Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375: Khi Phong Hoa Tuyết Nguyệt Gặp Phải Hiện Thực

Chương 375: Khi phong hoa tuyết nguyệt gặp phải hiện thực Chương 375: Khi phong hoa tuyết nguyệt gặp phải hiện thực

"Hàng nội địa gì?"

Vương Tử Bác hỏi.

"Không hiểu thì thôi. Sau khi về nhớ cùng sinh viên làm thêm bên chỗ mày tuyên truyền nhiều vào, người sáng lập nhận phỏng vấn có thể tăng thêm cảm giác vinh dự tập thể."

Trần Hán Thăng cũng không muốn giải thích, bởi vì Vương Tử Bác hiện tại còn đang cặm cụi dùng vagaa* và pp từng chút một tải "Video dạy học", lúc này Tấn Lôi* còn chưa là gì, hiện giờ cũng không ủng hộ dùng vpn lên mạng nước ngoài.

(*) Do Trung Quốc khai phá, chủ yếu dùng để tải phim, game hoặc lên mạng vượt tường, chức năng giống vpn.

(*) Tấn lôi – Xunlei: Công ty phần mềm khai phá ra phần mềm cùng tên (Tấn Lôi), chủ yếu cho người Trung Quốc đại lục tải về nhiều nhất.

Mà tại sao Vương Tử Bác biết dùng vagaa? Đương nhiên là vì Trần Hán Thăng dạy cho. Còn về tại sao Trần Hán Thăng biết, là được ông chủ quán net hắn thường đi dạy cho.

Mãi đến bây giờ, mỗi khi nhớ tới chuyện này Trần Hán Thăng đều phải mặc niệm một câu "Người tốt bình an cả đời" .

Trở về Đại học Lý Công Kiến Nghiệp, Vương Tử Bác nói cho Hoàng Tuệ biết bạn chí cốt được lên TV.

Hoàng Tuệ ban đầu còn chưa tin, ở trong lòng cô ta thì đài truyền hình là bộ môn chính phủ, Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên, sao mà dễ dàng được nhà nước thừa nhận như vậy?

Nhưng trông bộ dạng của Vương Tử Bác không giống như đùa giỡn, Hoàng Tuệ mới khó tin nói: "Nói vậy là Hỏa Tiễn 101 thật sự sắp bay cao rồi?"

"Chắc chắn bay lên chứ!"

Vương Tử Bác tâng bốc anh em của mình hết sức nhiệt tình:

"Tiểu Trần đầu tiên là dẹp hết đám người ở trụ sở chính chuyển phát nhanh Thâm Thông, lấy được giàn giáo hợp tác. Các lãnh đạo Học viện Tài chính cho tài nguyên nâng đỡ, quản lý Khổng lại ở bên cạnh hỗ trợ, tôi cảm thấy đài truyền hình khu Giang Lăng chỉ là khởi điểm, về sau tới lượt đài truyền hình Kiến Nghiệp, tỉnh Tô Đông phỏng vấn!"

Đầu óc Hoàng Tuệ xoay chuyển nhanh, giây lát đã nảy ra ý tưởng riêng, trong đầu tổ chức ngôn ngữ mới nói:

"Nếu Hỏa Tiễn 101 không ngừng khuếch trương quy mô lớn thì chắc chắn rất thiếu người, tôi không dám nói mình giỏi hơn Khổng Tĩnh nhưng chắc chắn mạnh hơn đám sinh viên như Nhiếp Tiểu Vũ."

"Chị Tiểu Tuệ nói vậy là sao?"

Vương Tử Bác cảm thấy Hoàng Tuệ có ẩn ý gì đó.

"Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, cậu là bạn từ nhỏ của Trần Hán Thăng, tôi là bạn gái của cậu."

Hoàng Tuệ ngồi gần hơn, thân mật ôm cánh tay của Vương Tử Bác:

"Cậu hãy nói với Trần Hán Thăng đi, tôi có thể vào Hỏa Tiễn 101 hỗ trợ thì coi như người mình, luôn đáng tin cậy hơn người ngoài chứ."

Vương Tử Bác khó hiểu hỏi:

"Nhưng chị đã hỗ trợ trong Đại học Lý công Kiến Nghiệp còn gì?"

"Chỗ của cậu chỉ xem như là chi nhánh."

Hoàng Tuệ nhìn thấu hết, về sau chắc chắn sẽ có rất nhiều tổng đại lý học sinh như Vương Tử Bác xuất hiện.

"Lúc ấy Hỏa Tiễn 101 sẽ có trụ sở chính và chi nhánh, ở trong trụ sở chính mới tính là trung tâm. Cậu hãy xem Nhiếp Tiểu Vũ đi, không có chức vụ gì nhưng quản đủ mọi việc, bởi vì cô ta là người của trụ sở chính."

Thật ra Hoàng Tuệ nói không sai, công ty mới bình thường thì nhân viên không chỉnh tề, dàn giáo tổ chức hơi hỗn loạn, không chừng tài vụ đều là làm thêm, hoàn cảnh như vậy dễ vươn lên nhất.

Vương Tử Bác thế này mới hiểu Hoàng Tuệ muốn đi văn phòng đường Thiên Nguyên Đông. Cảm giác Hoàng Tuệ dán sát mình, trong lòng Vương Tử Bác hơi hoảng loạn nhưng lại rất hưởng thụ.

May mà đầu óc của Vương Tử Bác còn tỉnh táo, không đồng ý ngay.

"Chuyện này, hiện tại khó nói."

Vương Tử Bác trầm ngâm một lúc nói.

"Tại sao?"

Hoàng Tuệ lắc cánh tay của Vương Tử Bác, làm nũng:

"Công việc của tôi rất bình thường, nếu Trần Hán Thăng không đồng ý thì cậu hãy đi hỏi ý của Thẩm Ấu Sở ấy."

Vương Tử Bác lắc đầu, nói:

"Vấn đề không phải là đồng ý hay không, mà là cậu ấy không có thời gian đồng ý. Chị biết bạn gái của Tiểu Trần đã bao lâu không gặp cậu ấy không? Tròn hai tuần."

Hoàng Tuệ ngây ra một lúc:

"Chẳng phải Thẩm Ấu Sở ở chung trường học với Trần Hán Thăng à? Hai người lâu như vậy không gặp nhau?"

"A!"

Vương Tử Bác đang nói về Tiêu Dung Ngư, từ lần trước dạo phố thì Trần Hán Thăng bắt đầu bận rộn, đã hai tuần không tìm Tiểu Ngư Nhi.

"Thì đó."

Vương Tử Bác ậm ừ nói:

"Tóm lại Tiểu Trần đang bận, nếu ai lấy những chuyện này quấy rầy cậu ấy thì chờ ăn mắng đi."

······

Thật ra không chỉ là Tiêu Dung Ngư, ngay cả Thẩm Ấu Sở ở chung một trường cũng lâu rồi không cùng Trần Hán Thăng ăn cơm, đặc biệt từ sau khi hắn lên TV khu Giang Lăng.

Học viện Tài chính cố ý chiếu đi chiếu lại trên TV trong căn-tin và đài phát thanh, không ngừng tăng lên danh tiếng cho Trần Hán Thăng.

Kết quả này vừa có áp lực cũng có động lực, Trần Hán Thăng càng ít thời gian học hơn. Sau khi xin phép Lục Cung Siêu, hắn dứt khoát cùng Khổng Tĩnh khai thác thị trường sinh viên ở tỉnh Tô Đông.

Lúc đi Học viện Công Hoài An tuyên truyền Hỏa Tiễn 101, Trần Hán Thăng đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Ỷ, phóng viên nữ xinh đẹp của đài truyền hình khu Giang Lăng. Nghe nói lãnh đạo đài truyền hình cảm thấy hiệu quả lần phỏng vấn trước không tệ, cộng thêm Hỏa Tiễn 101 đang hừng hực khí thế trong tỉnh, bọn họ muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với Trần Hán Thăng.

"Phỏng vấn riêng" nghe rất cao cấp, hơn nữa rất có thể đây là Học viện Tài chính sắp xếp, Trần Hán Thăng lập tức đồng ý.

Diệp Ỷ vừa cúp máy thì quay qua yêu cầu Học viện Tài chính đưa thân phận tư liệu của Trần Hán Thăng, cô ấy cầm về nhà nghiêm túc lật xem, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn đặc biệt.

Lúc bạn học cũng là chị em tốt tới chơi, tùy tay lật xem thông tin lý lịch của Trần Hán Thăng, không kiềm được cảm thán rằng:

"Diệp Ỷ, sinh viên này bối cảnh tốt thật, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước, bản thân cậu ta là sinh viên gây dựng sự nghiệp, trong này còn viết tài sản có lẽ hơn triệu, lợi hại hơn bạn trai cũ của cậu nhiều."

Diệp Ỷ mới tắm xong, vừa lau tóc ướt vừa nói:

"Gì mà bạn trai cũ, bọn tớ còn chưa chia tay."

"Tớ cảm thấy hai người sớm muộn gì cũng chia tay thôi."

Cô bạn nói:

"Bạn trai cũ của cậu vừa không có tiền cũng không có thực lực, trừ đẹp trai ra còn ưu điểm nào khác sao? Nhưng đẹp trai cũng không thể làm thành thẻ tín dụng."

Diệp Ỷ khẽ thở dài:

"Anh ấy rất tốt với tớ, lúc học đại học thì mỗi ngày mua bữa sáng, buổi tối học bổ túc, còn học cách đan áo len cho tớ, tính cách thành thật chưa từng làm gì có lỗi với tớ."

"Đó là ở đại học, yêu đương lãng mạn thì được, chúng ta đi lên xã hội sẽ phải đối diện thực tế."

Cô bạn hầm hừ nói:

"Hơn nữa lúc trước cậu hay oán trách với tớ là càng phỏng vấn nhiều nam giới ưu tú càng cảm thấy bạn trai của mình quá tầm thường, EQ cũng không cao."

Cô bạn lại hỏi:

"À mà lần trước cậu quen phó khoa trưởng trẻ tuổi nhất trong văn phòng chính phủ quận, bây giờ còn liên hệ không?"

Diệp Ỷ gật đầu, nói: "Có, tuần trước anh ta mời tớ ăn cơm."

Cô bạn hỏi dồn:

"Rồi cậu có đi không?"

Diệp Ỷ lặng im một lúc:

"Đi."

"Vậy mới đúng, điều kiện gia đình của bạn trai cũ của cậu không tốt, cha mẹ của cậu sẽ không đồng ý đâu. Nhớ là về sau tiếp xúc với đàn ông ưu tú thì phải nói là mình chưa yêu ai, như vậy mới tăng giá trị của bản thân hơn."

. . .

Ngày phỏng vấn riêng, Trần Hán Thăng xuất phát từ Học viện Tài chính, trước khi đi Diệp Ỷ còn gọi điện thoại hẹn thời gian.

Trần Hán Thăng nói đùa:

"Tôi đang chờ xe bus, ít nhất phải từ nửa tiếng trở lên."

"Không sao, tôi đợi cậu."

Diệp Ỷ lễ phép đáp lại, cô ta không biết Trần Hán Thăng có xe, trong lý lịch sẽ không viết loại vấn đề này.

Ngược lại Trần Hán Thăng không muốn khiến người khác chờ lâu, đi đường tắt qua, chỉ mười mấy phút là đến đài truyền hình khu Giang Lăng.

Nhưng cũng vì đi đường tắt nên Trần Hán Thăng trông thấy một chuyện thú vị.

Trước cửa một quán cà phê vắng khách, một anh đẹp trai trẻ tuổi cao lớn đang nói chuyện với Diệp Ỷ, nhưng biểu cảm tràn ngập cầu xin.

Biểu cảm của Diệp Ỷ rất kỳ lạ, có chút do dự, hơi đau lòng, còn có chút bức bối.

Cuối cùng cô ta chủ động ôm anh đẹp trai, còn anh đẹp trai thì hơi điên cuồng ôm siết Diệp Ỷ.

Ban đầu Diệp Ỷ chống cự, nhưng khi thấy anh đẹp trai chảy nước mắt thì cô ta không giãy giụa nữa, mãi khi sắp tới giờ, cô ta vỗ lưng chàng trai, dặn dò đôi câu rồi xoay người rời đi.

Anh đẹp trai đứng yên tại chỗ nhìn theo Diệp Ỷ đi khuất, ánh sáng mặt trời rất ấm áp, nhưng trông anh ta thật cô độc.

"Đôi tình nhân cãi lộn?"

Trần Hán Thăng cười gian, định chờ lát nữa "Đùa giỡn" Diệp Ỷ.

Hai người gặp mặt ở văn phòng đài truyền hình, Trần Hán Thăng phát hiện Diệp Ỷ lại thay đồ, xem ra mới rồi bị ôm làm nhăn áo ảnh hưởng hình tượng lên màn ảnh.

Trần Hán Thăng nhiệt tình nói:

"Tôi cảm giác sư tỷ Diệp trông đẹp hơn buổi phỏng vấn trước."

"Sư đệ Trần thì vẫn nói ngọt như vậy, bạn gái của cậu chắc hạnh phúc lắm nhỉ?"

Diệp Ỷ cười hỏi ngược lại, cô ta che giấu rất tốt, không thấy chút cảm xúc vừa rồi.

"Tôi chỉ là một con nai tơ khốn khổ đưa chuyển phát nhanh, làm gì có cô gái nào để ý tôi."

Trần Hán Thăng nhún vai nói:

"Còn sư tỷ Diệp chắc được nhiều người theo đuổi lắm nhỉ, thôi thì chọn đại một anh đẹp nhất làm bạn trai đi."

"Lần này sư đệ Trần đoán không đúng rồi."

Diệp Ỷ nhoẻn miệng cười:

"Thật ra tôi chưa yêu ai."

"Hả?"

Trong đầu Trần Hán Thăng dâng lên một dấu hỏi to đùng.

Bình Luận (0)
Comment