hơn nhiều so với Khương Vũ Hiên.
"Xem ra Hán Thăng rất nổi tiếng trong trường."
Vu Dược Bình mỉm cười rồi nói với Quan Thục Mạn.
Quan Thục Mạn gật gật đầu: "Người trẻ tuổi không thích người bằng tuổi có dáng vẻ quá nghiêm chỉnh. Vũ Hiên có phần hơi nghiêm túc, Trần Hán Thăng thì đúng tuổi hơn, cũng rất cá tính, vậy nên cậu ấy đương nhiên sẽ được yêu thích.”
"Cảm ơn mọi người!"
Trần Hán Thăng đứng dậy cúi đầu cảm ơn, ánh sáng chói chiếu vào mặt khiến hắn có chút lóa mắt.
"Kể từ ngày tôi theo học ở đây, cuối cùng tôi cũng đi đến điểm này. Nghĩ lại thực sự có chút cảm kích.”