Lẽ tất nhiên Trịnh Quan Đề không cho sờ, đặc biệt là Trần Hán Thăng vừa rồi còn chủ động thừa nhận ở Đại học Đông Đại và Học viện Tài chính, mỗi trường có một bạn gái, chưa từng thấy ai thoải mái công khai chân đứng hai thuyền như vậy.
"Cặn bã, cậu mơ gì thế hả?"
Trịnh Quan Đề phi một tiếng, xách vali đi vào nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ.
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ thở dài, đợt tu la tràng lúc trước đã bị Trịnh Quan Đề nhìn thấy, cho nên ở trong lòng cô thì hắn hít thở là sở khanh, tắt thở là sở khanh chết tiệt.
"Hút điếu thuốc đi."
Có người gõ cửa sổ xe, đưa một điếu thuốc vào, là Trương Vệ Vũ làm bảo vệ trong Tân Thế Kỷ.
Trần Hán Thăng nhận lấy điếu thuốc, vừa châm lửa vừa hỏi:
"Vừa rồi anh đã thấy hết?"
"Nhìn thấy cái gì?"
Trương Vệ Vũ ngây ra một lúc:
"Mới nãy tôi ngủ gật, Trịnh tổng đi tới cửa thì tôi mới biết là cô ấy, và thấy xe của cậu."
"À."
Trần Hán Thăng cười cười không tiếp tục hỏi nhiều, hai người trò chuyện một lúc rồi giải tán.
Trương Vệ Vũ nhìn chiếc FAW chậm rãi chạy xa, thế này mới từ từ thở ra một hơi.
Lúc nãy Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề ôm nhau, Trương Vệ Vũ còn cho rằng đã nhìn lầm, nhưng sau khi xác định thân phận của hai người thì anh ta cực kỳ căng thẳng, sợ sơ sẩy phá vỡ cái gì.
Trương Vệ Vũ biết Trần Hán Thăng có một bạn gái giống như "Nữ Bồ Tát", không ngờ trong thực tế hắn còn có quan hệ thân mật với Trịnh Quan Đề.
Thế nên Trương Vệ Vũ ngẫm nghĩ rồi chủ động đi chào hỏi, ngoài miệng nói là không thấy gì, thật ra chỉ vì biểu thị chính mình sẽ không kể lung tung, gửi một tín hiệu như vậy cho đương sự yên tâm.
Tên du côn từng đánh nhau gần trường trung học số 1 Cảng Thành cũng có trí tuệ sinh tồn độc đáo.
"Có một điều mà mình không nhìn lầm là Trần Hán Thăng sắp lên hương rồi."
Trương Vệ Vũ cho rằng Trần Hán Thăng ôm chân Trịnh Quan Đề, về sau chắc chắn sẽ trở thành người có tiền, thật ra anh ta chỉ đoán đúng một nửa, đúng là Trần Hán Thăng sẽ có tiền, nhưng kiếm bằng phương thức của hắn.
Đầu tháng ba ở Kiến Nghiệp vốn nên là ngày cảnh xuân tươi đẹp, cây liễu ở miếu Phu Tử vươn cao hơn, nước chảy trong sông Tần Hoài trong hơn, hoa anh đào ở chùa Kê Minh sắp nở, cảnh tượng hết sức lãng mạn.
Nhưng Trần Hán Thăng không rảnh đi thưởng thức, nửa tháng này sinh hoạt của hắn bao trùm trong một chữ "Bận", may mắn rốt cuộc bắt lấy thị trường đại học ở Vô Tích.
Lãnh đạo của Học viện Tài chính vừa kinh ngạc vừa rất phóng khoáng đưa tài nguyên của trường đại học khác cho Trần Hán Thăng. Khổng Tĩnh dẫn theo đoàn đội từ Đại học Giang Nam lại đi đại học Dương Châu.
Tóm lại là Khổng Tĩnh siêu vui vẻ được rong chơi trong thế giới toàn cảnh đẹp, từ Giang Nam sông nước hữu tình đến Dương Châu pháo hoa nhộn nhịp. Trong lúc bận rộn Khổng Tĩnh còn tranh thủ mua cuốn sổ tay ghi lại sinh hoạt.
Theo như Trương Minh Dung nói thì Khổng Tĩnh đặt tên cho cuốn nhật ký là "Ghi chép đời bôn ba", sặc mùi văn thơ.
Trần Hán Thăng không thể đi Dương Châu, hắn nhất định phải phối hợp trường học nhận phỏng vấn của đài truyền hình khu Giang Lăng.
Viện trưởng Thái Khải Nông và phó viện trưởng Lục Cung Siêu vì kế hoạch "đổi học viện thành đại học" mà bắt đầu "Hoang phí rộng rãi" sức ảnh hưởng của Học viện Tài chính trong thể chế, phỏng vấn của Đài truyền hình khu Giang Lăng chỉ là bước đầu tiên.
Ngày phỏng vấn, Trần Hán Thăng và Khương Vũ Hiên mặc đồ chính thức mà khéo léo, cùng lãnh đạo Học viện Tài chính ngồi trong phòng họp. Hai người trông không hợp với đám người trung niên và già, nhưng là hai sinh viên đặc biệt ở trường.
Biên tập và phóng viên của đài truyền hình còn chưa đến, các lãnh đạo trường học uống trà tán gẫu, bọn họ tâm sự các loại ích lợi sau khi Học viện Tài chính tiến lên Đại học Tài chính Kinh tế.
Trong phòng họp không chỉ có những nhân vật sắp "Lên TV" này, còn có một vài "Nhân viên phục vụ" bưng trừ rót nước, bọn họ tự nhiên là người mà Quan Thục Mạn kiếm trong hội học sinh của viện đến hỗ trợ.
Vì thể hiện nhan sắc thượng hạng của Học viện Tài chính, Quan Thục Mạn chỉ chọn các cô gái xinh đẹp thanh tú trong hội học sinh, Thương Nghiên Nghiên, La Tuyền, Thích Vi, Nhiếp Tiểu Vũ đều trúng tuyển, còn bạn học Hồ Lâm Ngữ tất nhiên rớt từ vòng gửi xe.
Quan Thục Mạn cầm một chiếc máy ảnh SLR, bởi vì Học viện Tài chính cũng cần để lại hình chụp tư liệu của mình, nên cô ấy thường tập trung chụp bàn hội nghị.
Tách tách!
Quan Thục Mạn chụp Trần Hán Thăng một tấm.
Trần Hán Thăng qua ống kính trông hơi chán, thẫn thờ nhìn tách sứ, tay cầm chiếc bật lửa kim loại nhấn mở rồi đóng nắp.
Đại khái cảm thấy hơi ngộp, hắn cởi mấy chiếc nút trên áo sơ mi bên trong bộ đồ tây, gác chéo chân rồi dựa vào ghế, vẻ mặt cà lơ cà phất tràn ngập ống kính.
Đối lập là chủ tịch hội học sinh Khương Vũ Hiên ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Trần Hán Thăng, hai tay cung kính đặt trên bàn, ánh mắt nhìn lãnh đạo trường học nói chuyện, mặc kệ có nghe hiểu hay không đều thường xuyên gật đầu nhè nhẹ.
Quan Thục Mạn mỉm cười, phong cách của hai vị chính và phó chủ tịch này thật là khác nhau hoàn toàn, nhưng dường như Trần Hán Thăng càng được yêu quý hơn.
Quan Thục Mạn không chỉ một lần nhìn thấy La Tuyền, Thương Nghiên Nghiên và một số nữ sinh khác cầm ấm trà rót nước cho Trần Hán Thăng, còn lặng lẽ đưa trái cây qua.
Với Khương Vũ Hiên ngồi ngay kế bên thì các cô gái chiêu đãi qua loa như chỉ làm theo phép.
Ngẫu nhiên Trần Hán Thăng còn quay đầu nói giỡn với các cô, Quan Thục Mạn không nghe được bọn họ nói cái gì, tóm lại Trần Hán Thăng cười cợt nhả, các cô gái che miệng cười khúc khích, còn giơ tay nũng nịu đấm vai hắn.
Mỗi khi thấy cảnh này, Khương Vũ Hiên luôn theo bản năng cau mày.
Việc này chứng minh tính cách của Trần Hán Thăng càng được con gái thích hơn, ở trong đại học mà ra vẻ nghiêm nghị thì đúng là chán thật.
Phát hiện những động tác nhỏ bé đó khiến Quan Thục Mạn đầy hứng thú, bởi vì không phải trực tiếp nhìn bằng mắt, nhìn qua camera khiến cô ấy có cảm giác như đang chơi ác giơ ống nhòm nhìn người khác.
Nhưng Quan Thục Mạn còn phát hiện một bí mật nhỏ khác, nữ sinh năm nhất La Tuyền dường như là một người rất bá đạo.
Khi La Tuyền chú ý cô gái khác đến gần Trần Hán Thăng, có một lần sau khi rót trà xong cô đứng yên sau lưng hắn, không đi đâu nữa.
Dường như đang tuyên thệ chủ quyền, không cho cô gái khác đến gần.
Quan Thục Mạn thầm lấy làm lạ, cô ấy biết về Thẩm Ấu Sở, cô gái xinh đẹp nhất trong khóa 02 Học viện Tài chính, người lấy được học bổng quốc gia, bạn gái chính thức của Trần Hán Thăng.
Nhưng tại sao La Tuyền cố ý tới gần? Có vẻ như Trần Hán Thăng không ghét điều đó, hắn chỉ liếc qua La Tuyền rồi gật đầu không nói chuyện.
Loại tình huống này luôn liên tục đến khi phóng viên của đài truyền hình Giang Lăng đến. Hiệu trưởng Thái Khải Nông khách khí đứng lên hoan nghênh, Trần Hán Thăng cũng đi theo sau.
Đại khái vì biểu thị tôn trọng, lần này đài truyền hình khu Giang Lăng cử ra một chủ nhiệm sản xuất, thật ra chủ nhiệm sản xuất cũng là học sinh tốt nghiệp từ Học viện Tài chính, nhưng lúc ấy ngôi trường còn giữ tên Học viện Quản lý Cán bộ tỉnh Tô Đông.
Nếu đã là bạn cùng trường thì giám đốc sản xuất sẽ bắt tay với từng người, Lục Cung Siêu ở bên cạnh giới thiệu thân phận.
Quan Thục Mạn bỗng phát hiện một tình huống, áo sơ mi trắng của Trần Hán Thăng vẫn chưa cài lại nút, so với người khác đoan trang nghiêm nghị thì hắn quá tùy ý.
Làm sao bây giờ?
Trần Hán Thăng là học sinh đại biểu mà Học viện Tài chính cử ra, ở một khía cạnh nào đó đại biểu cho hình tượng của Học viện Tài chính.
Quan Thục Mạn thầm sốt ruột, lúc này mà kêu lên thì chắc chắn không ổn, cô ấy đành buông máy chụp hình xuống, vội bước qua muốn cài nút giúp Trần Hán Thăng.
Nhưng cũng có người khác phát hiện ra điều này.
Có mấy bóng người đột nhiên chen tới trước mặt Trần Hán Thăng, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào nút cổ áo của hắn.
"Cổ áo của cậu . . ."
Có người nói chuyện, có người định làm thay, đụng phải nhau thật là lúng túng.
Thích Vi là người bỏ cuộc đầu tiên, cô chỉ vào cổ của mình, nhắc nhở Trần Hán Thăng.
Nhiếp Tiểu Vũ trợn trắng mắt, sớm biết ông chủ có quan hệ với nhiều cô gái như vậy thì mình đã không tiến lên "Tranh sủng". Nhiếp Tiểu Vũ còn làm động tác tay 'mời' Quan Thục Mạn, Thương Nghiên Nghiên, La Tuyền.
Quan Thục Mạn đè nén cảm giác lúng túng trong lòng, bày ra dáng vẻ cô giáo nói:
"Trần Hán Thăng, chú ý hình tượng."
La Tuyền nhìn chằm chằm Thương Nghiên Nghiên, trong mắt bắn ra tia công kích sắc bén.
Thương Nghiên Nghiên mỉm cười, lặng lẽ lùi lại.
La Tuyền giống như tướng quân đắc thắng, vươn tay định cài nút áo giúp Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng rất thông minh, nhìn ánh mắt của các cô là biết ngay có gì đó không ổn, nhưng cả đám gái xúm lại hơi bị đáng sợ.
"Khùng hết hay sao!"
Trần Hán Thăng nhủ thầm trong lòng, vô tình cùng Khương Vũ Hiên đứng bên cạnh ánh mắt giao nhau. Chủ tịch Khương hắng giọng, tiếp tục giữ thần thái trầm ổn.
Trần Hán Thăng dứt khoát không cần La Tuyền hỗ trợ, chính mình cài lại nút áo, nhưng để mở nút trên cùng.
"Đây là Trần Hán Thăng, phó chủ tịch hội học sinh, học sinh ba tốt của trường, sinh viên mười điểm của khu Giang Lăng, sinh viên ưu tú của thành phố Kiến Nghiệp, thành viên danh dự của sinh viên gây dựng sự nghiệp trong tỉnh Tô Đông, là bảo bối của Học viện Tài chính chúng ta."
Lúc này thì Lục Cung Siêu giới thiệu đến phần Trần Hán Thăng, một chuỗi tên tuổi dài hú hồn này là danh hiệu của hắn.
Chủ nhiệm sản xuất cười quan sát Trần Hán Thăng:
"Tiểu Trần nhỉ, chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt."