Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 359 - Chương 359: Đàn Ông Có Tiền Là Sẽ Trở Nên Xấu Xa

Chương 359: Đàn ông có tiền là sẽ trở nên xấu xa Chương 359: Đàn ông có tiền là sẽ trở nên xấu xa

"Phó chủ tịch Hội học sinh thì có gì ghê gớm.”

Biên Thi Thi rất hùng hồn nói: "Chủ tịch Hội học sinh nhiệm kỳ trước của chúng ta giờ cũng chỉ là một cậu nhóc trong viện nghiên cứu khoa học, suốt ngày bưng trà bê nước cho các giáo sư đó thôi."

"Tiểu Trần không giống vậy."

Tiểu Ngư Nhi cục cằn đáp lại.

Biên Thi Thi hôm nay còn cố tình trêu ghẹo: "Rốt cuộc cậu ấy có gì khác biệt?”

"Tóm lại là khác.”

Tiểu Ngư Nhi cầm sách lên nói: "Mau nghe giảng đi, cô giáo đang nhìn chúng ta kìa."

"Hứ!"

Biên Thi Thi ậm ừ: "Cậu đúng là kiểu ‘Người tình trong mắt hóa Tây Thi’.”

Thực ra Tiêu Dung Ngư đã nghe Trần Hán Thăng nói rất nhiều lần về việc vào 2004, bản thân hắn muốn nối gót Châu Kiệt Luân, nổi tiếng khắp cả nước, chỉ là lúc đó Trần Hán Thăng đã dùng giọng điệu khoe khoang để cùng Vương Tử Bác tranh cãi với nhau, cho nên cô cũng không thể đoán được đó là thật hay giả.

Trần Hán Thăng dỗ dành Tiểu Ngư Nhi xong, sau đó gọi cho Nhiếp Tiểu Vũ: "Tối qua uống nhiều quá nên ngủ quên mất, cô tìm tôi có việc gì không?

"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là nghe được một số ý kiến nên muốn phản ánh với cậu."

Nhiếp Tiểu Vũ do dự một chút: "Thật ra thì nhiều chuyện đều là bịa đặt, cậu không nên nghe thì hơn.”

Nhiếp Tiểu Vũ cũng là một gương mặt tích cực trong Học viện Tài chính. Cô ấy từng là cán bộ trong Hội học sinh của học viện và khoa, cũng là một người cốt cán nổi tiếng trong giới lập nghiệp. Có rất nhiều sinh viên đại học đang làm việc partime cho cô nên có nhiều thông tin không cần phải đi nghe ngóng cũng tự truyền đến tai.

"Vậy thì đừng nói nữa, mới gọi đã ấp a ấp úng. Nhiếp Tiểu Vũ, cậu phải sửa thói quen này đi.”

Trần Hán Thăng hỏi thẳng: "Những người khác nói thế nào?”

"Họ nói rằng cậu vừa mới trở thành phó chủ tịch Hội học sinh mà đã tiệc tùng linh đình, không suy tính cẩn trọng, lấy quyền lực ra để dương oai, còn nói cậu có quan hệ không bình thường với cô giáo Quan Thục Mạn của Đoàn thanh niên.”

Nhiếp Tiểu Vũ không còn cách nào khác, chỉ đành thuật lại những lời nhận xét này, cuối cùng bất mãn nói: "Không phải cậu chủ động mời họ, rõ ràng là người ta bắt cậu chiêu đãi.”

"Vậy thôi sao?"

Trần Hán Thăng không để tâm chút nào: "Đây là những điều hết sức bình thường, có lẽ là trong số những người bạn học tối hôm qua đi ăn nướng, có người thực sự đã đánh giá tôi như vậy. Trần Hán Thăng này chỉ biết khoe khoang, không biết khiêm tốn, để xem hắn kiêu ngạo đến bao giờ...”

"Không phải chứ, tối qua đều là bạn bè mà.”

Nhiếp Tiểu Vũ ngạc nhiên nói.

"Tiểu Vũ, bản tính con người rất phức tạp."

Trần Hán Thăng cười “ha ha”: “Giống như trong ký túc xá của tôi, đây có lẽ là mối quan hệ rất tốt đẹp. Nhưng biết đâu một ngày nào đó tôi phá sản, bạn cùng phòng miệng thì an ủi nhưng thực ra trong lòng đang thầm vui mừng thì sao. Đương nhiên họ không nhất định là ghét tôi, chỉ là không chịu được khi ở bên cạnh có người quá chướng mắt.”

Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy việc phân tích bản chất con người của Trần Hán Thăng quá thẳng thắn, nên im lặng một lúc rồi hỏi: "Bộ trưởng Trần, hãy điều hành công việc kinh doanh của chúng ta thật tốt, Hỏa Tiễn 101 nhất định sẽ không phá sản!"

Trần Hán Thăng đã là phó chủ tịch Hội học sinh nhưng Nhiếp Tiểu Vũ vẫn quen gọi hắn là "Bộ trưởng Trần". Kiểu xưng hô đó là biểu hiện đặc biệt của một mối quan hệ, giống như "Tiểu Trần", là một kiểu gọi tên đã ổn định theo thời gian.

"Nhất định.”

Trần Hán Thăng đáp lại một cách chắc chắn, sau đó lại chuyển ý: "Nhưng chuyện làm ăn cũng khó nói. Lỡ như có một ngày tôi nghèo rớt mồng tơi, Tiểu Vũ có rời xa mình không?”

"Tôi không phải loại..."

Nhiếp Tiểu Vũ chỉ muốn nói "Tôi không phải loại người đó", nhưng nghĩ rằng nó quá sến sẩm, vì vậy cô bèn thay thế bằng: "Tốt hơn cậu nên hỏi Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, tôi chỉ là một thư ký nhỏ phục vụ mọi người, ý kiến của tôi có quan trọng ư?”

"Nói cũng đúng, cậu có rời đi hay không thì tôi vẫn luôn vui vẻ như vậy.”

Trần Hán Thăng đang định cúp máy thì chợt nhớ ra điều gì đó: "Tại sao vẫn có người nói rằng tôi và cô giáo Quan Thục Mạn có quan hệ không bình thường?"

"Tin đồn này thật hoang đường, có cần tôi đi điều tra không?”

Nhiếp Tiểu Vũ ngay lập tức nói.

"Không cần, tôi chỉ muốn làm rõ rằng đây không phải là tin đồn."

Trần Hán Thăng nói xong liền cúp điện thoại.

Nhiếp Tiểu Vũ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào điện thoại: "Không có gì lạ khi Bộ trưởng Trần bị dị nghị. Hay làm màu như vậy, nếu là tôi thì tôi cũng thấy khó chịu.”

.....

Sau khi Trần Hán Thăng quay lại phòng máy, thầy giáo đang dạy cách lập bảng tính excel, thì có một số nam sinh ở bên dưới đã bắt đầu khai chiến. Trần Hán Thăng đang hướng dẫn Kim Dương Minh cách ghì súng AK, máy tính đột nhiên phát ra tiếng “ ting ting”.

Đây là có người gửi QQ, Trần Hán Thăng tưởng là Vương Tử Bác nên chưa định xem ngay, hắn định đợi đến khi Kim Dương Minh chết hẳn mới mở QQ ra xem.

Không ngờ, avatar của "Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở" hiện lên.

"Ái chà, mặt trời mọc đằng Tây.”

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ấu Sở, phát hiện cô ấy đang chăm chú nghe giảng, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn quay sang nhìn hắn. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô liền đỏ mặt, tiếp tục hướng về phía bục giảng.

Trần Hán Thăng nhấp vào QQ, Thẩm Ấu Sở gửi một tin nhắn cho mình: "Tớ mang bánh bao và sữa đậu nành."

Trần Hán Thăng: Nhân gì vậy?

Thiếu nữ hẻm mèo Thẩm Ấu Sở: hai cái nhân thịt, một cái bánh chay.

Tốc độ gõ của Thẩm Ấu Sở tương đối chậm, vì vậy cô chỉ cố gắng nhắn đơn giản, cuối cùng còn thêm dấu chấm, trông có chút đáng yêu.

Trần Hán Thăng đã ăn sáng rồi, nhưng hắn nghĩ ăn thêm ba cái nữa chắc không thành vấn đề nên đã cúi người xuống rồi vòng ra chỗ cô.

Thay đổi vị trí trong lớp máy tính là chuyện bình thường, các giáo viên thậm chí không thèm quan tâm.

Trần Hán Thăng đi đến bên cạnh Thẩm Ấu Sở, nhỏ giọng hỏi: "Bà chủ Thẩm, hàng đâu?"

Thẩm Ấu Sở không để ý hành động kì quái của Trần Hán Thăng, cô liếc nhìn giáo viên, phát hiện thầy không để ý đến mình nên mới lén lút lấy túi đồ ăn sáng ra.

Đột nhiên thầy giáo lướt qua, cô lập tức dừng lại.

"Phiền chết đi được. Làm những chuyện như vậy thì phải dứt khoát, không được sợ biết chưa?”

Trần Hán Thăng tự mình hành động, lấy bánh ra ăn ngấu nghiến. Thẩm Ấu Sở đưa tay sờ túi đồ ăn sáng, thấy nó vẫn còn ấm nên rất yên tâm, nhìn Trần Hán Thăng ăn ngon miệng như vậy, Thẩm Ấu Sở cũng rất vui.

Vốn dĩ nó là một bức tranh hài hòa và ấm áp, nhưng bên cạnh lại có người lắc đầu rồi “chẹp chẹp". Không cần phải nói thì cũng biết đó là bóng đèn 200wat, Hồ Lâm Ngữ.

"Hồ Lâm Ngữ, cậu muốn đánh rắm thì mau đánh đi.”

Trần Hán Thăng trừng mắt nhìn Hồ Lâm Ngữ và nói.

"Tôi chỉ nghĩ, Thẩm Ấu Sở như kiểu đang nuôi một trai một gái trong cái trường này vậy. Con gái là Đoàn Viên, còn con trai là phó chủ tịch Hội học sinh của chúng ta."

Hồ Lâm Ngữ thở dài nói.

Trần Hán Thăng không hề khó chịu khi bị châm biếm, ngược lại còn cười nói: "Cún độc thân hay nói chuyện kỳ lạ, không ai vừa mắt cũng là điều dễ hiểu."

Hồ Lâm Ngữ lập tức phản công, không chịu thua kém. Khi hai người đang tranh cãi, Vu Dược Bình của Đoàn thanh niên đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp: "Trần Hán Thăng, em ra đây một chút, hiệu trưởng Lục đang tìm em.”

Trần Hán Thăng mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều đó không thể ngăn cản hắn nhân cơ hội này để tấn công Hồ Lâm Ngữ: "Thấy gì không Tiểu Hồ, trong khi cậu vẫn ở đây bô bô, thì hiệu trưởng đã tìm tớ để bàn bạc chuyện quan trọng trong trường. Tin tức về tớ cũng đã được đăng lên đầu trang web chính thức của Học viện Tài chính rồi. "

"Cứ chém gió đi."

Hồ Lâm Ngữ hoàn toàn không tin, nhiệm kỳ mới của Hội học sinh cũng chỉ được nhắc đến một chút, chắc chắn không thể đăng lên cả đầu mục.

Thẩm Ấu Sở nghe vậy thì mở trang web chính thức của Học viện tài chính, Hồ Lâm Ngữ nhìn lướt qua, không khỏi thở dài: "Sao lại có cậu ấy vậy.”

Mục đầu tiên trên trang web chính thức của Học viện Tài chính là tin tức về Trần Hán Thăng, nhưng đó không phải là về vấn đề bầu cử nhiệm kỳ mới.

"Để đáp lại lời kêu gọi của Sở giáo dục, trường chúng ta đã đào tạo ra một số lượng lớn sinh viên đại học khởi nghiệp xuất sắc do Trần Hán Thăng đứng đầu, tích cực thích ứng với hệ thống mới của nền kinh tế thị trường ..."

Nhấp vào liên kết, ảnh của Trần Hán Thăng hiện trên đó, được chụp lại trong cuộc bầu cử tối qua.

Trong ảnh, Trần Hán Thăng rướn mày cười toe toét, thoải mái đối diện với máy ảnh, đặc biệt là nụ cười rạng rỡ.

"Ấu Sở."

Hồ Lâm Ngữ dự định tham gia kỳ thi công chức, nên tin tức này được trộn với nhiều từ khóa khác nhau như "thăm hỏi, thị sát, phỏng vấn" là đã có thể nói rõ được một số điều.

"Xem ra trường học của chúng ta đang ra sức nâng đỡ cho bạn trai cậu, hắn thực sự là sẽ nổi tiếng đấy."

Thẩm Ấu Sở sững sờ nhìn Hồ Lâm Ngữ, suy nghĩ của cô quá đơn giản, Trần Hán Thăng nổi tiếng thì vẫn là Trần Hán Thăng.

"Cậu không thể nghĩ như vậy được. Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm, đàn ông khi có tiền thì đều sẽ trở nên xấu xa.”

Hồ Lâm Ngữ lo lắng nhìn Thẩm Ấu Sở: "Khi đó cậu phải làm sao?”

Bình Luận (0)
Comment