Nhiệt độ trong phòng máy tính tương đối cao, ngoài không gian kín, CPU máy tính cũng tỏa ra rất nhiều nhiệt, vì vậy, khi bên ngoài có gió lạnh thổi qua, Trần Hán Thăng không khỏi rùng mình.
Không khí ảm đạm xen lẫn chút mưa rơi, đã là tháng hai, theo sự giao mùa thì bây giờ là đầu xuân. Thế nhưng Kiến Nghiệp vẫn lạnh một cách đáng sợ, đặc biệt là những ngày mưa như này.
"Lão Vu, hiệu trưởng Lục tìm em có chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng mặc kệ mưa hắt trên mái tóc và lông mày, trực tiếp nghe ngóng từ Vu Dược Bình.
"Có lẽ là giúp quảng bá Hỏa Tiễn 101. Mấy hôm nay lãnh đạo trường Đại học Giang Nam đến thăm Học viện Tài chính. Tôi đoán là để các cậu đi chào hỏi, sau này còn đến Đại học Giang Nam để quảng bá Hỏa Tiễn 101. Ít nhất có thêm người quen cũng tốt hơn.”
"Hóa ra là như vậy.”
Trần Hán Thăng không ngờ nhà trường lại vội vàng như vậy, thực ra ý định hợp tác giữa Hỏa Tiễn 101 và Thâm Thông vẫn chưa được thương thảo.
Vu Dược Bình suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “ Các nhà lãnh đạo của trường rất coi trọng Hỏa Tiễn 101, nó đã được nhắc đến trong hai cuộc họp trù bị cho việc xây dựng lại trường từ đầu năm học. Có thể học sinh của trường tự khởi nghiệp nên được ăn điểm, cũng là một biểu hiện của tinh thần lãnh đạo và quán triệt hiệu quả.”
"Ồ, cảm ơn Lão Vu.”
Trần Hán Thăng hoàn toàn yên tâm, giơ tay lên che đầu cho Vu Dược Bình: "Nào, để tiểu đệ giúp thầy che mưa.”
"Được rồi, được rồi, giữa chúng ta còn phải khách sáo vậy. Sao càng ngày càng mưa to thế.”
Vu Dược Bình di chuyển với đôi chân ngắn ngủn của mình, khi chạy nhìn như hạt đậu phộng béo trắng. Trần Hắn Thăng cũng đi bên cạnh, dọc đường đi không khí vẫn rất vui vẻ.
Tuy nhiên, sau khi đến văn phòng của Lục Cung Siêu, sắc mặt của cả Trần Hán Thăng và Vu Dược Bình đều trở nên nghiêm trọng.
"Hán Thăng, đang giờ học mà lại gọi cậu lên đây.”
Lục Cung Siêu dẫn Trần Hán Thăng ngồi xuống ghế sô pha, Quan Thục Mạn giúp rót một tách trà.
"Cảm ơn cô Quan."
Trần Hán Thăng lịch sự nói.
"Chủ yếu có hai chuyện muốn bàn bạc với cậu.”
Lục Cung Siêu không lòng vòng: "Đầu tiên, đài truyền hình của huyện Giang Lăng sẽ đến trường chúng ta để phỏng vấn trong vài ngày tới, sau này sẽ có cả đài truyền hình Kiến Nghiệp, đài truyền hình Giang Tô và kênh giáo dục. Có thể coi đó là một chiến dịch tuyên truyền từng bước cho việc cải cách trường học. "
Trần Hán Thăng im lặng lắng nghe, mắt nhìn chăm chú vào tách trà trước mặt. Trên mặt nước xanh ngắt bốc lên những làn khói trắng xóa, trông rất ấm áp.
“Đến lúc đó cậu cũng phải phỏng vấn. Cũng chỉ nói về khởi đầu, quá trình và ấn tượng về việc lập nghiệp của sinh viên.” Lục Cung Siêu dặn dò nói.
"Hiểu ạ.”
Trần Hán Thăng liền gật gật đầu.
Để giảm bớt sai sót, Lục Cung Siêu cũng nói riêng với Quan Thục Mạn: "Hán Thăng chưa từng nhận cuộc phỏng vấn như vậy bao giờ, vì vậy trước tiên hãy sắp xếp một buổi diễn tập phỏng vấn tại đài phát thanh của trường, để đến lúc đó cậu ấy sẽ không căng thẳng."
Quan Thục Mạn cúi đầu, mái tóc dài thẳng buông xuống hai bên má, cô nhanh chóng ghi chép vào sổ tay.
"Chuyện thứ hai.”
Lục Cung Siêu tiếp tục: "Trước đây, hiệu trưởng Thái đã hứa sẽ giúp Hỏa Tiễn 101 được quảng bá tại các trường đại học ở tỉnh Giang Tô. Hôm nay, vừa hay cơ hội đã đến. Hiệu trưởng Khoa Nhân văn của Đại học Giang Nam đã tình cờ đến trường chúng ta để khảo sát. Trước khi tôi đã mời bà nán lại một chút.”
"Đúng rồi, bà ấy cũng là người Cảng Thành giống cậu.”
Lục Cung Siêu cầm tách trà lên và nói.
"Thật trùng hợp.”
Trần Hán Thăng vẫn rất lịch sự: "Vậy trưa nay Hỏa Tiễn 101 sẽ mời khách của Đại học Giang Nam dùng bữa. Em cũng sẽ nhân cơ hội này học hỏi các vị lãnh đạo."
Chủ động đưa ra lời mời, khách của Đại học Giang Nam, học hỏi các vị lãnh đạo...
Vu Dược Bình không quan tâm đến những kỹ năng xã hội đã quá quen thuộc của Trần Hán Thăng. Anh đã sớm biết Trần Hán Thăng khác với những sinh viên đại học bình thường.
Trước đó, Quan Thục Mạn cũng ít tiếp xúc với Trần Hán Thăng, ấn tượng nhất là lần tận mắt nhìn thấy Trần Hán Thăng ép Hà Sướng rời khỏi Học viện Tài Chính, chẳng qua đó chỉ là cuộc chiến giữa tên vô lại với thế hệ giàu có thứ hai.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy ánh mắt thận trọng của Trần Hán Thăng, Quan Thục Mạn đẩy cặp kính gọng đen của mình, trong lòng nghĩ người này có chút thú vị.
"Cũng không cần phải làm vậy.”
Lục Cung Siêu xua tay: "hiệu trưởng Mạc là nữ, không thích tham gia tiệc tùng. Cô ấy chỉ ngồi một lát rồi đi luôn.”
Trong lúc đang nói chuyện, có tiếng bước chân từ hành lang, hai bóng người xuất hiện ở cửa văn phòng.
Có một người khoảng 20 tuổi, xách cặp như thư ký. Trần Hán Thăng cứ thế phớt lờ người đó.
Người phụ nữ kia trạc 40 tuổi, mặc một chiếc áo khoác len dài đến đầu gối và đeo kính gọng vàng. Ngoại hình không quá bắt mắt nhưng lại nhìn rất trí thức, ánh mắt ấm áp và thân thiện.
Kiểu phụ nữ này thường được bồi dưỡng từ hai nơi. Thứ nhất là ở trường đại học, thứ hai là ở trong các cơ quan nhà nước
Tuy nhiên, nữ lãnh đạo trong các cơ quan nhà nước luôn có cảm giác ưu tú khó có thể che giấu, giống như Lữ Ngọc Thanh, ngoại trừ việc thể hiện một số tính cách khi làm vợ làm mẹ ở nhà ra, khi ở bên ngoài bà không mấy dễ gần.
Trong khuôn viên trường đại học không có quá nhiều chuyện vụn vặt nên khí chất của một nữ giáo sư là chính là như vậy.
"Hiệu trưởng Mạc, đây là sinh viên năm hai Trần Hán Thăng, người tiên phong khởi nghiệp của trường chúng tôi.”
Sau khi Lục Cung Siêu nói xong về thân thế của Trần Hán Thăng, tiếp sau đó là giới thiệu vị giáo sư đầy khí chất: "Đây là hiệu trưởng Mạc Kha của Viện Nhân văn thuộc Đại học Giang Nam."
"Rất vui được gặp cậu.”
Mạc Kha nhìn Trần Hán Thăng, đưa tay ra bắt: "Nghe nói cậu cũng là người Cảng Thành?”
"Xin chào hiệu trưởng Mạc, em là người Cảng Thành.”
Trần Hán Thăng hơi cúi đầu: "Cấp ba cũng học ở Nhất Trung Cảng Thành.”
"Mấy năm trước tôi cũng quay lại trường vào dịp kỷ niệm thành lập trường.”
Mạc Kha có chút xúc động: "Thực sự thay đổi rất nhiều. Quê hương càng giàu mạnh, chúng ta càng cảm thấy hạnh phúc".
Tiếp sau đó, Lục Cung Siêu và Mạc Kha cùng trao đổi bàn bạc. Trần Hán Thăng đặt hai tay lên đầu gối, làm bộ lắng nghe rất chăm chú.
Thỉnh thoảng, Mạc Kha quay đầu lại nhìn Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng để lộ ra vẻ thân thiện nhất của mình. Còn bà thì chỉ cười rồi gật đầu.
Nhưng tần suất quá nhiều khiến Trần Hán Thăng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cứ nhìn tôi mãi làm gì?
Hai chúng ta cũng đâu có thích hợp!
Có lẽ là bởi vì hiệu trưởng Mạc đang vội nên chỉ nói chuyện một lúc liền đứng dậy chào hỏi. Cũng may đã đạt được mục đích rồi.
Lục Cung Siêu đích thân tiễn hiệu trưởng Mạc ra ngoài, nhưng khi họ đến cổng tòa nhà hành chính, cả nhóm người đột nhiên dừng bước. Bên ngoài trời đang mưa to, một chiếc xe đậu dưới bậc thềm.
Trần Hán Thăng phản ứng nhanh nhất, hắn ngay lập tức nói: "Để em đi lấy ô.”
Nói xong liền trở lại phòng làm việc của Vu Dược Bình, Trần Hán Thăng thường xuyên lui tới đây nên biết rõ ô nằm ở đâu.
Lục Cung Siêu khá hài lòng, cười nói với Mạc Kha: "Sinh viên này này có tư chất thông minh, rất có động lực làm việc."
Hiệu trưởng Mộ khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau Trần Hán Thăng đã trở lại với hai chiếc ô trong tay.
Chiếc ô nhỏ đưa cho thư ký đang xách túi, còn mình mở chiếc ô lớn, nhiệt tình nói với Mạc Kha: "Hiệu trưởng Mạc, để em đưa cô xuống cầu thang."
Lục Cung Siêu một lần nữa thể hiện sự hài lòng của mình với biểu hiện này của Trần Hán Thăng.
Lục Cung Siêu đã nhìn ra mối quan hệ gia đình của Trần Hán Thăng, cha mẹ đều là người trong cơ quan nhà nước, nhưng cấp bậc không cao, vốn dĩ những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong môi trường này đều học giỏi nhưng khả năng hành động của chúng chỉ ở mức trung bình.
Bởi vì kiểu gia đình này căn bản không thiếu ăn thiếu mặc, con trẻ chỉ cần chuyên tâm vào việc học, nhưng Trần Hán Thăng lại đi ngược lại.
Hiệu trưởng Mạc cũng không từ chối, nhẹ nhàng nhấc gấu áo khoác len lên, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Trần Hán Thăng vốn chỉ là nịnh nọt, nhưng sau khi Mạc Kha đi được mấy bước, cô đột nhiên hỏi: "Trần Chiêu Quân, ba của cậu bây giờ thế nào?"
"Hử?"
Trần Hán Thăng sửng sốt một hồi: "Hiệu trưởng Mạc biết cha của em ư?”
"Có thể cậu không tin. Ông ấy là bạn học cấp 3 của tôi. Hai người trông rất giống nhau nên tôi nhận ra anh ấy ngay lập tức."
Mạc Kha khẽ cười: "Vậy mới nói, thế giới thật nhỏ bé.”
Nghe giọng điệu của Mạc Kha, hình như hai người có chuyện gì với nhau, Trần Hán Thăng không muốn hỏi nhiều, sau đó giúp bà mở cửa xe.
Sau khi lên xe, Mạc Kha lấy từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp: "Sau này nếu phải đến Đại học Giang Nam, có thể gọi cho tôi theo số điện thoại trên. Không ngờ con trai của cố nhân đã lớn như vậy rồi.”
"Trời đất, đúng thật là có biến rồi.”
Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng, sau khi lịch sự nhận lấy tấm danh thiếp, hắn vẫy tay chào tạm biệt hiệu trưởng Mạc rồi rời đi.
Khi xe đi ra khỏi cổng Học viện Tài chính, Trần Hán Thăng lẳng lặng cầm ô đứng dưới mưa một lúc, khi quay người đi qua thùng rác, Trần Hán Thăng trực tiếp nhét tấm danh thiếp này vào trong đó.
"Muốn tranh với mẹ tôi ư, mơ đi!”
Trần Hán Thăng phất tay áo rồi rời đi.
Đại học Giang Nam cũng chỉ là một trường học, Hỏa Tiễn 101 có thể không cần quan tâm đến thị trường này.
Sau khi trở lại văn phòng, Lục Cung Siêu khen ngợi khả năng làm việc của Trần Hán Thăng, nhân tiện tiết lộ một tin tức: "Đừng tưởng hiệu trưởng Mạc chỉ là hiệu trưởng của trường Đại học Giang Nam. Nghe nói bà ta sẽ sớm được chuyển đến Sở Giáo dục tỉnh Giang Tô, đến lúc đó sẽ trở thành lãnh đạo của tất cả các trường cấp ba của tỉnh Giang Tô.”
"Gì?"
Trần Hán Thăng sững sờ một lúc: "Hiệu trưởng Lục còn chuyện gì khác không, em phải quay về lớp học nữa.”
"Vậy em mau quay về đi.”
Lục Cung Siêu cũng không giữ lại. Trần Hán Thăng thậm chí còn không thèm bật ô, trực tiếp lao thẳng đến chiếc đến thùng rác ban nãy, trong miệng lẩm bẩm nói: "Mẹ hai, mẹ hai, mẹ ở đâu rồi....”