Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 358 - Chương 358: Kỹ Năng Dỗ Con Gái

Chương 358: Kỹ năng dỗ con gái Chương 358: Kỹ năng dỗ con gái

Sau khi cuộc bầu cử nhiệm kỳ mới của Hội học sinh kết thúc, chủ tịch mới Khương Vũ Hiên và phó chủ tịch Trần Hán Thăng của Hội học sinh đã được hãnh diện công bố.

"Bộ trưởng Trần, khao anh em đi chứ.”

"Đừng ăn ở cổng Nam nữa, ít nhất cũng phải ăn ở mấy sạp hàng lớn ở trung tâm thương mại Nghĩa Ô!”

"Tứ ca, triển thôi triển thôi.”

......

Học sinh khác nhau thì tính cách cũng khác nhau, hình tượng của họ trong mắt người khác cũng khác nhau. Sau khi Khương Vũ Hiên trở thành chủ tịch Hội học sinh, hầu hết mọi người đều chỉ lịch sự nói "chúc mừng" cậu ấy, những sinh viên năm nhất mới vào còn có chút kính nể. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Về phía Trần Hán Thăng, không chỉ có những người trong Ban đối ngoại đòi bao ăn, ngay cả Hội học sinh của Khoa Nhân văn cũng muốn thơm lấy. Thích Vi còn dẫn một đám người đến nịnh hót, ngay cả phòng 602 và lớp của hắn cũng có người tham gia..

Trần Hán Thăng nhìn bốn mươi, năm mươi người xung quanh, liền vẫy tay nói: "Đi ăn nướng!"

Một nhóm lớn người đến trung tâm thương mại Nghĩa Ô trong sự hối hả và nhộn nhịp. Những ông chủ ở đây thấy vậy là biết hôm nay buôn may bán đắt, vừa mời rượu vừa giảm giá. Cuối cùng cũng có một quán nướng khá nổi bật đã thành công giữ chân đám người của Trần Hán Thăng, ngồi vừa đúng sáu bàn.

Tối đó Trần Hán Thăng đã uống rất nhiều rượu. Nhóm người có Trần Thiêm Vụ, Thích Vi, bộ trưởng Bộ Thể thao Ngụy Quân, những người quen trong Hội học sinh như trưởng đài phát thanh Cốc Hoán Hoán, còn có cả một số bạn cùng lớp như Thương Nghiên Nghiên, Nhiếp Tiểu Vũ và bạn cùng phòng kí túc xá Kim Dương Minh, Dương Thế Siêu...

Tất nhiên, một fan girl như La Tuyền cũng không thể thiếu.

Trong lúc đó, Tiêu Dung Ngư gọi điện đến, nhưng hắn không để ý. Khi hắn định đi ra ngoài gọi lại thì Tiểu Ngư Nhi lại gửi tin nhắn đến.

"Tiểu Trần, tớ nhớ cậu rồi."

Trần Hán Thăng nghĩ do mới vào học chưa được lâu nên cô sẽ nhớ cha mẹ. Cộng thêm việc bản thân ở Cảng Thành suốt kỳ nghỉ đông này nên dường như lúc nào cũng bên cạnh cô. Hắn còn tham gia cả các cuộc tụ họp của hội con gái cấp ba, vậy nên về mặt tình cảm Tiểu Ngư Nhi có hơi dựa dẫm.

"Chỉ là nhớ mình thôi, chắc không có chuyện gì lớn, đợi về kí túc xá rồi gọi lại sau.”

Vừa đúng lúc có một người bạn cùng lớp cầm ly rượu bước đến, Trần Hán Thăng bỏ điện thoại di động vào túi rồi tiếp tục cuộc vui.

Nhưng mà, đêm đó Trần Hán Thăng say bí tỉ, sáng hôm sau phải để Lý Quyến Nam đánh thức: "Trần sư huynh, dậy ăn sáng. Mày có đi đến lớp không?”

Trần Hán Thăng dụi mắt, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, có hàng loạt cuộc gọi nhỡ.

Trong đó có ba cuộc là của Thẩm Ấu Sở, bốn cuộc là của Tiêu Dung Ngư, Nhiếp Tiểu Vũ cũng gọi một cuộc. Sau khi mở phím khóa của điện thoại Nokia, một loại tiếng kêu “ting ting” bắt đầu ập tới.

Tiêu Dung Ngư: Tiểu Trần, tại sao cậu không trả lời tin nhắn hả?

Tiêu Dung Ngư: Gọi điện cũng không được, tớ muốn nói chuyện với cậu, tớ nhớ cha mẹ và bà nội.

Tiêu Dung Ngư: Tối nay cậu có việc gì không? Nhớ trả lời khi thấy tin nhắn nhé.

Tiêu Dung Ngư: Trần heo, tên khốn, cậu cố ý không bắt máy!

Tiêu Dung Ngư: Tớ đã gọi điện đến kí túc xá của các cậu, Trần heo, uống rượu xong không thèm để ý đến tớ!

.........

Mặc dù Thẩm Ấu Sở nói chuyện rất nhút nhát, nhưng việc gửi tin nhắn không ảnh hưởng nhiều nên cô cũng gửi mấy tin nhắn.

Thẩm Ấu Sở: Lâm Ngữ nói cậu được bầu làm phó chủ tịch Hội học sinh. Các cậu đã đến trung tâm thương mại Nghĩa Ô để uống rượu chúc mừng.

Thẩm Ấu Sở: Sau khi trở về, tớ có thể gọi cho cậu không?

Thẩm Ấu Sở: Trời lạnh, đừng uống nhiều.

Thẩm Ấu Sở: Tớ đã gọi điện đến ký túc xá của các cậu. Lý Quyến Nam nói cậu đã nghỉ ngơi. Chúc ngủ ngon, sáng mai cậu có muốn tớ mang đồ ăn sáng cho cậu không?

......

133XXXXXXXX: Bạn của bạn đã đặt phát một bài hát XX để nói lên tâm tư và mong muốn của họ, hãy quay số 9XXXX để nghe nhé;

138XXXXXXXX: Tôi là Cảnh sát Vương của Văn phòng Công chứng tỉnh Giang Tô, chúc mừng số máy của bạn đã trúng thưởng trong hoạt động bốc thăm trúng thưởng lần này, giải thưởng là một chiếc hơi có trị giá 88 nghìn. Vui lòng mang theo chứng minh thư và 750 tệ phí thủ tục đến lĩnh thưởng.

158XXXXXXXX: Con trai của mày đang ở trong tay tao, biết điều thì đừng báo cảnh sát và làm theo yêu cầu của tao, nếu không tôi sẽ giết con tin.

......

"Con trai tao còn đang ở trong bụng mẹ mày đấy, đồ ngu.”

Trần Hán Thăng mắng mỏ. Ba tin nhắn cuối chắc chắn là những kẻ lừa đảo, nhưng bây giờ ý thức phòng ngừa của mọi người quá kém nên mấy tên lừa đảo rất nhiều lần thuận lợi.

"Sáng nay học gì?”

Trần Hán Thăng hỏi.

"Tiết học vi tính."

Kim Dương Minh cũng ra khỏi giường, cầm chiếc bánh bao lên rồi ăn: "Lão Dương, Quách ca. Hai người mau dậy đi, cùng đến phòng máy tính đánh CS.”

Trần Hán Thăng vừa nghe đến lớp vi tính thì tỉnh hẳn, sau đó quyết định dậy tắm rửa. Thấy sắp đến giờ học, các thành viên trong ký túc xá 602 đều vội vã chạy đến tòa dạy học.

Đi được nửa đường, Lý Quyến Nam nhẹ nhàng kéo áo Trần Hán Thăng lại.

"Trần ca, tối hôm qua có hai cô gái gọi điện đến kí túc xá cho mày cùng một lúc, một người là Thẩm Ấu Sở, người còn lại thì không rõ."

"Ừm, vậy mày nói như thế nào?”

Trần Hán Thăng khẽ gật đầu.

"Tao nói mày tiếp rượu say nên đang nằm trên giường nghỉ ngơi, bảo bọn họ cứ yên tâm.”

Lý Quyến Nam đẩy kính, thành thật nói.

"Tốt."

Trần Hán Thăng vỗ vỗ vai Lý Quyến Nam, chỉ cần mình ở ký túc xá thì bọn họ đã có thể cảm thấy yên tâm.

"A Nam.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc, đột nhiên gọi.

Lý Quyến Nam quay đầu lại: "Trần ca?"

"Nếu sau này chuyện như vậy còn tái diễn, mày cứ nói y như vậy, bất kể tao có ở ký túc xá hay không."

"Đã hiểu rồi, Trần ca.”

.....

Giáo viên của lớp vi tính là một người đàn ông trung niên đeo kính. Ông cũng biết sinh viên đến lớp vi tính thực chất là vì chơi máy tính miễn phí, những ông cũng không quá để ý, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng: “Nếu các em không đạt được chứng nhận tin học cấp 1 thì có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp.”

Chứng chỉ tin học cấp 1 thực chất chỉ là những thao tác văn phòng là office đơn giản. Hơn nữa tất cả đều là những câu hỏi trắc nghiệm, không có phần thực hành. Trần Hán Thăng cho rằng giấy chứng nhận này hoàn toàn không có giá trị gì.

Tuy nhiên nghĩ đến máy tính hiện nay thực sự rất phổ biến, vậy nên khi giáo viên tin học nói như vậy, ít nhất một nửa số học sinh của lớp 2 Quản lý Công lập tức tắt tin tức trên web và bắt đầu chăm chú lắng nghe.

Sắc mặt của Thẩm Ấu Sở thậm chí còn căng hơn, cô ấy chưa từng chạm vào máy tính trước khi vào đại học, vì vậy cô cảm thấy rất áp lực khi tham gia kì thi tin học này.

Trần Hán Thăng cười toe toét, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Dung Ngư.

Sau ba tiếng bíp, cuộc gọi được kết nối, giọng nói trong trẻo nhưng đầy cảm xúc của Tiêu Dung Ngư vang lên: "Alo, cậu đang làm gì vậy?"

"Lạnh như này thì làm gì được?”

Trần Hán Thăng cười nói: "Tối hôm qua tớ uống hơi nhiều, điện thoại trong túi nên không nhìn thấy tin nhắn.”

Tiểu Ngư Nhi không đáp lại, có lẽ vẫn còn giận.

Một cô gái tức giận vì không bắt máy như Tiểu Ngư Nhi, phải làm thế nào mới có thể làm cô ấy nguôi ngoai?

Đầu tiên, phải giải thích lý do trước, dù là nói dối hay sự thực khách quan thì nhất định cũng phải có một lý do. Tốt nhất nên có lý do nghe chính đáng một chút, dù cho có phải bịa ra.

Thứ hai, không được nóng vội. Tiêu Dung Ngư tức giận vì Trần Hán Thăng không nghe điện thoại, nhưng hơn thế là lo lắng cho sự an toàn của hắn.

Thứ ba, hãy đáp ứng một nguyện vọng của đối phương dựa theo đặc điểm tính cách của họ.

Thứ tư, đảm bảo rằng những sai lầm tương tự sẽ không được phép lặp lại.

Thấy Tiêu Dung Ngư không nói gì, Trần Hán Thăng cũng không để bụng.

Chỉ cần cô ấy vẫn nghe điện thoại, điều này cho thấy một điểm. Mặc dù không vui nhưng cô ấy vẫn đợi Trần Hán Thăng giải thích.

Vì vậy, Trần Hán Thăng bèn kể bắt đầu từ khi được bầu làm phó chủ tịch, cùng một nhóm bạn đi ăn uống chúc mừng, cuối cùng do say quá nên khi trở về ký túc xá đã quên gọi lại.

“Tớ là phó chủ tịch trẻ tuổi nhất của Hội học sinh Học viện Tài chính từ ngày thành lập đến nay, vậy nên mọi người cũng khá nhiệt tình.”

Trần Hán Thăng thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi mà, cuối tuần chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé. Tớ sẽ mời cậu ăn đồ ngọt, đảm bảo sau này sẽ không mắc phải sai lầm như vậy nữa.”

"Được bầu làm phó chủ tịch Hội học sinh" là một lý do chính đáng, "Cuối tuần đi xem phim và ăn đồ ngọt " là mong ước nhỏ nhoi của Tiêu Dung Ngư. Hơn nữa giọng điệu của Trần Hán Thăng lại vô cùng ấm áp, đáp ứng đủ ba điều kiện, Tiêu Dung Ngư cuối cùng cũng lên tiếng.

"Hừm, vậy thì cậu cũng phải trả lời một tin nhắn trước cho tớ chứ. Tối qua tớ còn định bắt xe đến chỗ cậu.”

Ngay khi Tiêu Dung Ngư nói xong, Trần Hán Thăng biết rằng cơn giận của cô đã biến mất.

“Xin lỗi xin lỗi, lần sau nhất định sẽ trả lời.”

"Vậy cậu nhớ cuối tuần đưa tớ đi xem phim đấy.”

"Chắc chắn rồi."

"Tiểu Trần, vậy tớ vào lớp đây, tối gọi lại sau.”

Sau đó Trần Hán Thăng mới biết Tiêu Dung Ngư phải ra ngoài để nghe điện thoại.

Tiểu Ngư Nhi thực chất là một học bá, cô ấy sẵn sàng nghe điện thoại trong giờ học chứng tỏ cô đã mong chờ cuộc điện thoại này từ rất lâu rồi.

Tiêu Dung Ngư trở lại chỗ ngồi của mình, Biên Thi Thi ở bên cạnh thì thào nói: "Sao cậu vui thế, buổi sáng còn mặt sưng mày xỉa, Trần Hán Thăng vừa gọi đến đã thấy tươi tỉnh hẳn ra rồi.”

"Tiểu Trần được bầu làm phó chủ tịch Hội học sinh của học viện.”

Vẻ mặt Tiêu Dung Ngư rất tự hào: "Phó chủ tịch trẻ tuổi nhất trong Hội học sinh của Học viện Tài chính.”

Bình Luận (0)
Comment