Nếu trường học cũng hỗ trợ phổ biến rộng rãi, Trần Hán Thăng bên này đương nhiên cũng không thể bị bỏ lại phía sau được, việc cấp bách chính là trước tiên phải định ra cơ cấu hợp tác với công ty Thâm Thông cho tốt đã.
Hơn một tuần sau khi tựu trường, Hỏa Tiễn 101 nghênh đón cuộc họp hội đồng đầu tiên của năm mới, địa điểm ở văn phòng trên đường Thiên Nguyên Đông.
Từ sau khi văn phòng làm việc này được thuê vào đầu năm, Thu An Bình vẫn luôn phụ trách trang trí và dọn dẹp, hiện tại cơ bản là đã xong.
Lưu Bằng Phi đến từ Học viện Khoa học, Viên Hoa đến từ Học viện Bưu chính, Lý Quyến Nam đến từ Học viện Tài chính bởi vì ở gần đây, cho nên đến rất nhanh, Thư Vân đến từ Đại học Đông Đại và Vương Tử Bác đến từ Đại học Quản lí Công nghiệp Kiến Nghiệp đến hơi chậm một chút, còn có đám người Nhiếp Tiểu Vũ, Thượng Băng, Cao Đằng Phi, Trương Minh Dung nữa.
Nhóm gương mặt trẻ này ngồi quanh trước một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, tuy chỉ được làm bằng vật liệu gỗ tử đàn bình thường, nhưng mà biểu tình của mỗi người đều rất hưng phấn.
Bọn họ chỉ là sinh viên đại học, nhưng hiện tại lại phải tham dự vào quyết sách của một công ty, cảm giác mới mẻ rất nhiều.
Trương Minh Dung trước đây đúng là đã tham gia cuộc họp đầu năm và cuối năm của cửa hàng 4S, nhưng mà những vị giám đốc chủ quản kia thật giống như bị tiêm máu gà vậy, ép buộc mỗi nhân viên bán hàng và thực tập sinh hô to mấy câu nói“Tôi muốn kiếm tiền, tài năng trời sinh của tôi phải có ích, tôi muốn trở thành một người tài giỏi" này.
Lúc đó tuy rằng Trương Minh Dung không thích, nhưng vì sinh tồn, cô ấy cũng tích cực hô to.
Hỏa Tiễn 101 thì hoàn toàn khác nhau, hoàn cảnh thư thái mà ấm áp, mỗi người đồng nghiệp đều là sinh viên đại học chất lượng cao, những nam sinh như Thư Vân này trước khi hút thuốc đều sẽ chủ động hỏi: “Tôi hút thuốc cô có phiền không?"
Trương Minh Dung tạm thời ở lại chỗ của Thu An Bình, nhưng cô ấy chưa bao giờ đề cập tới tiền thuê nhà, trước Tết Âm lịch Lưu Bằng Phi còn trả cho Trương Minh Dung một bao lì xì nhỏ.
Những chuyện nhỏ nhặt này khiến Trương Minh Dung cảm thấy mình đã đặt cược đúng, Trần ca thực sự là một người tốt.
Lúc này, "người tốt" Trần Hán Thăng đang cười tủm tỉm với Vương Tử Bác nói đùa: “Cuối năm 2004, Tử Bác nói không chừng liền có thể mua cái xe, đến lúc đó sẽ đưa Hoàng Tuệ đi du lịch, cô ta nhất định sẽ rất thích."
"Này, tao còn chưa có giấy phép lái xe đâu."
Trần Hán Thăng thường lái xe đến, sao Vương Tử Bác có thể không hâm mộ được.
Đề tài nói chuyện dừng ở "xe" rất lâu, mấy nam sinh thảo luận xoay quanh chuyện mẫu xe nào nhìn trông khí chất hơn, màu sắc nào nhìn trang trọng hơn, trang trí bên trong như nào mới thoải mái hơn rất lâu.
Cuối cùng, vẫn là Trần Hán Thăng không nhịn được nữa gõ gõ bàn: "Họp thôi họp thôi, bây giờ các cậu cũng không mua nổi, ngược lại khoác lác đúng là tích cực."
Trương Minh Dung hé miệng cười một tiếng, cô ấy thật sự rất yêu thích bầu không khí như vậy.
"Trước tiên từng người nói chuyện phụ trách đi đã." Trần Hán Thăng tùy ý nói.
Bắt đầu từ Nhiếp Tiểu Vũ, mỗi người đều nói qua công việc trong tay công tác một lần, nói chung cũng coi như không tệ, không có vấn đề gì lớn, có vài chuyện nhỏ cũng có thể nhanh chóng giải quyết.
Trương Minh Dung cũng rất muốn tham dự vào, có điều hiện tại còn không tư cách , còn Khổng Tĩnh có Trần Hán Thăng đặc biệt phê chuẩn, có thể ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn mấy ngày.
"Năm nay là một năm Hỏa Tiễn 101 sẽ mở rộng ra bên ngoài, hiện tại chúng ta có hai việc, thứ nhất chính là cơ cấu hợp tác với Thâm Thông, tôi và quản lý Khổng đi giải quyết; thứ hai chính là lựa chọn thành phố mục tiêu tiếp theo, cái này cũng đã xác định xong rồi, chính là vị trí của Đại học Giang Nam."
Những người khác đều không hiểu tại sao Trần Hán Thăng lại lựa chọn Đại học Giang Nam, nhưng mà dường như thành phố nào cũng không khác nhau mấy, nói chung mục tiêu chính là mở rộng Hỏa Tiễn 101 ra toàn quốc.
"Có một chuyện mọi người phải chú ý một chút."
Trần Hán Thăng dặn dò: "Đến lúc đó có thể sẽ phải đi công tác, các cậu chú ý cân đối thời gian thi trên lớp và thời gian làm việc cho tốt, cố gắng để ý đến cả hai bên."
"Đừng học theo tôi, cơ bản ai không đến phòng học, hầu như các môn đều trượt hết."
Trần Hán Thăng cười nói, Trương Minh Dung cũng cong mắt.
"Đúng rồi, còn có một chuyện quên hỏi."
Giọng nói Trần Hán Thăng nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Vũ, năm trước nhờ cậu và Trương Minh Dung giúp chị Tĩnh chọn xe, kết quả thế nào rồi?"
Bởi vì trên mặt Trần Hán Thăng vẫn còn mang theo nụ cười, Trương Minh Dung cũng không xem đây là một chuyện, hoàn toàn không chú ý tới Nhiếp Tiểu Vũ đột nhiên trợn to hai mắt.
"Tựu, tựu trường nhiều việc quá, tôi quên mất."
Nhiếp Tiểu Vũ đứng lên đến, lắp ba lắp bắp nói.
"Hả?"
Trương Minh Dung có chút kỳ quái, tại sao giọng chị Tiểu Vũ lại như vậy?
Cô nhìn về phía Nhiếp Tiểu Vũ, lúc này mới phát hiện người được Trần Hán Thăng coi trọng Nhiếp Tiểu Vũ đang đỏ mặt, đứng thẳng người, ngón tay vô ý thức quấn lấy nhau.
Đồng thời, Trương Minh Dung cũng chú ý tới chiếc bàn dài vừa rồi còn tràn ngập tiếng cười cười nói nói, tất cả những sinh viên đại học đều đang ngồi nghiêm chỉnh, từng người từng người không dám thở mạnh, như là sợ lửa giận đốt tới trên người mình.
"Lời tôi nói, xem ra đã không có tác dụng nữa nhỉ."
Trần Hán Thăng ngồi dựa vào ghế, hai tay đút trong túi quần, trừng mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Vũ.
"Xin lỗi, bộ trưởng Trần, tôi nhất định sẽ mau chóng sửa chữa."
Nhiếp Tiểu Vũ lại áy náy lần nữa.
"May là chị Tĩnh vẫn chưa đến Kiến Nghiệp, nếu không chị ấy chắc chắn sẽ nói tôi là một tên lừa đảo, chiếc xe hai trăm nghìn đâu?"
Trần Hán Thăng một chút cũng không nhìn ra vẻ hiền hoà như lúc nãy: "Như vậy cậu rất hài lòng đúng không?"
"Không có."
Nhiếp Tiểu Vũ cúi đầu, hốc mắt cô đều đã đỏ.
"Trần ca, việc này tôi cũng có trách nhiệm, quên nhắc nhở chị Tiểu Vũ."
Trương Minh Dung suy nghĩ một chút lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói.
Cô đại khái là muốn giúp Nhiếp Tiểu Vũ gánh trách nhiệm, có điều Thu An Bình ở bên cạnh lại sợ hết hồn.
"Thôi xong rồi."
Thu An Bình không nhịn được nhắm mắt lại.
Đúng như dự đoán, đây rõ ràng là hành động thể hiện tình yêu thương giữa các đồng nghiệp với nhau, Trần Hán Thăng nghe xong, lập tức từ châm chọc như vừa nãy biến thành nổi trận lôi đình.
Chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng.
Trần Hán Thăng mạnh mẽ đập tài liệu cuộc họp trong tay lên bàn: "Con mẹ nó cô đang dạy tôi làm việc sao, Trương Minh Dung?"
"Tôi, tôi không ... "
Trương Minh Dung muốn biện minh cho mình.
"Không có cái gì!"
Trần Hán Thăng trực tiếp ngắt lời: "Lúc tôi nổi giận, cần cô đến giả bộ làm người tốt sao, đây là lần đầu tiên nên không tính toán với cô, còn có lần sau thì cô trực tiếp cút đi, ở trước mặt ông đây, cô thu lại mấy trò khôn vặt này trước đi!"
Trần Hán Thăng nói xong trực tiếp rời đi, đến giữa còn có cái ghế chắn đường, liền "bốp" một cước đạp ra rất xa.
Một lúc lâu sau, mấy nam sinh viên đại học mới nhậm chức mới chậm rãi đứng lên, có điều không có ai nói chuyện, chỉ là yên lặng dọn dẹp ghế và mấy ly trà.
"Chị An Bình."
Trương Minh Dung hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chính cô cũng cảm thấy rất oan ức.
Thu An Bình lặng lẽ kéo Trương Minh Dung qua một bên: "Cô mới vừa vào nên chắc không hiểu quy tắc của Trần tổng, cậu chỉ mắng người trong một trường hợp, đó là khi chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao, đây chính là sai sót, không cần giải thích."
"Đặc biệt là cô còn đi giúp người khác giải thích, đây càng là xúc phạm đến điều tối kỵ của Trần tổng."
Thu An Bình quan tâm vỗ vỗ phía sau lưng Trương Minh Dung, an ủi: "Hắn mới là ông chủ, hắn mới là tất cả của công ty, cô không đủ tư cách, đương nhiên không thể làm người tốt ba phải."
Trương Minh Dung lau lau nước mắt: "Vậy ai mới đủ tư cách?"
"Người đủ tư cách không có ở Hỏa Tiễn 101, trong nội bộ công ty chỉ có một mình quản lý Khổng thôi."
Thu An Bình thở dài một hơi, lại đi an ủi Nhiếp Tiểu Vũ.
Nhiếp Tiểu Vũ đã sớm quen với cách quản lý của Trần Hán Thăng, cô nằm sấp trên bàn một lúc liền khôi phục như cũ, nâng mắt lên nhìn Trương Minh Dung một cái: "Bữa trưa chúng ta đi mua ít bánh mì, đi làm việc trước đã."
Trương Minh Dung gật đầu một cái, ngồi ở trên xe bus nhìn mũi Nhiếp Tiểu Vũ hồng hồng, chắc là vừa nãy lúc nằm sấp xuống cô đã khóc.
"Chị Tiểu Vũ."
Trương Minh Dung đột nhiên lên tiếng.
"Hả?"
Nhiếp Tiểu Vũ đáp lại một tiếng.
"Chị An Bình nói, trong công ty chỉ có quản lý Khổng mới có thể khuyên nhủ anh ấy, đây là tại sao vậy?" Trương Minh Dung hỏi.
"Bởi vì cô ấy lợi hại đó."
Nhiếp Tiểu Vũ nhìn ra cửa sổ thủy tinh trong suốt của xe bus: "Bộ trưởng Trần bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế chúng ta, nhưng chị Tĩnh thì không, bởi vì cô ấy thật sự rất quan trọng."
"Sau này cô đi theo bên cạnh chị Tĩnh, cố gắng đi theo học tập chị ấy đi."
Nhiếp Tiểu Vũ nở nụ cười: "Đến lúc cô trở thành người lợi hại như chị Tĩnh rồi, bộ trưởng Trần cũng sẽ rất khách khí với cô."
"Vậy có thể có bao nhiêu khách khí đây?"
Trương Minh Dung không biết xấu hổ hỏi.
Vấn đề này không khó trả lời, bởi vì Trần Hán Thăng đã đích thân làm mẫu rồi.
Ngày Khổng Tĩnh về Kiến Nghiệp ấy, Trần Hán Thăng đã lái một chiếc xe Passat mới tinh, đưa Trương Minh Dung ra sân bay đón.
Máy bay bị trễ hơn một tiếng đồng hồ, trên mặt Trần Hán Thăng vẫn không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn, không chỉ giúp kéo hành lý, còn quan tâm hỏi tình hình trong nhà Khổng Tĩnh, thỉnh thoảng lại nói đùa một chút, khiến cho ngự tỷ đại mỹ nhân này không nhịn được cười.
Trương Minh Dung mặt đầy hâm mộ nhìn, sau khi tới dưới lầu nhà Khổng Tĩnh, Trần Hán Thăng để lại chiếc chìa khóa xe cho Khổng Tĩnh: "Chiếc xe Passat màu trắng này trước mắt đang là dòng xe hàng đầu, là xe Hỏa Tiễn 101 cho chị Tĩnh."
Khổng Tĩnh không nói gì nhiều, chỉ thản nhiên nở một nụ cười nhận lấy.
Buổi tối, Trương Minh Dung nằm trên giường, trong đầu không ngừng nhớ lại mấy hình ảnh này.
Một là thái độ của Trần Hán Thăng đối với mấy sinh viên đại học mới nhận chức so với Khổng Tĩnh.
Hai là Trần Hán Thăng không thèm nhìn, trực tiếp quẹt thẻ mua một chiếc kia Passat hàng đầu giá hơn hai trăm nghìn.
Ba là Khổng Tĩnh nhận lấy chìa khóa xe với vẻ mặt thản nhiên, cứ như chiếc xe hơn hai trăm nghìn này chỉ là chiếc xe bình thường vậy.
"Hơn hai trăm nghìn đó ... "
Trương Minh Dung dường như đã bắt được chân lý của một vài chuyện: "Chị Tĩnh có thể giúp Hỏa Tiễn 101 kiếm tiền, lẽ nào là rất nhiều hai trăm nghìn sao?"
...
Sáng ngày thứ hai, lúc Khổng Tĩnh lái xe tới văn phòng này, đột nhiên nhìn thấy Trương Minh Dung đang đứng ở cửa.
"Minh Dung, cô dậy sớm thế, tôi là vì mất ngủ nên mới dứt khoát tới công ty."
Khổng Tĩnh có chút giật mình.
Trương Minh Dung không chỉ chờ ở chỗ này, trên tay còn có bữa sáng, cô thành khẩn nói: "Chị Tĩnh, sau này em cũng muốn nỗ lực trở thành một người giống như chị vậy, được tôn trọng và dựa vào."
…