Sau khi ra khỏi nhà của viện trưởng Mạc, Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh lại hội hợp ở Đại học Giang Nam, đồng thời người đại diện nhượng quyền của công ty thâm thông cũng có mặt.
Những người này đều là làm việc chuyên nghiệp, muốn kiếm tiền, có mục tiêu chung xui khiến thì rất dễ lập ra nền móng hợp tác khai thác thị trường chuyển phát nhanh của Đại học Giang Nam. Đương nhiên lấy Hỏa Tiễn 101 làm chủ lực, đại lý nhượng quyền giúp đỡ.
Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng thức dậy phát hiện mặt đất ướt, mưa xuân như một triệu sợi tơ bạc theo gió nam nhẹ thổi rơi xuống. Kiểu nhà nước chảy qua cầu nhỏ chỗ Vô Tích bị phủ một lớp màng the trong làn mưa lạnh, khiến người suy nghĩ xa xôi vô hạn.
"Đây chính là Giang Nam dịu dàng, tụ lại thành bài thơ, nhìn mãi không chán."
Trần Hán Thăng cảm thán một tiếng, tiếp đó từ biệt Khổng Tĩnh:
"Chị Tĩnh, còn lại vất vả cho chị."
Trần Hán Thăng sẽ dẫn theo Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ quay về trường, Khổng Tĩnh và Trương Minh Dung tiếp tục ở lại đây.
"Không vất vả chút nào."
Khổng Tĩnh cười nói: "Tối hôm qua là trường hợp duy nhất nói chuyện làm ăn mà không xã giao, có lẽ vì tôi từng làm trong ban quản lý của Thâm Thông nên mọi người không bắt ép."
"Ngoài ra."
Khổng Tĩnh nhẹ nhàng nhón mũi chân, hít sâu một hơi, trên mặt lộ biểu cảm thỏa mãn:
"Không khí ở đây có hương vị rực rỡ mà năm tháng đọng lại, có lẽ là mùi nước chăng. Ngày xưa tôi luôn muốn đi các đại học ở khắp đất nước, không ngờ bây giờ nguyện vọng này kết hợp với công việc."
"Cho nên, Trần tổng hãy yên tâm, vì không mất công việc này, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện bên này một cách ổn thỏa."
Khổng Tĩnh rất hiếm hứa hẹn điều gì, nhưng hôm nay cô tỏ thái độ qua cách nói đùa chứng minh trong lòng quả thực rất thoải mái.
Trần Hán Thăng siết chặt bàn tay Khổng Tĩnh, sau đó xoay người lái xe rời đi.
"Tiểu Trần, chị Tĩnh còn nhìn chúng ta kìa."
Vương Tử Bác ngồi ở gần ghế sau bất chợt quay đầu thì phát hiện Khổng Tĩnh, Trương Minh Dung bung dù đứng ở cửa Đại học Giang Nam. Vóc dáng thướt tha của Khổng Tĩnh cất giấu nét đẹp mông lung, nhiều học sinh trẻ tuổi lướt qua cô, trông hơi cô độc trong cảnh náo nhiệt.
"Khổng Tĩnh rất trọng cảm tình, nếu không thì đã chẳng không oán không hối hận lấy tiền giúp cho bạn trai cũ đi học."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng không nói ra, Khổng Tĩnh hiện tại là tổng giám đốc của Hỏa Tiễn 101, tiết lộ chuyện thầm kín sẽ làm tổn hại uy nghiêm của cô.
Sau khi về Kiến Nghiệp, ba người trở lại sinh hoạt đại học bình thường của mình, nhưng dần tăng thời gian làm thêm lên. Không chỉ mình Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ, đám người Thu An Bình, Thượng Băng cũng phải đối mặt sự lựa chọn đi làm hay học bài.
Trần Hán Thăng không can thiệp những người này, ai nấy đều hơn hai mươi tuổi rồi, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân.
Thí dụ như Thu An Bình một lòng đặt vào Hỏa Tiễn 101, Trần Hán Thăng càng lúc càng tín nhiệm cô ấy hơn.
Một số học sinh còn đang do dự, nếu làm lỡ chuyện Trần Hán Thăng giao cho thì Trần tổng máu lạnh vô tình sẽ giúp bọn họ làm ra lựa chọn.
. . .
Trong phòng 602 chỉ có một mình Đới Chấn Hữu, mấy đứa khác không biết đi hú hí ở đâu rồi. Trần Hán Thăng đẩy cửa ra đã trông thấy Lão Đới nằm trên giường đọc truyện kiếm hiệp, trong phòng chỉ có tiếng lật sách.
Trần Hán Thăng móc thuốc lá ra, ném một điếu qua:
"Hút một điếu đi Lão Đới."
Đới Chấn Hữu đón lấy bằng hai tay, thấy là nhãn hiệu hiệu Trung Hoa thì nhếch mép, nhưng vẫn rít vài hơi hưởng thụ.
Đới Chấn Hữu hỏi:
"Lão Tứ, mấy ngày nay đi đâu thế?"
"Đi công tác."
Trần Hán Thăng đáp, mở ra ban công cho gió lạnh lùa vào.
Đới Chấn Hữu nhanh chóng trùm chăn ngồi trên giường, ngẫu nhiên khói bụi rơi xuống nệm thì cậu ta cũng chỉ hời hợt phủi.
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Lão Đới, mày siêu thật, lười chảy nhớt."
Đã là học kỳ sau năm hai, sinh viên tách biệt rõ rệt, lớp 2 quản lý công có một số người định thi cao học, có một số người định lấy bằng đại học, nhưng vẫn còn một số người mãi không chịu nhảy ra vòng tròn thoải mái trong đại học.
Thí dụ như Đới Chấn Hữu, mỗi lần trông thấy Lý Quyến Nam vừa học vừa kiếm ra tiền thì trong lòng rất ghen ghét, nhưng lúc định cầm sách vở nghiêm túc học tập thì lại bứt rứt chỉ muốn xem tiếp nội dung hấp dẫn trong truyện kiếm hiệp.
Đặc biệt khi Dương Thế Siêu và Kim Dương Minh ở chung ký túc xá lại là hai tên ghiền net, lúc bọn họ đi quán net thì cảm giác áy náy bỏ bê học hành của Đới Chấn Hữu bay biến ngay, dù sao mọi người đều không học bài, tôi đọc truyện một lúc có gì là sai.
Còn Trần Hán Thăng nữa, tên quái thai liên tục rớt môn nhưng vẫn nhận được danh hiệu học sinh ba tốt của trường, thậm chí ngoại lệ mới năm hai đã trở thành phó chủ tịch hội học sinh của trường. Đới Chấn Hữu thường cảm thán xã hội bất công, chỉ có kiếp sống giang hồ vui sướng đầm đìa trong tiểu thuyết mới khiến cậu ta quên mất 'bóng tối' trong hiện thực.
Đương nhiên, Đới Chấn Hữu yên tâm thoải mái hưởng thụ ưu đãi mà thân phận Trần Hán Thăng đưa tới.
Thí dụ như học sinh tra phòng không bao giờ đến tra phòng 602, bởi vì dù có ghi lại thì cuối cùng vẫn đưa tới chỗ Trần Hán Thăng xét duyệt, hắn sẽ gạch tên luôn.
Dưới tác dụng của tâm tư và môi trường như vậy, sinh hoạt của Lão Đới rơi vào một loại tuần hoàn, càng nghĩ giãy giụa thì càng không có động lực, thế là buông xuôi luôn.
Trần Hán Thăng hút thuốc một lúc thì đi tắm, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Lão Tứ, buổi chiều tính làm gì hả?"
Đới Chấn Hữu không kiềm được hỏi, thật ra cậu ta cũng không muốn lắm chuyện, nhưng sợ Trần Hán Thăng bận rộn công việc làm mình lại dâng lên cảm giác áy náy nữa.
"Tao đi quán net kiếm nhóm Lão Dương."
Trần Hán Thăng thành thật nói:
"Lâu rồi không chơi game, hơi bị ngứa tay."
"Vậy à, thế mày đi đi."
Đới Chấn Hữu nghe Trần Hán Thăng nói không phải phấn đấu vì tương lai của bản thân hắn, tâm trạng của cậu ta đột nhiên khá lên nhiều, thưởng cho bản thân xem thêm hai mươi trang truyện.
"Đọc xong hai mươi trang này sẽ ngồi dậy ôn bài!"
Đới Chấn Hữu thầm nhủ, nhưng xem xong hai mươi trang đúng ngay đoạn hay, cậu ta lại quyết định đọc hết một chương này, dù sao cũng sắp hết chương.
Cứ thế không ngừng kéo dài, mãi đến khi buổi tối Trần Hán Thăng và nhóm Kim Dương Minh chơi net về phòng, Đới Chấn Hữu vẫn đang nằm trên giường xem tiểu thuyết.
"Đánh bài, đánh bài đi!"
Dương Thế Siêu lớn tiếng kêu gọi, hôm nay cậu ấy phát huy siêu đỉnh trong game, Trần Hán Thăng phe địch hễ ló đầu ra là bị làm thịt ngay, sướng lên mây.
"Đệt!"
Đới Chấn Hữu nghe vậy chửi thầm trong bụng: "Bố đang định học bài mà mấy người rủ rê nhau đánh bài!"
Đới Chấn Hữu lật trang truyện, thầm nghĩ hay là tối nay xem hết cuốn, ngày mai học vậy.
Vì thế Lão Đới thoải mái đọc truyện, dù sao là bị 'buộc' mà, trong bụng thì chửi đám bạn cùng phòng ngốc hại mình không học được, đây là nguyên nhân vì sao Đới Chấn Hữu nói xấu với bạn học cấp 3 của mình.
"Mấy người trong ký túc xá của tớ hoặc là chơi net hoặc làm thêm, buổi tối còn trở về đánh bài, hại ông đây không tìm được thời gian học bài!"
Đới Chấn Hữu không hề nghĩ lại bản thân mình nguyên buổi chiều đã lãng phí thời gian đọc truyện, ngủ trong phòng.
Ký túc xá tập thể đều như thế, tại sao gọi đại học là xã hội thu nhỏ? Bởi vì đây là bước đầu tiên học cách hòa hợp với tập thể.
Giỏi như Trần Hán Thăng mà dậy sớm cũng phải đi khẽ làm nhẹ, ngẫu nhiên đem về ít đồ ăn vặt, còn đãi bữa cơm hay thuốc lá thì càng là tập thành thói quen.
Ưu tú xinh đẹp như Tiểu Ngư Nhi khi ở trong ký túc xá cũng từng chịu thiệt.
Tính cách như Lão Đới, nếu không phải Trần Hán Thăng ngăn cản thì cậu ta sớm bị Kim Dương Minh và Dương Thế Siêu hợp sức cô lập.
Ting ting ting!
Trần Hán Thăng đang đánh bài đột nhiên nhận tin nhắn, thừa dịp đi vệ sinh mở ra xem, không ngờ là Trịnh Quan Đề.
"Rạng sáng hai giờ tôi đến Kiến Nghiệp, cậu đi đón tôi không?"
Trần Hán Thăng hơi giật mình, tại sao Trịnh Quan Đề mua vé vào giờ này? Đến vào buổi chiều không tốt hơn sao?
"Chị không sao chứ?"
Trần Hán Thăng nhắn lại, hắn phỏng đoán hẳn là xảy ra chút vấn đề.
Đã là cuối tháng hai, Trịnh Quan Đề về Hongkong cũng gần ba tháng, hồi cuối năm gửi email không thấy cô trả lời ngay.
"Tứ ca, còn đánh bài không? Không đánh thì tránh ra!"
Kim Dương Minh chờ đến mất kiên nhẫn.
Trần Hán Thăng vẫy tay cho một bạn học đứng ngoài xem thay thế chỗ của mình, hắn tập trung nhắn tin với Trịnh Quan Đề.
Trịnh Quan Đề: Cũng ổn, nhưng tôi hết giàu rồi.
Trần Hán Thăng: Thế hả, vậy đêm nay tôi đột nhiên bận rồi, không đi sân bay được.
Trịnh Quan Đề: Giao hẹn là khuê mật của nhau mà cậu không có nguyên tắc vậy sao?
Trần Hán Thăng: Tôi luôn rất có nguyên tắc, đưa tiền làm việc là nguyên tắc của tôi.
Hai giờ rưỡi sáng, ánh trăng mông lung lặng lẽ chiếu xuống nền đất sân bay Lộc Khẩu, hành khách từ nam đến bắc đạp trên vầng sáng màu bạc, vẻ mặt vội vàng ra vào.
Trần Hán Thăng cũng trông thấy Trịnh Quan Đề đã lâu không gặp, dáng người vẫn cao kều như vậy.
Hai người nhìn nhau, Trịnh Quan Đề đột nhiên nói:
"Nào, bạn gái nam, tôi muốn ôm cậu."