Trần Hán Thăng cho rằng Thương Nghiên Nghiên chỉ tới đây để sờ mèo, từ sau khi cửa hàng trà sữa khai trương, nơi hoạt động của học viên lớp 2 quản lý công đã từ phòng 101 tòa F chuyển đến nơi này.
Không nghĩ tới cô chơi với Đoàn Viên một lát, lúc này mới ngẩng đầu nói: "Lớp trưởng, tớ nhận nhiệm vụ của đoàn ủy, để đài phát thanh phỏng vấn cậu một chút, nhằm đặt cơ sở cho phỏng vấn chính thức của Đài truyền hình thành phố Kiến Nghiệp và đài truyền hình khu vực Giang Lăng."
Mấy ngày hôm trước Lục Cung Siêu đã nhắc đến cuộc phỏng vấn, nhưng Trần Hán Thăng bận bịu chuyện đàm phán thương nghiệp nên quên mất.
Kim Dương Minh lần đầu nghe thấy sự kiện như thế, thẳng thắn nói: "Mày còn phải nhận phỏng vấn của đài truyền hình phía chính phủ à, xem ra sau này chính là người nổi tiếng rồi."
"Khiêm tốn, khiêm tốn."
Trần Hán Thăng rụt rè nói: "Tao có muốn nổi tiếng đâu, nhưng mà thực lực không cho phép đấy chứ."
"Tứ ca, con mẹ nó mày cũng biết vênh váo thật đấy."
Kim Dương Minh vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm không để ý tới cậu, quay đầu nói với Thương Nghiên Nghiên: "Trưởng đài Thương, cậu định hỏi cái gì?"
Thương Nghiên Nghiên vắt chéo chân, mũi giày da đung đưa, còn lấy notebook từ chiếc túi LV da trâu ra rồi đặt lên đùi, trông cũng ra dáng lắm.
"Tớ nghĩ thế này."
Thương Nghiên Nghiên thật lòng suy xét cho Trần Hán Thăng: "Vốn là trường học muốn đài phát thanh phỏng vấn cậu về cảm nghĩ xây dựng sự nghiệp hay ước nguyện ban đầu gì gì đó, nhưng những cái này quá thủ tục, tớ muốn mượn phỏng vấn để tẩy trắng cho cậu."
"Tẩy trắng cái gì?"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm mình làm quái gì dính tới xã hội đen, lai lịch đồng tiền cũng là đường đường chính chính, làm gì có chỗ nào cần phải tẩy trắng.
"Đây là một loại thủ đoạn của giới giải trí."
Thương Nghiên Nghiên giải thích nói: "Có một vài danh nhân khi lên talk show, bọn họ sẽ dặn trước với đài truyền hình, để người chủ trì hỏi một vài vấn đề sốt dẻo mà mọi người đều cảm thấy hứng thú. Như vậy một là có thể tỏ vẻ phỏng vấn rất có mánh lới, hai là danh nhân có thể nhân cơ hội giải thích rõ ràng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của công chúng."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Cậu nói tiếp đi."
"Lớp trưởng gây dựng sự nghiệp khi đang học đại học, thật ra có rất nhiều bạn học cảm thấy hứng thú về việc Hỏa Tiễn 101 kiếm được bao nhiêu tiền lãi, cùng với vấn đề sắp xếp việc học và thời gian làm thêm, nhưng mà mấy vấn đề này quá riêng tư nên bình thường không có ai sẽ chủ động dò hỏi."
Thương Nghiên Nghiên nói, đột nhiên hỏi Kim Dương Minh: "Chẳng lẽ cậu không muốn biết tài sản hiện tại của lớp trưởng là bao nhiêu à?"
Kim Dương Minh chắc chắn rất tò mò, nhưng cậu ta sẽ không thừa nhận: "Tớ không muốn biết một chút nào, đây là bí mật của người ta, chúng ta hỏi thăm làm gì?"
Thương Nghiên Nghiên cười: "Hỏi thăm thì vẫn sẽ hỏi thăm, nhưng để lớp trưởng trả lời qua loa là được."
Trần Hán Thăng hiểu được, cái này có chút giống với "đại hội đá đểu", nhìn như là đá đểu một ít quá khứ xấu hổ của ngôi sao, nhưng thật ra lại thông qua đá đểu để giải thích nguyên do trong đó, khó trách Thương Nghiên Nghiên gọi đây là "Tẩy trắng" .
"Vậy cậu cứ sắp xếp đi, tớ phối hợp là được."
Trần Hán Thăng gật đầu đồng ý.
Lúc này, Trương Phương Kỳ, là sinh viên khó nghèo đang làm cho quán trà sữa đi tới: "Anh Kim, chị Nghiên Nghiên, đây là trà sữa của mọi người."
Trương Phương Kỳ đã làm ở chỗ này một thời gian, một vài bạn bè của Trần Hán Thăng cũng quen biết cô, ví dụ như Kim Dương Minh hài hước, Thương Nghiên Nghiên quyến rũ, Chu Thành Long táo bạo, còn có cả rất nhiều nhân vật phong vân trong trường học, tóm lại cô cảm thấy rất vui vẻ.
"Cảm ơn Phương Kỳ."
Thương Nghiên Nghiên nhận trà sữa, chưa uống được hai ngụm thì cô lại nhớ tới một chuyện: "Có muốn quảng cáo cho tiệm trà sữa một thể luôn không, bắt đầu từ mấy sinh viên nghèo khó đi làm thêm, không phải cậu cung cấp việc làm thêm cho bọn họ sao, như vậy cũng có thể thể hiện phẩm chất cao thượng của lớp trưởng."
"Cái này à. . ."
Trần Hán Thăng cau mày suy nghĩ: "Cái này thì thôi, sinh viên có gia cảnh không tốt vốn đã hơi tự ti, đám người Phương Kỳ ở cửa hàng trà sữa tiếp xúc với một ít người và công việc, tính cách dần dần trở nên thoải mái hơn, nếu đài phát thanh lại nói chuyện này đối với toàn bộ giảng viên, sinh viên trong trường thì chỉ giống như lại vạch vết sẹo của bọn họ ra nữa."
"Ông đây muốn chút thanh danh này để làm gì, hơn nữa tớ cũng không muốn lập hình tượng tính cách cao thượng."
Trần Hán Thăng cười hì hì tới gần Thương Nghiên Nghiên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, nói: "Chẳng lẽ tớ là người xấu thì cậu sẽ ghét tớ à?"
Thương Nghiên Nghiên nhìn biểu cảm vô tâm trên mặt Trần Hán Thăng, ngơ ngẩn không biết nên trả lời thế nào, Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng, đứng lên vỗ vai Kim Dương Minh: "Đi thôi, chơi một lưới bắt hết."
Nhìn bóng dáng kiêu ngạo khi rời đi của Trần Hán Thăng, Thương Nghiên Nghiên chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, sờ lên mặt đều là nóng bừng bừng.
···
Hẹn thời gian vào giữa trưa ngày nọ, Trần Hán Thăng đi vào đài phát thanh của trường, vốn dĩ hắn muốn đến lúc chạng vạng, nhưng Thương Nghiên Nghiên nói giữa trưa khá ổn.
Lúc ấy Trần Hán Thăng không nghĩ nhiều như vậy, có điều bây giờ trong đài phát thanh không có người, văn phòng bên cạnh cũng khóa cửa, Trần Hán Thăng vừa chờ vừa tiện tay nghịch microphone.
"Cộp cộp cộp."
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót đạp lên sàn nhà, Trần Hán Thăng xoay người nói thầm: "Nhanh lên, tớ chưa ăn cơm trưa đâu đấy, cậu. . ."
Chờ đến khi quay đầu, Trần Hán Thăng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì quần áo mà Thương Nghiên Nghiên mặc nhìn rất kì lạ, trời mùa đông mà nửa người trên chỉ mặc một cái váy hai dây tơ tằm màu lam cùng với áo lông vũ dáng dài, cô còn cố tình mở rộng vạt áo, nhìn rõ cả xương quai xanh trắng trẻo, chân đi đôi giày cao gót, mái tóc nhuộm màu đỏ hạt dẻ xõa tung trên vai, môi đỏ vẫn tươi đẹp ướt át như cũ, trong ánh mắt lộ ra vẻ phản nghịch và khiêu khích.
Sau khi Thương Nghiên Nghiên đi vào phòng phát thanh thì lập tức khóa cửa, lại còn kéo màn lên, cười tủm tỉm nói: "Đừng ăn cơm, ăn tớ có được không?"
Trần Hán Thăng sở khanh đến mức nào, hắn vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra.
Thương Nghiên Nghiên tà tâm không chết.
Nếu như đổi một nơi khác, Trần Hán Thăng có lẽ sẽ xoay người đi ngay, nhưng hoàn cảnh trong đài phát thanh khiến hắn do dự.
Bởi vì phòng phát thanh là không gian kín, nhưng nếu mở microphone thì dù có kín đến mấy cũng có phương thức truyền bá liên hệ với bên ngoài, đặc biệt là Thương Nghiên Nghiên ăn mặc như vậy, một loại ý tưởng kích thích lớn mật va vào đại não của Trần Hán Thăng.
Người chủ trì đài phát thanh và phó chủ tịch hội học sinh làm chuyện cảm thấy thẹn trước mặt mọi người?
Bây giờ Trần Hán Thăng mới hiểu ra vì sao Thương Nghiên Nghiên lại muốn lúc giữa trưa, bởi vì chạng vạng văn phòng bên cạnh có người trực ban, lúc giữa trưa đều đi ăn cơm hết rồi.
"Khụ. . ."
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: "Cậu mặc như vậy không lạnh sao?"
"Không lạnh, có đẹp không?"
Thương Nghiên Nghiên cố ý hỏi.
"Việc gì phải vậy chứ?"
Trần Hán Thăng lắc đầu thở dài một hơi: "Tớ thật sự không có nhiều hứng thú với cậu, nếu không đã sớm ăn cậu rồi, cậu không phải người ngây thơ gì cho nên tớ cũng ăn ngay nói thật, bây giờ bạn gái của tớ không chỉ có một người."
"Tớ biết."
Thương Nghiên Nghiên nhếch môi cười, chỉ vào chiếc ghế dựa đằng trước microphone ý bảo Trần Hán Thăng ngồi xuống: "Tớ không xinh đẹp như Thẩm Ấu Sở, cậu cũng không thiếu tiền, đương nhiên là nói được câu chướng mắt tớ, nhưng mà. . ."
Thương Nghiên Nghiên không ngồi lên chiếc ghế dựa bên cạnh, mà đột nhiên đặt mông ngồi vào trong lòng Trần Hán Thăng, chớp hàng mi dày: "Nhưng mà, tớ cũng muốn có được một chút yêu thích từ cậu, một chút thôi là được, mị lực mà cậu thỉnh thoảng tản mát ra khiến tớ ở trên giường cả đêm cũng không ngủ được."
Trần Hán Thăng không muốn để Thương Nghiên Nghiên ở gần mình quá, vừa định đứng dậy rời đi thì không ngờ rằng động tác của Thương Nghiên Nghiên còn nhanh hơn, "Tách" một tiếng ấn chốt mở của microphone.
Tiếng điện tử "rè rè rè" không chỉ vang lên trong phòng phát thanh mà còn quanh quẩn ở toàn bộ Học viện Tài chính.
Bây giờ Trần Hán Thăng không dám cử động.
Chỉ cần động một chút thôi, thì thực sự sẽ phát sóng trực tiếp tại hiện trường.
Thương Nghiên Nghiên nở nụ cười đắc ý, tới gần microphone bắt đầu phát thanh.
"Các vị giảng viên, các bạn học, chào mừng mọi người đúng giờ nghe tiết mục kì này của đài phát thanh, "Thanh xuân của Học viện Tài chính", dùng thái độ và giọng nói, truyền bá năng lượng của thanh xuân. Mình là Thương Nghiên Nghiên, hôm nay may mắn mời được phó chủ tịch Trần Hán Thăng mà mọi người đều cực kỳ quen thuộc. . ."
Thời buổi này điện thoại không có nhiều công năng hoa hòe lòe loẹt như vậy, cho nên khi sinh viên ăn cơm trưa ngoài xem TV ra thì cũng chỉ nghe đài phát thanh.
"Nghe một chút, hôm nay lại là chị Thương chủ trì."
Có một số sinh viên năm nhất vui sướng nói với bạn cùng phòng.
Đây giống như một loại tuần hoàn, năm đó khi Trần Hán Thăng báo danh đã từng nảy sinh vô số mơ mộng với giọng nói của các chị khóa trên của đài phát thanh, bây giờ Thương Nghiên Nghiên cũng trở thành nữ thần của rất nhiều nam sinh.
Bạn cùng phòng nghe thấy, đột nhiên dừng đũa: "Con mẹ nó sao lại thế này, dễ nghe thì đúng là dễ nghe thật, nhưng không giống ngày thường cho lắm."
"Không giống chỗ nào cơ?"
"Sao tớ lại có cảm giác là âm thanh đồi trụy nhỉ, nghe mà tớ luôn nghĩ đến hồi ký túc xá mở đĩa E."