Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369: Cuộc Gặp Ngẫu Nhiên Ở Cầu Sư Tử

Chương 369: Cuộc gặp ngẫu nhiên ở cầu Sư Tử Chương 369: Cuộc gặp ngẫu nhiên ở cầu Sư Tử

Có rất nhiều nơi để mua sắm ở Kiến Nghiệp. Những nơi cao cấp ở Tân Thị Khẩu như là trung tâm mua sắm Đông Phương, trung tâm thương mại quốc tế Kim Ưng. Đẳng cấp thấp một chút trong Tân Bách là chợ Kim Kiều Ngọc Kiều. Bình thường sinh viên khu đại học Tiên Ninh đều có thói quen đi đến các cửa hàng nổi tiếng này.

Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đều có chung đặc điểm của các cô gái khi đi dạo phố, chính là "xem nhiều mua ít", nói chuyện thì không ngừng nghỉ.

Bọn họ đi dạo trong các cửa hàng nổi tiếng trước, sau đó mới đi đến Tân Thị Khẩu. Biên Thi Thi cảm thấy quần áo ở đây quá đắt nên đã dẫn Tiểu Ngư Nhi cùng nhau đi đến chợ Kim Kiều Ngọc Kiều.

Hai người không mua được mấy bộ quần áo mà đã ăn no đến căng cả bụng, nhìn thấy mấy món ăn ven đường nào ngon cũng đều muốn nếm thử.

Vì để dễ dàng đi lại nên Trần Hán Thăng đậu chiếc FAW của mình ở cửa hàng. Sau đó ba người họ di chuyển bằng xe buýt.

Xe buýt ở Kiến Nghiệp rất đông đúc nên bọn họ phải chen chúc với nhau rất khó chịu. Đám người Trần Hán Thăng cũng không đón xe ở trạm nên cũng không có chỗ ngồi, chỉ có thể xách túi đứng trong xe rồi lắc lư theo nhịp của xe buýt khi đi chuyển.

Nhưng mà Tiểu Ngư Nhi lại cảm thấy rất thú vị, ngồi trên ghế lái phụ của xe con cũng có ý nghĩa của ngồi trên ghế lái phụ, đó chính là tượng trưng cho thân phận cùng địa vị. Có điều xe buýt cũng có chỗ tốt là cô có thể tùy ý ôm lấy Trần Hán Thăng, cảm giác được mùi vị ngọt ngào của tình yêu cuồng nhiệt.

Tất nhiên, hành động này không có gì lạ cả, bởi vì hành động này đều có ở khắp nơi trên xe buýt. Rất nhiều cặp đôi sinh viên đều có hành động như vậy, chàng trai một tay cầm lấy cần trục, một cái tay khác xách túi đóng gói, còn những cô gái thì không cần làm gì cả chỉ cần ôm bạn trai của mình là được rồi.

Những chàng trai này thi thoảng ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt chạm nhau phản ứng đầu tiên chính là đánh giá bạn gái của đối phương.

Chỗ này tồn tại một loại đánh giá, nếu như bạn gái của mình càng xinh đẹp thì mặt mũi của mình càng lớn hơn, Trần Hán Thăng hoàn toàn xứng đáng đoạt giải quán quân, ai kêu Tiểu Ngư Nhi xinh đẹp đè ép hết người ở đây như vậy làm gì.

Đương nhiên ở đây không có người thua, cho dù bạn gái của mình không xinh đẹp bằng người khác, các chàng trai cũng sẽ không ghét bỏ, ngược lại còn cúi đầu thân mật hôn một cái lên trán bạn gái.

Xinh đẹp thì thế nào, cũng không phải là bạn gái của mình, trong lồng ngực mới chính là người mình yêu thương nhất.

Tình cảm thời sinh viên đơn thuần như vậy đấy, chắc hẳn bọn họ đã nhiều lần tưởng tượng đến cuộc sống trong tương lai của chính mình. Cho dù người lớn tuổi có ở nói dông dài bên tai rằng "sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ chia tay" thì những cặp đôi sinh viên này căn bản lại không tin chút nào.

Có lẽ chỉ khi thực sự ra trường đối mặt với áp lực thực tế trên xã hội, bọn họ mới có thể đưa ra quyết định đau lòng, nhưng mối tình đầu cả đời cũng khó mà quên được.

"Tiểu Trần, sau này thỉnh thoảng chúng ta cũng ngồi xe buýt nha."

Tiểu Ngư Nhi nhìn những đôi tình nhân bên cạnh rồi cũng bị lây nhiễm bởi niềm hạnh phúc này.

"Được, khi nào có thời gian chúng ta nhất định sẽ đi."

Trần Hán Thăng ngoài miệng đồng ý không chút do dự, nhưng trong lòng không muốn đi xe buýt nữa.

Bởi vì trên xe rất dễ dàng gặp được bạn cùng lớp, đặc biệt là Tiểu Ngư Nhi ở trên xe buýt "không thành thật" một chút nào, luôn thích tự làm mình mệt mỏi. Chẳng hạn như trên chuyến xe này, Trần Hán Thăng quan sát rất nhiều lần phát hiện không có người quen mới yên tâm.

"Hừ, cậu nói không có thời gian chẳng qua là muốn trả lời qua loa gạt tớ mà thôi."

Tiểu Ngư Nhi đấm vào người Trần Hán Thăng một phát, khuôn mặt trái xoan tinh xảo dựa vào lồng ngực của hắn, bình tĩnh mà ỷ lại, lại có vẻ như đang chìm đắm trong mê muội.

Tuy nhiên, sau khi xe đến trạm thì Tiểu Ngư Nhi lại khôi phục tính cách hoạt bát của mình, nở nụ cười rạng rỡ cùng Biên Thi Thi đi dạo phố.

Buổi tối, ba người lại đi tới phố ẩm thực ở cầu Sư Tử.

Cầu Sư Tử cách cửa Tân Thị không xa lắm, ở đây là nơi ăn uống mà sinh viên đại học ở Kiến Nghiệp nhất định phải đến.

Kiến Nghiệp cố đô của Lục Triều, ở đây có rất nhiều địa danh lịch sử thú vị như hành lang Minh Ngõa, Tử Kim Sơn, cầu Sư Tử, đền Khổng Tử, không dùng phương thức đặt tên cổ quái kì lạ nào, rất phù hợp với quan điểm thẩm mỹ truyền thống của Trung Quốc.

Đặc biệt, cầu Sư Tử là nơi tụ tập rất nhiều học sinh, dọc đường có tốp năm tốp ba những nhóm bạn nhỏ cùng ký túc xá hoặc các cặp đôi, rất nhộn nhịp. Thỉnh thoảng còn thấy có khách du lịch ở đây, trên cổ bọn họ còn mang theo máy ảnh, khi nhìn thấy hạt dẻ rang thơm mềm toả ra mùi hương mà khẽ nuốt nước miếng.

Tiểu Ngư Nhi cầm xiên cá mực trong tay, còn Biên Thi Thi thì cầm một hộp đậu hũ thúi trong tay, hai người ăn đến miệng đầy dầu mỡ, trong mắt đều chứa nụ cười thỏa mãn.

Thỉnh thoảng còn có sinh viên làm việc bán thời gian phát tờ rơi. Theo như thường lệ Tiêu Dung Ngư đều đi đến trước cầm lấy tờ rơi, sinh viên phát tờ rơi ngỏ ý cảm ơn. Có điều khi đến cửa ở một nhà cửa hàng lẩu nướng, có người mặc đồ gấu bông rất cố chấp.

Rõ ràng Tiêu Dung Ngư cùng Biên Thi Thi đã cầm lấy tờ rơi, nó cứ chặn ở trước mặt không tha.

Đưa hai tay béo ú ngắn ngủn ra, nhìn có chút đáng yêu.

Trần Hán Thăng vốn cũng không coi là chuyện to tát gì, có điều con gấu bông này không hiểu chuyện một chút nào, cản một lúc thì thôi đi còn định cản ở trước mặt đến bao giờ.

Tiêu Dung Ngư cùng Biên Thi Thi quẹo sang trái, gấu bông sẽ ngăn ở bên trái, các cô đi qua bên phải, nó sẽ cản ở bên phải, Trần Hán Thăng cho rằng lúc này "Sắc gấu" đang đùa giỡn lưu manh, vừa cảm thấy xem thường lại có chút buồn cười, không nói hai lời đè đầu gấu lại đẩy phía sau một cái.

Gấu bông "Bạch bạch bạch" rút lui vài bước, đặt mông ngồi dưới đất, tờ rơi trong tay rơi đầy đất.

Đây là Trần Hán Thăng không muốn gây chuyện, nếu như hắn dùng chân, phỏng chừng con gấu đã nằm rạp trên mặt đất.

"Tiểu Trần, cậu đẩy mạnh như vậy làm gì, chúng ta đi vòng qua là được rồi mà."

Tiểu Ngư Nhi trách cứ nói.

Con gấu cũng không nghĩ tới Trần Hán Thăng sẽ động thủ, nó ngồi dưới đất ngốc một lúc rồi gỡ nón trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

"Đường Đường?"

Nhìn thấy trong nón trùm đầu lại là Tôn Đường Đường, Tiểu Ngư Nhi lập tức chạy đến đỡ dậy, Trần Hán Thăng cũng có chút sững sờ, Tôn Đường Đường không có chuyện gì lại ở đây hóa trang gấu bông làm gì thế.

Biên Thi Thi không quen biết Tôn Đường Đường, sau đó nghe giới thiệu mới biết là cháu ngoại của giáo sư Tôn Bích Dư Đại học Đông Đại, cô ấy lại càng không thể tin được.

Một là cháu ngoại của giáo sư Tôn là con lai, hai là Tôn Đường Đường lại có thể làm việc bán thời gian.

Giáo sư Tôn là giáo sư được nhận tiền trợ cấp của nhà nước, lại có rất nhiều sách bản quyền, tiền hẳn là không thiếu.

"Đường Đường, tại sao em lại ở chỗ này?"

Tiểu Ngư Nhi lôi kéo Tôn Đường Đường đi tới McDonald' s ở gần đó, đưa tay phủi sạch sẽ bụi bặm trên người giúp cô ta.

"Kiếm tiền."

Trên mặt Tôn Đường Đường tất cả đều là mồ hôi, đây là do đội nón trùm đầu bị nóng quá.

"Bà ngoại nói, em phải trả tiền phí sinh hoạt mỗi tháng."

Tôn Đường Đường lại giải thích một câu, tiếng Trung cô ta hơi yếu nên chỉ có thể biểu đạt được một cách đơn giản.

"Thì ra là vậy."

Trong lòng Tiểu Ngư Nhi rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng, cô ta không biết nên nói cái gì vào lúc này, theo lý thuyết giáo sư Tôn sẽ không thờ ơ như vậy.

Trong lòng Trần Hán Thăng có một câu hỏi quan trọng: "Giáo sư Tôn có biết cô ra đây hóa trang gấu bông không?"

Tôn Đường Đường "Ừ" một tiếng.

Trần Hán Thăng sau khi nghe xong lập tức không muốn nhiều lời, nếu giáo sư Tôn biết được, vậy nói rõ bà có suy nghĩ của chính mình.

Có điều nhìn thần sắc quan tâm trên mặt Tiểu Ngư Nhi, hơn nữa lập tức bứt ra cũng thực sự không ổn lắm, Trần Hán Thăng nhặt tờ rơi lên: "Những cái này là việc hôm nay của cô sao?"

Tôn Đường Đường chớp chớp đôi mắt xanh.

"Như vậy đi."

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba người chúng tôi sẽ giúp cô phát tờ rơi, sau đó sẽ mời cô đi ăn tối, hôm nay sẽ để cho cô tan làm sớm."

Tiểu Ngư Nhi nhân cơ hội khẽ hỏi: "Tiểu Trần, chúng ta cứ làm như thế này được không?"

"Được rồi, khoanh tay đứng nhìn cũng không tốt, nhưng tốt nhất cũng không nên can thiệp quá sâu. Tớ làm như vậy mới là cách thích hợp nhất."

Trần Hán Thăng cân nhắc rồi nói: "Lát nữa cậu gửi một tin nhắn cho giáo sư Tôn, nhưng đừng nói tới việc phát tờ rơi giúp và mời khách ăn tối, việc này để Tôn Đường Đường chủ động nói, mới không có cảm giác tranh công."

Ba người giúp đỡ sức lực rất mạnh, rất nhanh đã phát xong tờ rơi trong tay Tôn Đường Đường, Trần Hán Thăng lại đưa Tôn Đường Đường ăn đồ ăn Sơn Đông.

Sau đó đưa Tôn Đường Đường về nhà lúc chín giờ tối, giáo sư Tôn đang ở trong phòng làm việc, nhìn thấy đứa cháu gái của mình đã trở về, bà chỉ vào bếp với vẻ mặt lạnh lùng nói: "Vẫn còn đồ ăn, tự mình hâm nóng lại đi. "

"Con ăn rồi"

Tôn Đường Đường đáp.

"Vậy sao?"

Giáo sư Tôn hỏi: "Con tự mua à?"

Tôn Đường Đường lắc đầu, "Con gặp được Trần Hán Thăng và chị gái Tiểu Ngư Nhi. Bọn họ phát tờ rơi cho con rồi còn mời con đi ăn tối nữa."

"Ừm."

Giáo sư Tôn quay người bước vào phòng làm việc, cầm điện thoại di động lên và đọc lại tin nhắn của Tiểu Dung Ngư.

"Giáo sư Tôn, hôm nay bọn em thấy Đường Đường làm việc bán thời gian ở cầu Sư Tử, Tiểu Trần có một số bạn bè bên ngoài trường ở Kiến Nghiệp. Nếu giáo sư cần, Tiểu Trần nói rằng cậu ấy có thể sắp xếp một nơi làm việc tốt hơn cho Đường Đường."

"Ôi."

Giáo sư Tôn thở dài một hơi: "Luôn cảm thấy mình mắc nợ người khác."

Giáo sư Tôn lấy một lá đơn xin đề cử miễn thi trường đại học Đông Hải từ trong cặp văn kiện ra, xem một chút lại cất lại.

Thời gian quá sớm, Tiêu Dung Ngư lúc này mới năm hai, chí ít năm ba mới cần dùng đến thứ này.

Bình Luận (0)
Comment