Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370: Gia Đình Giàu Có Không Có Con Và Ăn Chay

Chương 370: Gia đình giàu có không có con và ăn chay Chương 370: Gia đình giàu có không có con và ăn chay

Sau khi đi dạo cuối tuần cùng với Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng sẽ xin nghỉ phép để đến Đại học Giang Nam ở Vô Tích vào tuần tới, đây được xem như là bước đầu tiên để phát triển Hỏa Tiễn 101.

Cả đội phân công rất rõ ràng, Khổng Tĩnh dẫn Nhiếp Tiểu Vũ và Trương Minh Dung đến liên hệ với bên nhượng quyền chuyển phát nhanh Thâm Thông ở địa phương.

Trụ sở Thâm Thông bên kia đã thông báo về thông tin hợp tác với Hỏa Tiễn 101, những bên nhượng quyền ấy đương nhiên rất hoan nghênh, bởi vì điều này tương đương với việc tăng thêm thu nhập ngoại ngạch.

Về việc liệu sau này Hỏa Tiễn 101 có quay lại hay không, hay là bán được hay không, dù sao cũng không liên quan tới bọn họ, đây là chuyện mà Trình Đức Quân phải lo lắng.

Cho nên, việc mà Khổng Tĩnh làm là về phương diện nghiệp vụ.

Trần Hán Thăng đưa Vương Tử Bác đến thăm Mạc Kha viện trưởng học viện nhân văn đại học Giang Nam, bởi vì bà ta cũng là người Cảng Thành, cho nên dẫn dường như có cảm giác thân thiết hơn.

Không nghĩ tới Mạc Kha lại không có ở trường, Trần Hán Thăng tới đại học Giang Nam một bữa vô ích.

"Thật ngại quá, Hán Thăng."

Mạc Kha có chút áy náy nói trong điện thoại: "Hôm nay tôi không có lớp, cho nên mới không tới trường học."

Giáo sư đại học quả thực là không cần làm việc đúng giờ, Quách Trung Vân giáo viên hướng dẫn của Trần Hán Thăng cũng thường một tuần mới tới một lần.

Nếu như điều này đổi sang là người khác, nói không chừng sẽ nửa đường bỏ cuộc rồi, nhưng mà Trần Hán Thăng nghĩ thầm đến cũng đến rồi, không gặp mặt một lần thì sao được.

Cái thứ gọi là "quan hệ", chính là phải không ngừng giao lưu mới có thể có tình cảm, xây dựng được rất nhiều mối quan hệ xã hội, đơn giản là lần vượt qua đầu tiên, tiếp đó mới có lần thứ hai rồi lần thứ ba.

"Vậy không khéo rồi."

Trần Hán Thăng cười nói: "Vậy dì Mạc dì có ở nhà không, cháu muốn qua nhà thăm dì."

Mạc Kha nghe thấy từ "dì Mạc" cũng sửng sốt một chút, nhưng mà ngẫm lại Trần Hán Thăng cũng gọi không sai, bản thân bà ta và Trần Triệu Quân là người quen cũ, đã thế bà lại là người Cảng Thành.

"Vậy cậu qua đây đi, địa chỉ là khu Tân Hồ. . ."

Mạc Kha nói địa chỉ, Trần Hán Thăng vui vẻ đồng ý ngay.

Cúp điện thoại, Mạc Kha nhìn điện thoại di động cười cười: "Hai người này lớn lên rất giống nhau, nhưng mà tính cách thật sự là khác nhau một trời một vực, một người thì chậm chạp đánh chết cũng không động đậy,còn một người thì tích cực như vậy."

Trần Hán Thăng lập tức quay lại tới siêu thị mua chút quà tặng, Vương Tử Bác ngồi ở trên ghế lái phụ có chút khinh bỉ: "Làm sao mà mày lại tùy tiện gọi người ta là dì vậy chứ. Để làm ăn dễ dàng mà nhún nhường khom lưng, nhìn cái dáng vẻ nịnh hót vừa rồi của mày kìa."

"Cách xưng hô dì này chẳng đáng tiền, hơn nữa bà ấy có quen biết với cha tao, làm sao lại không thể gọi?"

Trần Hán Thăng khó chịu nói: "Dì quản lý ký túc xá cũng gọi là dì, mày cũng liếm láp hăng say như thế mà."

"Cái này lại không giống vậy."

Vương Tử Bác cãi lại nói: "Tóm lại tao chắc chắn sẽ gọi viện trưởng Mạc."

"Gọi bà ấy là viện trưởng Mạc, có thể hôm nay sẽ chẳng gặp được đâu."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm sở dĩ sau vài chục năm mà tài sản cố định của tao lên tới mấy nghìn vạn, tài sản lưu động vài triệu, còn mày chỉ có thể bị công ty cử đến Iraq, nguyên nhân là ở chỗ này.

. . .

Địa chỉ mà Mạc Kha đưa cho không ngờ lại là khu biệt thự ở bên hồ Lihu, trong lòng Trần Hán Thăng có chút giật mình, hắn đoán Mạc Kha hẳn là khá giàu có, nhưng mà không nghĩ tới lại giàu có như vậy.

Sau khi gõ cửa, cũng không phải tự Mạc Kha ra mở cửa, mà là một người giúp việc trung niên.

Nhìn vào lối thiết kế thuần một sắc theo phong cách Trung Quốc, rường cột chạm trổ, phong cách cổ xưa, khu phong thủy còn đặt một guồng nước xoay tròn, tiếng nước chảy róc rách "ào ào", cực kỳ đặc sắc.

Người giúp việc giải thích nói viện trưởng Mạc đang nghỉ ngơi ở trên lầu, rót hai ly nước để Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác tùy ý ngồi.

Vương Tử Bác vốn đang vô cùng căng thẳng, nên bây giờ cũng không dám hé răng.

Người giàu có nhất mà cậu ấy từng gặp trước đây hẳn là cha của Cao Gia Lương, nhưng mà đó là một chủ thầu đứng đầu thương nghiệp bất động sản, cả người đều toát ra cảm giác của đám nhà giàu mới nổi, đột nhiên gặp được kiểu người có tiền tích lũy nên mới giàu có như vậy, có một cảm giác như mở ra cánh cửa của thế giới mới.

"Thế nào, nhà dì Mạc của tao rất giàu có đúng không."

Trần Hán Thăng vừa cười vừa nói.

Vương Tử Bác chỉ tay vào quà tặng: "Mày chỉ mua chút sữa tươi với hoa quả, có phải quá đơn giản rồi hay không."

"Tử Bác, điểm này mày không ổn."

Trần Hán Thăng thấy trong phòng khách có nghiên mực và giấy tẩy nước anh giả vờ giả vịt cầm lấy bút lông, vừa viết chữ trên giấy, vừa nói: "Làm việc mà quá coi trọng thân phận của đối phương, ngay từ đầu đã ghét bỏ tao quá khuôn sáo, không nên ôm đùi lung tung, bây giờ nhìn thấy đùi này đủ to, lại tư ti với thân phận của chính mình, trong "Ý Thiên Đồ Long Ký" có câu là "Hắn mạnh mẽ mặc hắn mạnh mẽ, gió mát phất sơn cương", làm việc không thể tùy ý thay đổi tiết tấu được."

"Thì mày hiểu biết nhiều, tùy tiện làm lãng phí một tờ giấy của người khác."

Vương Tử Bác lẩm bẩm nói.

Trần Hán Thăng cười hì hì: "Cái này là giấy tẩy nước, thấm nước luyện chữ, mày cũng thử xem."

"Còn có cái thứ đồ chơi này à?"

Đây vẫn là lần đầu tiên Vương Tử Bác nhìn thấy loại giấy này, trong nghiên mực quả thật nước trong không phải là mực nước, cậu ấy tò mò nhận lấy bút lông quẹt một đường ngang trên giấy xuất hiện một vệt nước rõ ràng, sau đó từ từ biến mất.

Lúc này Mạc Kha đi xuống từ tầng hai, bà ta nhìn Vương Tử Bác đang cầm bút, đi tới nhìn một cái: "Sinh viên mà không thể viết được chữ này à, vào thời đại của chúng tôi, trình độ của nhiều học sinh trung học còn giỏi hơn cậu đó."

"Hả?"

Vương Tử Bác vừa định cãi lại, mình chỉ viết một đường ngang, những cái khác đều là do Trần Hán Thăng viết.

Không nghĩ tới Trần Hán Thăng lập tức lui về phía sau hai bước, chống nạnh trừng mắt với cậu ấy nói: "Tao vừa mới nói rồi, chữ này của mày đừng có đi khoe khoang khắp nơi, lúc về nhớ luyện tập nhiều hơn nha."

Vương Tử Bác: ". . ."

Kế tiếp, Trần Hán Thăng giới thiệu thân phận của Vương Tử Bác một chút, Mạc Kha nghe thấy Vương Tử Bác cũng học ở Nhất Trung Cảng Thành, khách sáo bảo người giúp việc bưng hoa quả lên, tán gẫu một chút về sự thay đổi của Cảng Thành gần đây.

Vương Tử Bác bị dọa sợ bởi khí thế, nhưng mà vẫn đứng lên chào hỏi một cái rồi như một người vô hình, suốt quá trình là Trần Hán Thăng nói chuyện phiếm với Mạc Kha, sợi dây liên kết của hai người họ thực ra là Trần Triệu Quân, chủ đề nói chuyện rất dễ dàng đã kéo đến trên người Lão Trần.

"Tình cảm cha mẹ cậu thế nào rồi?"

Mạc Kha cười hỏi: "Sau khi tốt nghiệp trung học bọn tôi tác ra đến các trường học khác nhau, khi dó viết thư là phổ biến nhất, nhưng mà sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, cũng đã rất nhiều năm rồi chưa gặp nhau."

"Tình cảm của cha mẹ cháu hả."

Trần Hán Thăng xoay đầu lại nói: "Chuyện tình cảm của người lớn, cháu cũng không dám nhận xét quá sâu."

Vương Tử Bác có chút khó hiểu, rõ ràng tình cảm vợ chồng của chú Trần và dì Lương rất tốt, làm sao nghe ý của Tiểu Trần giống như bọn họ xảy ra vấn đề thế nhỉ.

Mạc Kha cũng nghe ra ý nghĩa này, khẽ gật đầu không nói lời nào.

Thực ra, Trần Hán Thăng cảm thấy mình đi tới nhà "bạn gái cũ" của Lão Trần làm khách, không kiêng nể gì mà khoe khoang tình cảm của cha mẹ mình rất tốt, cái này không phải chỉ số EQ thấp thì cũng là khiêu khích, hơn nữa mình còn đến để xây dựng quan hệ.

Chỉ có điều là Trần Hán Thăng lại không muốn nói dối, vì vậy mới trả lời hết sức mơ hồ, nói chung tôi nói như vậy đó, nhưng lý giải như thế nào là ý của các người.

Vốn dĩ là, trong chuyện tình cảm của người lớn, con cháu làm sao có thể phán xét.

Sau một lúc thoáng yên lặng, Mạc Kha đại khái cũng hiểu được chủ đề vừa rồi khiến Trần Hán Thăng xấu hổ, chủ động đổi chủ đề nói: "Hán Thăng biết ăn nói ghê, ở trường học cậu có nói chuyện với bạn gái nào không?"

"Không ạ."

Trần Hán Thăng xấu hổ cười cười: "Cháu còn độc thân mà, chờ dì Mạc giới thiệu giúp cháu."

"Được, vậy chờ đến khi cậu tốt nghiệp đại học."

Mạc Kha vừa cười vừa nói.

Trong lòng Vương Tử Bác phỉ nhổ một cái, nhưng mà cũng tận mắt nhìn thấy Trần Hán Thăng nói chuyện càng lúc càng hòa hợp với Mạc Kha, trong phòng khách luôn luôn xuất hiện từng đợt tiếng cười, rất nhanh người giúp việc bên kia cũng đã làm cơm xong.

Trần Hán Thăng hào hứng bừng bừng đi đến bên cạnh bàn ăn, vừa nhìn đã có chút há hốc mồm, làm sao tất cả các món ăn đều là rau xanh, không nhìn thấy chút bóng dáng của thức ăn mặn vậy.

Mẹ kiếp nếu đây không phải là năm 2004, Trần Hán Thăng chắc chắn tưởng rằng Mạc Kha muốn ám chỉ điều gì đó.

"À, tôi ăn chay lâu rồi."

Mạc Kha vỗ đầu: "Thiếu chút nữa quên mất hai chàng trai các cậu muốn ăn chút đồ ăn mặn."

Bà ta lại gọi giúp việc tới làm hai món thịt, lúc này Trần Hán Thăng mới thuận tiện mượn việc ăn cơm để hỏi thăm chồng và con của Mạc Kha.

"Chồng tôi là bác sĩ, mấy ngày nay ông ấy ra nước ngoài tổ chức hội nghị rồi, bọn tôi không có con."

Mạc Kha bình tĩnh nói.

Trần Hán Thăng lập tức ngừng lại, không hề hỏi nhiều về vấn đề này nữa.

Nhưng mà trong lòng hắn cũng âm thầm tặc lưỡi, ăn chay, viện trưởng đại học, cách sống của người "bạn gái cũ" này của Lão Trần có phần quá tiên tiến rồi.

Cơm nước xong Trần Hán Thăng suy xét đến việc Mạc Kha phải nghỉ trưa, uống hai chén trà rồi đứng lên chào tạm biệt, khi Mạc Kha đưa đến cổng, đột nhiên hỏi: "Hán Thăng, có thể cho tôi cách thức liên lạc của cha cậu hay không?"

"À, được."

Trần Hán Thăng không hề do dự, lấy điện thoại di động ra tìm số.

Thực ra, hắn đã thuộc như cháo số điện thoại của Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, nhắm hai mắt lại cũng có thể đọc ra được, nhưng mà giả vờ tra số, lợi dụng chút thời gian trống này để tìm một lý do từ chối.

Nhưng mà, Trần Hán Thăng còn chưa nghĩ ra cách thức hợp lý, chính Mạc Kha đột nhiên đổi ý, khoát tay nói: "Quên đi, hai người về đi, lái xe chú ý an toàn."

"Được dì Mạc, bọn cháu đi trước đây."

Trần Hán Thăng vội vàng rời đi, ngay cả ồn ào một chút hắn cũng bỏ bớt đi, thật sự lo lắng Mạc Kha lại thay đổi ý định.

Bình Luận (0)
Comment