Buổi sáng hai ngày cuối tuần, Trần Hán Thăng thức dậy ăn sáng cùng Thẩm Ấu Sở, vốn dĩ hôm nay hắn hẹn Tiêu Dung Ngư đi dạo phố, chỉ có điều trước đó, cần phải trấn an Thẩm Ấu Sở trước đã.
Kỳ thực Thẩm Ấu Sở quá là đơn thuần, không kỹ lưỡng hồi tưởng lại kinh nghiệm từng trải khi qua lại của Trần Hán Thăng, bởi vì nếu thứ bảy hắn không đi ra ngoài, bình thường đều là ngủ đến giữa trưa.
Nếu như đi ra ngoài làm chuyện quan trọng, vậy thì Trần Hán Thăng chỉ có thể dậy sớm hơn, cũng tuyệt nhiên sẽ không ăn cơm ở căng tin trường học.
Thức dậy lúc 8 giờ sáng thứ bảy thế này, còn thong thả ăn sáng, điều này chứng tỏ chắc chắn không phải là chuyện làm việc bán thời gian, có khả năng nhất là gặp mặt cô gái khác.
Bởi vì nếu Trần Hán Thăng đi tìm bạn học gì gì đó, bình thường cũng là ngủ đến chiều.
Vì vậy, có một số cô gái mệnh danh là "Sherlock Holmes", bạn trai chỉ cần ngoại tình là họ có thể phát hiện ra từ những điều siêu nhỏ bé, một là gặp cặn bã riết quen rồi có kinh nghiệm, tâm lý phòng bị rất mạnh mẽ; Hai là sở khanh cũng là người, hành sự không thể nào không để lại dấu vết gì.
Ít nhất lúc sở khanh ngoại tình, hành vi của hắn kỳ thật là "biến hình", ví dụ như trước kia Trần Hán Thăng nếu ngủ ở trường, căn bản sẽ không ăn điểm tâm với Thẩm Ấu Sở.
Cho nên từ điểm này mà nói, Trần Hán Thăng vẫn là kẻ may mắn, bởi vì bên cạnh hắn là Thẩm Ấu Sở, cô gái này trong mắt toàn là Trần Hán Thăng, cho dù có ý nghĩ cũng chỉ biết rầu rĩ ở trong lòng.
Nếu đổi vị trí của Thẩm Ấu Sở cho Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng tuyệt đối không thoải mái như bây giờ.
Về phần bữa điểm tâm này, nó vẫn có tác dụng, một là hỏi thăm rõ ràng kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Ấu Sở hôm nay, Trần Hán Thăng phải đảm bảo cô sẽ không cùng Tiêu Dung Ngư gặp mặt trên một con phố nào đó.
Đương nhiên, Trần Hán Thăng cũng sẽ làm tốt công tác phòng bị tương ứng, ví dụ như hắn kiên quyết không dẫn Tiêu Dung Ngư đi ngang qua cổng Trung Hoa.
Bởi vì cổng Trung Hoa là con đường chính đi tới khu đại học Giang Lăng ở khu đại học Tiên Ninh, trên cơ bản là phải qua cổng Trung Hoa, vậy thì đặt chân vào địa giới Giang Lăng, tính nguy hiểm tăng lên rất lớn.
"Hôm nay tớ chuẩn bị đi gặp một khách hàng."
Vẻ mặt Trần Hán Thăng như thường, vừa ăn bánh rán vừa hỏi: "Cậu có dự định gì không?"
Thẩm Ấu Sở đang ăn bánh bao, buông đũa xuống nhẹ nhàng nói: "Buổi sáng đến quán trà sữa, buổi chiều ở thư viện, buổi tối lại đến quán trà sữa cho Đoàn Viên ăn."
Thẩm Ấu Sở đơn giản là quá thành thật, trên cơ bản Trần Hán Thăng hỏi cô cái gì, cô sẽ trả lời cái đó.
Trần Hán Thăng gật gật đầu, "cốc cốc cốc" gõ vào mâm cơm của Thẩm Ấu Sở: "Nói bao nhiêu lần rồi, mùa đông ăn cơm không cần buông đũa xuống, nếu không sẽ lạnh mất."
"Ồ."
Thẩm Ấu Sở nghe lời nâng chén nhỏ lên uống một ngụm, khóe miệng dính một chút cháo, Trần Hán Thăng nhìn mà buồn cười, cầm đầu đũa nhẹ nhàng chọc vào mặt Thẩm Ấu Sở một cái.
Làn da Thẩm Ấu Sở rất tốt, hơi ấn một chút chính là xuất hiện vết trắng trắng, cô cũng sẽ không né, chỉ trơ mắt nhìn Trần Hán Thăng nghịch ngợm, cũng chỉ là bĩu môi khiển trách, mắt hoa đào trong trẻo rất dịu dàng.
"Hồ Lâm Ngữ hôm nay chuẩn bị đi đâu?"
Trần Hán Thăng lại lo lắng cái bóng đèn Hồ Lâm Ngữ này hay chạy vào nội thành, cũng thuận tiện hỏi thăm hành tung của cô ấy một chút, về phần những người khác trong lớp, thật sự nhìn thấy cũng có lý do để giải thích, tóm lại Trần Hán Thăng ở trong cửa hàng sẽ không cùng Tiểu Ngư Nhi làm ra hành động quá thân mật.
"Hôm nay Lâm Ngữ cũng giống vậy, nhưng cô ấy phải ngủ dậy muộn một chút."
Thẩm Ấu Sở suy nghĩ một chút, Hồ Lâm Ngữ hôm nay đại khái không có hoạt động gì đặc biệt.
Trần Hán Thăng yên lòng, ăn cơm xong hai ba miếng, bên chỗ Thẩm Ấu Sở còn một quả trứng luộc chưa ăn.
"Bang bang bang ~"
Trần Hán Thăng cầm trứng gà đập lên bàn ăn bằng thép không gỉ, sau đó đặt trong lòng bàn tay xoa xoa, vỏ trứng lần lượt bong tróc, lộ ra lòng trắng trứng mềm mại và đàn hồi bên trong.
"Cái này cho cậu ăn."
Trần Hán Thăng đưa cho Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở vốn tưởng rằng Trần Hán Thăng muốn ăn hai quả trứng gà, không ngờ là hắn lột cho mình ăn.
"Cậu không ăn à?"
Thẩm Ấu Sở vẫn xác nhận lại một lần, cô quan tâm nhất là việc Trần Hán Thăng có ăn ngon hay không.
"Tớ vừa mới ăn một quả rồi, há miệng, tớ đút cho cậu."
Trần Hán Thăng đưa trứng gà đến bên miệng Thẩm Ấu Sở, miệng còn phát ra âm "A", Thẩm Ấu Sở miệng nhỏ, nhìn thì cắn một miếng lớn nhưng thực ra chỉ ăn được một cái góc.
"Có ngon không?"
Trần Hán Thăng cười hỏi.
"Ừm!"
Cái cằm tròn của Thẩm Ấu Sở gật nhẹ, cô cũng cười theo, tóm lại chỉ cần Trần Hán Thăng ở bên cạnh, thật ra cũng không cần săn sóc như vậy thì cô cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
"Vậy tớ ra ngoài đây."
Trần Hán Thăng kiên nhẫn chờ Thẩm Ấu Sở ăn xong bữa sáng, còn giúp bẻ cổ áo cô xuống, lúc này mới xuất phát đến đại học Đông Đại.
Đây chính là ý nghĩa thứ hai của bữa sáng, vào những ngày phải cả ngày bầu bạn với Tiểu Ngư Nhi thế này, Trần Hán Thăng sẽ cùng Thẩm Ấu Sở ăn một bữa sáng, hơn nữa làm chút chuyện cho cô, trong lòng sẽ không có cảm giác áy náy như thế.
Đây chắc chắn là một ý tưởng tự lừa dối mình, nhưng nó thực sự tồn tại.
Ví dụ như buổi tối Trần Hán Thăng rất ít khi nấu cháo điện thoại với Thẩm Ấu Sở, bởi vì ban ngày bọn họ đã gặp mặt, song, nếu Tiểu Ngư Nhi muốn gọi điện thoại nói chuyện phiếm, Trần Hán Thăng cơ bản đều sẽ đồng ý.
Trong lòng sở khanh thật giống như có một cái cân, ở giữa hai cô gái này tìm kiếm một loại cân bằng khéo léo.
Có lẽ sẽ bùng nổ, có lẽ sẽ không bao giờ.
······
Khi Trần Hán Thăng lái xe đến đại học Đông Đại, suýt soát khoảng 10 giờ, thành phố Kiến Nghiệp này cuối cùng cũng hoàn toàn hồi tỉnh, trên đường Văn Lang có học sinh trẻ tuổi, ông cụ bán khoai lang, cửa hàng mặt tiền vừa mới khai trương. . . Náo nhiệt ầm ĩ, trong ánh mặt trời xen lẫn sương mù, những cuộc đời chìm nổi rất có hương vị cuộc sống.
"Còn bao lâu nữa vậy?"
Mỗi ngày Trần Hán Thăng đều chờ đợi Tiểu Ngư Nhi trang điểm, đây là đãi ngộ của Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo, cô có thể để cho Trần Hán Thăng - một con người ngang bướng - ở dưới lầu ngoan ngoãn chờ mình.
"Gấp cái gì chứ."
Tiểu Ngư Nhi bất mãn nói: "Tớ còn phải bôi ít son dưỡng môi, hay tớ dứt khoát mang cả hộp theo luôn ha, mùa đông khí hậu hanh khô, cậu cũng bôi một chút."
"Tớ không cần, cậu nhanh lên đi."
Trần Hán Thăng thúc giục nói: "Dì quản lý cứ như một con dê mẹ bảo vệ con non, không có ý tốt mà nhìn chằm chằm từng bạn nam dưới lầu ký túc xá nữ, tớ lái xe lại càng bị chú ý."
"Ha ha ha, sắp rồi sắp rồi, hôm nay Thi Thi cùng chúng ta dạo phố á, cậu ấy cũng muốn mua quần áo mùa thu."
Giọng Tiểu Ngư Nhi cất lên lanh lảnh.
"Sao cũng được."
Trần Hán Thăng cúp máy, nghĩ thầm Tiểu Ngư Nhi đã biết cách hòa mình vào các mối quan hệ trong ký túc xá hơn so với hồi năm nhất đại học.
Bình thường, các cô gái ở đại học chỉ cần tình yêu, hầu hết đều sẽ vì đi cùng bạn trai mà từ đó bỏ qua tình cảm của bạn cùng phòng ban đầu, trong một khoảng thời gian dài thường có cảm giác tách khỏi ký túc xá.
Cái này cũng hết cách rồi, suy cho cùng, đắm say vào tình yêu càng dễ dàng hơn so với tình bạn.
Bởi vì hồi năm nhất Tiểu Ngư Nhi từng gặp thất bại ở trong ký túc xá, cô biết cách tìm điểm chung, ví dụ như hôm nay đi dạo phố có thể lôi kéo Biên Thi Thi đi cùng, bởi vì trung tâm thương mại nhiều người, Biên Thi Thi cũng sẽ không cảm thấy mình làm bóng đèn.
Trần Hán Thăng cúp máy, vừa định mở cửa sổ thủy tinh hút thuốc, ngẩng đầu một cái lại nhìn thấy dì quản lý trông như đặc vụ.
"Chào dì ạ."
Trần Hán Thăng nhiệt tình chào hỏi.
"Ờ, chào cậu."
Dì không mặn không nhạt đáp lại một tiếng.
Trần Hán Thăng rước mất mặt vào ngườị, xấu hổ nâng cửa sổ xe lên, tự động thừa nhận mình hèn nhát.
Trong ký túc xá nữ sinh, Biên Thi Thi nhìn Tiểu Ngư Nhi đã chuẩn bị xong xuôi, cảm thấy quái lạ hỏi rằng: "Không phải cậu chuẩn bị xong rồi sao, vì sao cố ý để Trần Hán Thăng chờ thêm một hồi thế?"
"Bởi vì tớ với cậu ấy cách nhau xa đó, cậu ấy ở dưới lầu chờ tớ là tớ cảm thấy trong lòng tên khốn này có tớ, có thể vui vẻ cả tuần luôn."
Tiểu Ngư Nhi nói một cách kiêu ngạo, nhưng mà Biên Thi Thi lại nhận ra một nỗi xót xa và bất đắc dĩ.
"Ngay cả hoa khôi đại học Đông Đại cũng có lúc thế này."
Biên Thi Thi thở dài, tình yêu thực sự là một thứ quái quỷ khiến con người ta mù quáng.
···