Trần Hán Thăng cười chào hỏi:
"Chào chủ nhiệm Lý, lâu rồi không gặp."
Chủ nhiệm sản xuất tên Lý Gia Vĩ, Trần Hán Thăng từng lên báo vì sự kiện cách ly bệnh đường hô hấp, trong đó có phần nào nhờ sự thúc đẩy của đài truyền hình khu Giang Lăng.
Chẳng qua ngay lúc đó lộn xộn, rồi còn gặp phải sự kiện tu la tràng, khiến Trần Hán Thăng không kịp bày tỏ nhiều tình cảm sâu sắc.
Với đồng chí Tiểu Khương thì Lục Cung Siêu chỉ có một câu giới thiệu:
"Đây là chủ tịch hội học sinh của Học viện Tài chính chúng tôi, Khương Vũ Hiên."
Đây mới là thái độ bình thường của phó viện trưởng đối đãi học sinh, Trần Hán Thăng nhờ thêm buff gây dựng sự nghiệp, nhìn từ xu thế phát triển thì về sau rất có thể hắn sẽ càng nổi tiếng, nên mới có sự đối đãi khác biệt.
Khương Vũ Hiên nghiêm túc bắt tay, tiếc rằng Lý Gia Vĩ chỉ chạm nhẹ rồi buông ra.
Tiếp theo là tiết mục phỏng vấn bình thường, Lý Gia Vĩ tự nhiên nói chuyện với Thái Khải Nông, và các lãnh đạo trường học như Lục Cung Siêu. Lý Gia Vĩ dẫn theo mấy phóng viên biên tập và người quay phim, nên chia ra phỏng vấn.
Phụ trách bên Khương Vũ Hiên và Trần Hán Thăng là một phóng viên nữ trẻ tuổi, mặt non choẹt, mắt hạnh sáng ngời lấp lánh, môi tô son đỏ nhạt, tóc ngắn chấm vai, lỗ tai đeo hai cái khuyên tai dạng vòng, áo khoác nỉ màu đỏ bó sát eo, chân đi ủng cao màu đen, trông thanh thoát xinh đẹp.
Phóng viên nữ hỏi:
"Ai trong hai người bắt đầu trước?"
"Anh Khương là chủ tịch hội học sinh, phỏng vấn anh ấy trước đi."
Trần Hán Thăng không muốn cướp nổi bật của Khương Vũ Hiên, hắn cũng muốn nhìn xem phỏng vấn vườn trường có nội dung gì.
Khương Vũ Hiên gật đầu biểu thị cảm tạ, sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống trước ống kính, nuốt nước bọt rõ to.
Phóng viên nữ có chút tiếc nuối, thật ra lần này phỏng vấn Trần Hán Thăng mới là điểm chính, Khương Vũ Hiên chỉ là hàng đính kèm, sau này biên tập lại rất có thể ảnh của chủ tịch hội học sinh này sẽ bị cắt đi.
"Sư đệ Khương đừng căng thẳng, tôi tên Diệp Ỷ, thuộc Đại học Truyền thông khóa 00, hai trường chúng ta cách nhau không xa, gọi một tiếng sư đệ chắc không tính gọi sai chứ?"
Vì khiến cảm xúc của Khương Vũ Hiên thoải mái hơn, Diệp Ỷ tự giới thiệu trước.
Trần Hán Thăng thầm suy tư, học sinh tốt nghiệp khóa 00 chắc mới trong thời kỳ thực tập, nhưng xem bộ dạng thì rõ ràng Diệp Ỷ đã chuyển chính thức, không chừng là có quan hệ móc nối gì đó.
"Chào . . . Chào sư tỷ Diệp."
Lần đầu tiên đối diện ống kính tối om của camera, quả nhiên Khương Vũ Hiên không kiềm được cảm xúc căng thẳng, lưng chảy mồ hôi ròng ròng, dường như điều hòa trong phòng họp đặt nhiệt độ quá cao, thở ra hơi cũng kèm theo sóng nhiệt nóng bỏng.
Diệp Ỷ chờ Khương Vũ Hiên hít sâu mới chính thức hỏi chuyện.
"Sư đệ Khương cảm thấy sau khi Học viện Tài chính tiến lên Đại học Tài chính sẽ có ảnh hưởng gì với sinh viên tốt nghiệp khóa này?"
"Tôi cảm thấy . . ."
Khương Vũ Hiên liệt kê ra một vài ý nghĩa quan trọng của việc sửa học viện thành đại học, Trần Hán Thăng nghe phát chán, thì ra vẫn là quá trình cũ, thế là chạy đi tám chuyện với nhóm người Thương Nghiên Nghiên.
Không ngờ mới qua năm phút Khương Vũ Hiên đã đi tới.
Trần Hán Thăng cho rằng gặp phải vấn đề khó khăn, kết quả Lão Khương nói phỏng vấn đã kết thúc.
"Nhanh vậy sao?"
Trần Hán Thăng giật mình, gì mà mới cởi dây nịt đã 'xong việc' rồi? Lão Khương yếu sinh lý quá.
Khương Vũ Hiên lúng túng lắc đầu, anh ta nói chuyện có nề nếp, lại bởi vì quá căng thẳng, nhiều lúc biểu đạt ý tứ không đủ rõ ràng, Diệp Ỷ đành lễ phép kết thúc phỏng vấn.
"Giao cho cậu, Trần Hán Thăng."
Khương Vũ Hiên định đi ra ngoài hít thở không khí, tâm tình nặng trĩu.
Trần Hán Thăng vỗ vai Khương Vũ Hiên:
"Tôi bảo đảm sẽ kiên trì từ nửa tiếng trở lên, kéo mức độ trung bình của chúng ta lên hai mươi phút."
"Sư đệ Trần đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi vài câu đơn giản."
Trần Hán Thăng ngồi xuống, Diệp Ỷ cũng lo lắng Trần Hán Thăng khẩn trương, cho nên cố gắng giao lưu bằng giọng bình hòa.
Bên đài truyền hình đều biết Trần Hán Thăng mới là một trong những nhân vật quan trọng của cuộc phỏng vấn này, là học sinh mà Học viện Tài chính tỏ rõ muốn nâng lên.
Trần Hán Thăng đột nhiên mở miệng:
"Tôi có thể nêu một yêu cầu không, sư tỷ Diệp?"
Diệp Ỷ nói với giọng trấn an:
"Ừm, cậu cứ nói."
Trần Hán Thăng đưa ra yêu cầu:
"Cái đó . . . có thể để giám đốc Lý lại đây hỏi chuyện không?"
"A?"
Diệp Ỷ thay đổi sắc mặt, cô ấy cho rằng Trần Hán Thăng ghét bỏ chính mình nghiệp vụ không chuyên nghiệp, thế là nghiêm túc giải thích:
"Sư đệ Trần cứ yên tâm, tôi có năng lực làm tốt buổi phỏng vấn này, hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho."
Ngay cả anh quay phim cũng nghiêng đầu qua nói:
"Giám đốc Lý đang trò chuyện với viện trưởng của các người, không rảnh lại đây phỏng vấn."
"Không phải tôi ghét bỏ trình độ của sư tỷ Diệp."
Trần Hán Thăng ngượng nghịu nói: "Thật sự là vì sư tỷ Diệp đẹp quá, tôi vốn không khẩn trương, nhưng ngồi gần sư tỷ Diệp là tim đập thình thịch như trống vỗ, tay chân mềm nhũn."
Thật ra thì Diệp Ỷ không quá đẹp, chỉ tính trong phòng họp này đã có hai, ba cô gái đẹp hơn Diệp Ỷ, nhưng cô ấy ăn mặc rất mốt, đại khái sinh viên tốt nghiệp trường truyền thông thì có loại ưu thế này.
Nghe giải thích của Trần Hán Thăng, anh quay phim cười, quay sang nói đùa với Diệp Ỷ:
"Tiểu Diệp, đẹp cũng là tội lỗi."
"Đúng vậy."
Trần Hán Thăng nhanh chóng tỏ thái độ tán đồng.
Giờ Diệp Ỷ mới hiểu Trần Hán Thăng đang khen khéo mình, cô ấy ngây ra một lúc, rồi mỉm cười nói:
"Sư đệ Trần rất biết cách ăn nói, thảo nào tuổi còn trẻ liền có thể gây dựng sự nghiệp, vậy chúng ta bắt đầu?"
Giờ thì Diệp Ỷ không chút lo lắng Trần Hán Thăng sẽ hồi hộp gì đó, khen người mà kèm theo mùi tán tỉnh, có lẽ lần phỏng vấn này sẽ rất thú vị.
"Bắt đầu!"
Trần Hán Thăng gật đầu.
"Sư đệ Trần, ban đầu cậu sáng lập Hỏa Tiễn 101 là vì sao?"
"Muốn làm biếng."
"Ồ? Nói rõ hơn đi."
"Tôi không muốn tới kỳ nghỉ là phải cầm theo đống đồ về nhà, nhưng phí gửi bưu điện quá đắt, vì thế dứt khoát tự mình sáng lập."
"Từ lúc gây dựng sự nghiệp đến nay, sư đệ Trần có gặp vấn đề khó khăn nào không?"
"Có, thật ra mấy vấn đề này làm tôi trăn trở lâu rồi."
"Ồ? Có thể nói cụ thể không?"
"Bữa sáng ăn cái gì, cơm trưa ăn cái gì, cơm chiều ăn cái gì, mỗi ngày đều rất lo âu tìm cách giải quyết vấn đề ba bữa cơm."
"Trừ học hành và gây dựng sự nghiệp ra, bình thường sư đệ Trần có yêu thích gì khác không?"
"Ngẫu nhiên làm cảnh sát."
"Ồ? Làm cảnh sát ở đâu?"
"Sa mạc xám*."
(*) Dust II là game bản đồ trong loạt game bắn súng góc nhìn thứ nhất Counter-Strike, Trung Quốc lấy Dust II làm nguyên hình cải biên thành Desert Grey Map – Sa mạc xám.
Trần Hán Thăng dùng kiểu trả lời nghiêm túc nhưng có phần cợt nhả, nghiêm trang nhưng không cứng ngắc, ngẫu nhiên chọc anh quay phim và Diệp Ỷ cười nắc nẻ.
Không khí ngược lại càng lúc càng tốt, trong phòng họp thường có người nhìn về hướng bên này. La Tuyền tức giận nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng rít ba chữ "Hồ ly tinh" qua kẽ răng.
Khương Vũ Hiên từ bên ngoài trở về, hóng gió lạnh thổi khiến tâm trạng của anh ta khá hơn nhiều, trông thấy cảnh tượng hài hòa này thì lặng lẽ cúi đầu xuống lại đi ra ngoài hóng mát.
Cuối cùng, ngay cả chủ nhiệm sản xuất Lý Gia Vĩ cũng lại gần:
"Hán Thăng, Tiểu Diệp là người đẹp của đài truyền hình chúng tôi, để cô ấy phỏng vấn cậu thì nhớ phát huy cho tốt đấy."
"Chắc rồi, cảm ơn chủ nhiệm Lý."
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm cảm ơn, giữa trưa ăn cơm hắn còn kính người này mấy ly.
Nhưng ngày hôm sau khi chiếu đoạn tin tức này ra thì Trần Hán Thăng phát hiện bị lừa, màn ảnh của mình chỉ có mười giây, bấm đồng hồ tính giây thì chỉ được mười giây.
Bốc phét lâu như vậy, kết quả chỉ chiếu một câu.
"Mười giây cũng được, dù sao ông đây được lên TV."
Trần Hán Thăng miễn cưỡng an ủi chính mình: "Lão Khương càng thảm, bị cắt sạch."
Bản tin này bởi vì là bản tin đài truyền hình khu Giang Lăng nên chỉ chiếu ở kênh nội bộ, khu vực khác trong Kiến Nghiệp đều không thấy được.
Trần Hán Thăng không muốn tự sáng trong đêm tối, hắn lập tức kêu mấy tổng đại lý học sinh của Hỏa Tiễn 101 đến khu Giang Lăng họp, tiện thể khoe khoang một đợt.
"Nhìn xem, tôi lên TV, việc này cũng có nghĩa là Hỏa Tiễn 101 lên TV."
Trần Hán Thăng đắc ý nói, mọi người đều sinh ra cảm giác tự hào thơm lây.
Vương Tử Bác nói hùa theo:
"Mày nổi tiếng thì chẳng phải là tao cũng sẽ nổi theo? Ngẫm lại thấy hơi thấp thỏm."
Trần Hán Thăng nghe vậy hơi khó chịu, Vương Tử Bác tưởng tượng hơi xa.
"Tử Bác, mày nổi tiếng ở đâu? Thấy mình trong khu hàng nội địa à?"