"Không ngờ, Lão Trần thời trẻ cũng đào hoa lắm, không lẽ Lương thái hậu rước về hàng xài rồi?"
Bầu trời mưa lạnh như viên ngọc toả sáng, tự nhiên lay động theo chiều gió trên cao, áo lông của Trần Hán Thăng cũng bị ướt, lại như một kẻ đần độn đứng bên cạnh thùng rác tìm danh thiếp.
Đương nhiên hắn cũng cảm thấy có chút mất mặt, nhỡ đâu có bạn học nhận ra, phó chủ tịch hội học sinh mới nhậm chức lại đứng bên cạnh thùng rác lục lọi, truyền đi quả thực sẽ bị tổn hại hình tượng.
Trần Hán Thăng liền đội mặt sau mũ lên, nghĩ thầm lần này chắc là an toàn rồi.
Nhưng mà, vẫn có người có thể nhận ra.
Ví dụ như, Thẩm Ấu Sở.
Trần Hán Thăng tìm tìm, đột nhiên phát hiện trên đầu không có mưa, thay vào đó là tiếng giọt mưa rơi "bộp bộp" trên ô.
Thẩm Ấu Sở lại đứng bên cạnh mình.
Khuôn mặt nhỏ của cô bị đông cứng đến trắng nõn, hàng lông mi dài dính vài giọt mưa, đang run run, bên trong đôi mắt đào trong suốt đều là nghi hoặc, đại khái cũng đang kỳ quái tại sao Trần Hán Thăng lại gây chuyện với thùng rác.
"Khụ! "
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, hắn cũng cảm thấy cái hình tượng này quá mất mặt, nhất là còn bị Thẩm Ấu Sở nhìn thấy.
"Dây giày bị tuột, tớ ngồi xổm xuống buộc giày."
Trần Hán Thăng nghiêm túc giải thích.
“Ồ.”
Thẩm Ấu Sở ngây thơ đáp một tiếng, ánh mắt cô cũng không mù, Trần Hán Thăng ở đây gần nửa phút, cô đã nhìn thấy từ rất xa rồi.
Trần Hán Thăng phát hiện Thẩm Ấu Sở không quá tin mình, hơi có cảm giác thẹn quá hóa giận, to tiếng hỏi: "Cậu tới làm gì vậy?"
Thẩm Ấu Sở nhấc cái túi trong tay, hóa ra là tiết học máy tính đã kết thúc, sách máy tính của Trần Hán Thăng vẫn còn đang ném ở chỗ ngồi, cô đến là để trả lại, sau đó định sẽ cùng nhau đi ăn trưa.
"Cái quyển sách rách rưới này không có cũng được."
Trần Hán Thăng gắt gỏng, lắc đầu một cái nói: "Cậu cũng là đồ ngốc, trời mưa mà còn không chịu trở về ký túc xá, coi chừng bị cảm lạnh đấy."
Thực ra tấm danh thiếp ngu ngốc này đã không còn quan trọng nữa, bên phía Lục Cung Siêu nhất định sẽ có, cuối cùng Trần Hán Thăng lại biến thành tự mình so tài với mình—— Mình con mẹ nó bị dính nhiều nước mưa như vậy, cái kia nhất định phải tìm được!
Cảm giác hình như có hơi biến thái.
Nếu đã không giấu được, Trần Hán Thăng cũng sẽ không làm màu nữa, tiếp tục đàng hoàng tìm danh thiếp lần nữa, vừa không chú ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên quần jeans của Thẩm Ấu Sở dính đầy bùn đất.
Dựa theo tính tình của cô, bình thường đi bộ sẽ không có xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn là nhìn thấy Trần Hán Thăng đứng trong mưa, cô mới vội vội vàng vàng chạy đến.
Trần Hán Thăng thở dài một hơi không nói thêm gì nữa, Thẩm Ấu Sở thấy trên trán và mặt Trần Hán Thăng toàn là nước mưa, nhẹ nhàng bỏ bao tay ra, dùng lớp vải khô bên trong giúp Trần Hán Thăng lau từng chút từng chút một.
Trong quá trình này trừ tiếng hạt mưa rời "tách tách" ra, hai người đều rất yên lặng, thỉnh thoảng hơi thở nhẹ nhàng của Thẩm Ấu Sở phả lên đỉnh đầu của Trần Hán Thăng, trong trời mưa lạnh như băng có chút cảm giác ấm áp, nơi mềm mại trong lòng Trần Hán Thăng co rút.
Có điều trên mặt hắn không có biểu hiện ra, rất nhanh tấm danh thiếp kia cũng đã tìm được.
Bởi vì trời mưa dính nước, nó vẫn luôn bám sát vào thành thùng rác, cho nên khá khó phát hiện.
"Phù."
Tâm tình Trần Hán Thăng bỗng dưng trở nên thoải mái, gảy gảy tấm danh thiếp đã bị ướt một chút: "Nếu như mày không giúp được tao, tao sẽ để ông đây xé xác mày!"
…
Sau một đường giẫm lên mấy vũng nước đến căn tin, giày của Trần Hán Thăng đều đã ướt sũng, đi lên đường tiếng "bẹp, bẹp" vang vọng, hắn cũng không ngại, một bên lấy điện thoại di động ra, một bên gọi cho Trần Triệu Quân.
Thẩm Ấu Sở bỏ túi và ô xuống liền đi lấy cơm, bản thân vóc dáng của cô đã đặc biệt cao gầy, ở trong đám người lộ vẻ rất xuất chúng, tóc bị thấm nước mưa, cô nhẹ nhàng liền vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ khỏi nói, da dẻ còn đặc biệt bóng loáng trắng mịn.
Mấy bạn học trái phải trước sau tự nhiên đều biết đây là người nào, thỉnh thoảng hiếu kỳ nhìn xung quanh cô, còn nhìn Trần Hán Thăng đang ngồi gọi điện thoại phía sau.
Thẩm Ấu Sở lại bắt đầu xấu hổ, chỉ lo cúi đầu ngây ngốc, nhìn hàng dài trên mặt đất.
Ánh mắt Trần Hán Thăng đang nhìn Thẩm Ấu Sở, thế nhưng ngoài miệng lại đang không khách khí với lão Trần.
"Cha, ngày hôm nay có một người phụ nữ trung niên tên Mạc Kha tới tìm con, bà ta nói bà ta mới là mẹ ruột của con, con phải cùng cha chứng thực một chút."
Ban đầu vốn dĩ Trần Triệu Quân nhận được điện thoại của con trai vào buổi trưa, có chút cao hứng cũng có chút bất ngờ, thằng nhóc này bình thường đều chỉ gọi cho Lương Mỹ Quyên.
Ai mà ngờ được Trần Hán Thăng gọi tới lại ném ra một quả bom nguyên tử, một người trầm ổn như lão Trần, lại giật nảy mình.
"Con biết rồi à?"
"Cái gì?"
Lần này đến phiên Trần Hán Thăng sững sờ: "Không phải chứ, mọi người đều nói con rất giống Lương thái hậu mà, nói bà ấy không phải mẹ ruột của con, con có thể không chấp nhận, nhiều năm như vậy cũng đều có cảm tình rồi ... "
"Nói vớ vẩn cái gì đấy, mẹ con chắc chắn là mẹ con!"
Trần Triệu Quân không cho con trai nói bậy, sửa lại suy nghĩ một chút mới nói: "Ý của cha, là sao con biết chuyện này."
"Hôm nay bà ta tới trường học của bọn con khảo sát."
Trần Hán Thăng cười hì hì kể lại chuyện mới xảy ra một lần, hắn căn bản không tin Trần Triệu Quân dám ngoại tình, trước tiên không bàn đến tính cách của lão Trần, quan trọng là ông ấy đã nộp hết quyền kinh tế lên rồi, hơn nữa còn không giấu một chút riêng tư nào, chứng tỏ ông đã dành hết tâm huyết cho cái gia đình ba người này.
"Mạc Kha là bạn học cấp ba của cha, chuyện này mẹ con cũng biết, đừng có mà tuỳ tiện chụp mũ lung tung."
Lão Trần rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, dặn dò Trần Hán đôi câu Thăng đừng để cảm lạnh, liền lấy lý do nghỉ trưa cúp điện thoại.
"Xoạch."
Thực ra Trần Triệu Quân cũng không ngủ được, đốt một điếu thuốc, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, ông định hồi tưởng lại năm tháng như nước của mình một chút.
Có điều nghĩ một lúc, toàn bộ những ký ức ấy đã trở nên mơ hồ, khắc ở trong đầu, lại tất cả đều là hình ảnh người vợ hiền huệ và đứa con trai nghịch ngợm.
Vốn định hồi tưởng lại, kết quả không hiểu sao lại toàn nghĩ tới Lương Mỹ Quyên.
Năm đó bản thân vừa mới kết hôn, điều kiện gia đình chỉ có thể nói bình thường, hơn nữa mẹ cũng không thích đứa con dâu này, cho nên Lương Mỹ Quyên thường xuyên bị uỷ khuất, thường xuyên một mình yên lặng ở trong phòng chảy nước mắt;
"Bà ấy cũng rất cực khổ."
Lão Trần suy nghĩ một chút, rất nhanh đã hút xong một điếu thuốc.
Sau đó Trần Hán Thăng ra đời, Lương Mỹ Quyên vừa phải chăm sóc người già, vừa phải dạy dỗ đứa nhỏ, thường xuyên bị phân tâm.
Ở trong ấn tượng của Trần Hán Thăng, mẹ là một người phụ nữ tính khí có chút nóng nảy, nhưng thực ra hắn làm sao biết được, năm đó Lương Mỹ Quyên cũng là một cô gái rất dịu dàng, chỉ là bà đã đem toàn bộ tinh lực dâng hiến cho cái nhà này.
"Trước đây nắm tay thôi, bà ấy cũng sẽ xấu hổ."
Lão Trần cười "ha ha" một tiếng, lau mắt một cái, lại có chút ẩm ướt.
Trong những năm tháng sau này, nỗi đau đớn của bản thân lúc cha mẹ qua đời, con trai càng ngày càng có chủ kiến, còn tranh chấp với nhau lúc làm việc...
Trần Triệu Quân đột nhiên phát hiện, cuộc sống của bản thân đều đã không thể rời bỏ người phụ nữ kia, ông cũng cam tâm tình nguyện nộp hết toàn bộ tiền lương lên.
"Con mẹ nó, còn muốn năm tháng tươi đẹp gì nữa!"
Lão Trần rất ít chửi bậy hiếm thấy mắng một câu, kéo chăn đắp trên người.
Chăn đệm thơm ngát, còn có hương thơm của ánh mặt trời.
Trần Triệu Quân lại nghĩ tới hai ngày trước, Lương Mỹ Quyên một bên dông dài, một bên đem toàn bộ những tấm chăn đệm giặt giũ phơi khô, chỉ vì muốn mình có thể ngủ một giấc ấm áp vào buổi trưa.
"Năm tháng xưa như nước thì sao, so được với người vợ già này của tôi sao?"
Lão Trần mang theo ý cười, gối lên chiếc gối có hương thơm mà vợ mình tự tay giặt giũ, hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ấu Sở ăn cơm về, lại nhìn thấy Trần Hán Thăng đang cùng Lương Mỹ Quyên thề thốt: "Mẹ, mẹ vĩnh viễn là mẹ ruột của con, nhưng nếu như có ngày nào đó con bị ép gọi người khác là mẹ, mẹ chỉ cần biết là con bị ép buộc bất đắc dĩ là được."
...