Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376: Ôi Trời, Sở Khanh Mà Thành Dự Bị

Chương 376: Ôi trời, sở khanh mà thành dự bị Chương 376: Ôi trời, sở khanh mà thành dự bị

"Sư đệ Trần không tin sao?"

Diệp Ỷ thấy biểu cảm hơi ngạc nhiên của Trần Hán Thăng thì nghiêng đầu hỏi.

"Không có."

Trần Hán Thăng lập tức điều chỉnh lại, dường như quên mọi thứ mình vừa nhìn thấy:

"Tôi cảm thấy sư tỷ Diệp đẹp như vậy, mấy anh đẹp trai ở Đại học Truyền thông đúng là mù rồi."

Diệp Ỷ cười cười không nói chuyện, rồi dẫn theo Trần Hán Thăng đi phòng quay hình.

Cái gọi là phỏng vấn riêng thật ra là đào móc sâu hơn về Trần Hán Thăng.

Ví dụ lúc trước bàn sơ về gây dựng sự nghiệp, lần này thì sẽ phân tích làm sao chuyển đổi từ tư tưởng thành hành động.

Lần trước hỏi yêu thích hứng thú lúc bình thường, lần này thì sẽ tâm sự nguyên nhân dẫn tới những yêu thích này.

Lần trước đơn giản hiểu rõ kết cấu gia đình của Trần Hán Thăng, lần này sẽ tìm hiểu nghề nghiệp và không khí gia đình của ông bà Trần.

Bởi vì không phải quay trực tiếp, cho nên Trần Hán Thăng không hề căng thẳng, nói chuyện vẫn khéo léo thú vị. Diệp Ỷ đã đọc lý lịch của Trần Hán Thăng, đưa ra câu hỏi cũng dễ trả lời, cuối cùng biến thành hai người tán gẫu như bạn bè.

Cứ như thế qua hai tiếng, sắp kết thúc buổi phỏng vấn riêng, nhưng nghe nói cuối cùng sẽ cắt thành video ngắn khoảng hai mươi phút.

Trần Hán Thăng đã thỏa mãn, thế này mới qua bao lâu mà từ mười giây kéo dài thành hai mươi phút.

Người quay phim thu lại đạo cụ, ra phòng quay.

Diệp Ỷ vừa sửa sang tư liệu vừa nói đùa:

"Tôi có hai vấn đề riêng, chỉ vì tò mò thôi, sư đệ Trần có thể lựa chọn không đáp lại."

Trần Hán Thăng nói:

"Mời nói."

"Theo như tôi biết thì nghe nói tài sản của sư đệ Trần nhiều cỡ chục triệu tệ, thị trường hậu cần chuyển phát nhanh sinh viên Kiến Nghiệp lớn đến thế sao?"

Diệp Ỷ hỏi xong, còn giải thích một câu:

"Không phải tôi hoài nghi gì đâu, chỉ tò mò thôi."

"Tôi biết."

Trần Hán Thăng khoát tay không ngại:

"Nhưng trước khi đáp lại, tôi muốn hỏi sư tỷ Diệp có biết số lượng sinh viên đại học Kiến Nghiệp năm 2004 không?"

Câu này khá khó với Diệp Ỷ, cô ta không phải phóng viên thời sự.

"Đại khái hơn ba trăm lẻ năm nghìn người."

Trần Hán Thăng báo con số chính xác, tiếp đó cười nói: "Hiện tại quay về vấn đề vừa rồi, ba trăm nghìn người mới sản sinh lợi nhuận một triệu, kỳ thực là một loại thể hiện khai phá thị trường không đúng chỗ. Ngoài ra tôi còn một số khoản tiền không phải kiếm được từ hạng mục chuyển phát nhanh."

Trần Hán Thăng nói như vậy là giải thích tin mình có tài sản một triệu không phải lời đồn, hơn nữa cũng lộ ra còn có đường kinh doanh khác nữa.

Diệp Ỷ bội phục giơ ngón cái lên:

"Sư đệ Trần đúng là hình mẫu của lớp trẻ, tiền lương của tôi hiện giờ mới có ba nghìn, cộng thêm tiền thưởng một năm cũng cỡ một trăm nghìn thôi."

Trần Hán Thăng thầm nghĩ thế là nhiều rồi, bao nhiêu sinh viên đã tốt nghiệp đại học năm 2019 tiền lương một năm chưa tới một trăm nghìn, tiền thưởng trong đơn vị như đài truyền hình thật là khoa trương.

"Cảm ơn câu trả lời vừa rồi của sư đệ Trần."

Diệp Ỷ hỏi tiếp:

"Câu tiếp theo hơi riêng tư, mới rồi sư đệ Trần nói là mình độc thân, vậy tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu là gì?"

"Tiêu chuẩn à?"

Trần Hán Thăng nghe xong, đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Ỷ.

Diệp Ỷ bị nhìn thì kinh ngạc hỏi:

"Tôi bị lem phấn hay sao?"

"Không."

Trần Hán Thăng lắc đầu, nói:

"Sư tỷ Diệp hỏi tiêu chuẩn chọn bạn gái của tôi, nên tôi muốn ghi nhớ dáng vẻ của chị vào óc, sau này bị người ta hỏi nữa thì chỉ cần miêu tả hình tượng của chị."

"Ấy, sư đệ Trần thật biết nói đùa."

Diệp Ỷ bị tán tỉnh hơi thẹn thùng, cô ta mở cửa phòng quay ra, nói:

"Cảm ơn sự phối hợp của sư đệ Trần, chúng tôi sẽ chiếu cuộc phỏng vấn riêng này ở thời gian thích hợp, sẽ báo trước cho cậu biết."

"Tốt, cảm ơn sư tỷ Diệp."

Trần Hán Thăng xem đồng hồ:

"Buổi tối tôi muốn mời sư tỷ Diệp ăn bữa cơm, biểu thị cảm tạ."

Thật ra hắn thuần túy là xuất phát từ lễ tiết, có lẽ Học viện Tài chính và đài truyền hình khu Giang Lăng từng có hiệp nghị, nhưng tóm lại Diệp Ỷ phụ trách phỏng vấn hắn, dựa theo phong cách làm việc trước kia của Trần Hán Thăng thì hắn phải mời bữa cơm này.

"Ăn cơm à."

Diệp Ỷ hơi do dự, dường như đang đắn đo điều gì.

Trong đầu Trần Hán Thăng nhớ ra anh đẹp trai kia, tỏ vẻ thông cảm nói:

"Nếu sư tỷ Diệp không tiện thì thôi vậy, lần sau về Kiến Nghiệp sẽ cùng đi ăn cũng được."

Diệp Ỷ hỏi:

"Sư đệ Trần sắp đi thành phố khác à?"

Trần Hán Thăng gật đầu, nửa khoa trương nửa nghiêm túc nói:

"Dạo này hơi bận, ít nhất phải bắt lấy toàn bộ thị trường đại học ở tỉnh Tô Đông mới tạm nghỉ được. Tôi vốn định tạm nghỉ học, nhưng viện trưởng Thái và viện trưởng Lục cho chỉ thị đặc biệt, chỉ cần trở về ngày thi cử là được."

"Vậy à."

Diệp Ỷ cắn môi lộ ra hàm răng trắng đều, dường như làm ra quyết định:

"Vậy tối nay sư đệ Trần sẽ phải tiêu pha."

Đây là đồng ý đi ăn cơm với Trần Hán Thăng.

"Không sao, sư tỷ Diệp nể mặt là vinh hạnh của tôi."

Trần Hán Thăng khiêm tốn một câu. Đợi Diệp Ỷ thu thập xong xuống lầu, nhìn chiếc FAW màu đỏ của Trần Hán Thăng thì hơi thắc mắc.

Hình như đã thấy chiếc xe này ở nơi nào rồi, nhưng không nhớ ra được.

Diệp Ỷ nhíu mày nói:

"Sao xe của sư đệ Trần nhìn quen quá."

"Bình thường thôi."

Vì tránh cho lúng túng, Trần Hán Thăng bình tĩnh như không chỉ hướng một loạt xe hơi ở bãi đỗ xe:

"Người Trung Quốc chúng ta thích màu đỏ, màu sắc và hình dạng tương tự là bình thường."

. . .

"Sư tỷ Diệp muốn ăn cái gì?"

Sau khi khởi động xe, Trần Hán Thăng muốn nghe ý kiến của Diệp Ỷ trước.

Diệp Ỷ rất khách khí, cứ đẩy cho Trần Hán Thăng quyết định.

Nhưng điều này không làm khó được Trần Hán Thăng.

Diệp Ỷ mới tốt nghiệp đại học, lứa tuổi như cô ta ít thích ăn món Trung, chỉ có thể là đồ Nhật, cơm Tây và món ăn vặt vỉa hè.

Vì thế khi chạy qua những quán ven đường thì Trần Hán Thăng cố ý thả chậm tốc độ xe.

Nhưng Diệp Ỷ không thèm nhìn cái nào, Trần Hán Thăng thầm gạch bỏ món nướng.

Giữa món Nhật và cơm Tây, Trần Hán Thăng hỏi cơm Tây trước:

"Chị Diệp thấy cơm Tây thế nào?"

Diệp Ỷ cười trả lời:

"Cũng được, cậu quyết định đi."

Trần Hán Thăng nhìn biểu cảm của Diệp Ỷ qua kính chiếu hậu:

"Nếu chị không muốn ăn cơm Tây thì món Nhật cũng được."

Diệp Ỷ hơi cau mày rồi giãn ra: "Tùy ý cậu, tôi không kén."

Trần Hán Thăng đã hiểu, xoay vô-lăng đi một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng nhất Đông Sơn, ước chừng là tiêu chuẩn cao nhất bên khu Giang Lăng.

Có lẽ Diệp Ỷ từng đến nơi này, trong mắt không lộ vẻ tò mò chút nào, đã quen mắt người nước ngoài đàn piano ở giữa nhà hàng.

Hai người chọn bàn gần cửa sổ, nhân viên phục vụ bưng nước chanh lên, nhưng chưa nói chuyện được vài câu thì điện thoại của Diệp Ỷ reo vang.

Diệp Ỷ đúng là bận rộn công việc, có lãnh đạo, đồng nghiệp, người nhà, còn có bạn gái tốt, nhưng mỗi lần Diệp Ỷ đều sẽ xin lỗi Trần Hán Thăng, thể hiện vẻ ngoài tu dưỡng.

Reng reng reng!

Điện thoại lại gọi đến, lần này Diệp Ỷ nhìn thoáng qua rồi đột nhiên đứng lên: "Ngại quá, xin phép ra ngoài nói chuyện điện thoại một chút."

Trần Hán Thăng gật đầu.

Lần này trò chuyện hơi lâu, sau khi Diệp Ỷ trở về thì biểu cảm không nhẹ nhàng như vừa rồi, hơn nữa cũng không giải thích nguyên nhân.

Trần Hán Thăng rất nhạy bén, hắn lo lắng không khí lúng túng, chủ động chuyển đề tài nói:

"Nhiệt độ thịt bò vừa đủ, chị nếm thử xem."

"Cảm ơn."

Diệp Ỷ lễ phép đáp, không khí không bị chùng xuống.

Ăn xong, Trần Hán Thăng thử hỏi có muốn hắn đưa về nhà không, Diệp Ỷ báo ra địa chỉ, nhưng lúc sắp tới nơi thì cô ta yêu cầu dừng lại, không cho đến trước nhà mình.

Diệp Ỷ luôn ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng:

"Tối nay ăn hơi nhiều, tôi muốn tản bộ dưới nhà đã."

"Được rồi, vậy sư tỷ Diệp chú ý an toàn."

Trần Hán Thăng không hỏi nhiều, dứt khoát lái xe rời đi.

Hắn là người thông minh, rất hiển nhiên dưới lầu hẳn là có người đang đợi Diệp Ỷ, tám chín phần mười là anh đẹp trai kia.

Thật ra mãi đến bây giờ, ấn tượng của Trần Hán Thăng đối với Diệp Ỷ khá đơn giản, chủ yếu là năng lực của cô ta giỏi, cũng không chọc tới hắn.

"Hai người này hẳn là chung trường đại học, tiếp đó cãi lộn, cho nên sư tỷ Diệp mới hờn giận nói chính mình không bạn trai."

Trần Hán Thăng lợi dụng kinh nghiệm của bản thân tiến hành suy đoán, mà công nhận bị hắn đoán trúng một ít, dưới nhà thật sự có người đang đợi, và đúng là anh đẹp trai đã thấy lúc ban ngày.

. . .

"Sao anh lại đến dưới nhà của em nữa? Chẳng phải đã nói là hai ta tạm thời bình tĩnh sao?"

"Diệp Ỷ, anh không thấy em thì trong lòng rất hoảng loạn."

"Anh đã hai mươi ba tuổi rồi, chín chắn lên được không? Hôm nay em phỏng vấn một sinh viên hai mươi tuổi, anh biết cậu ấy nói chuyện, làm việc giỏi cỡ nào không?"

"Diệp Ỷ, anh sẵn sàng trưởng thành vì em, xin đừng rời xa anh được không?"

"Anh đã nói câu này quá nhiều lần, chúng ta hãy tạm bình tĩnh lại, anh đừng tới dưới nhà em nữa!"

Diệp Ỷ nói xong lạch cạch lên lầu, sau khi về nhà thì thấy cô bạn tốt đang xem TV trong nhà mình.

Cô bạn hỏi:

"Bạn trai cũ của cậu luôn ở dưới lầu, nhìn thấy không?"

"Có thấy."

Diệp Ỷ vốn có tâm trạng khá tốt sau khi giao lưu với Trần Hán Thăng, nhưng chuyện bạn trai đại học luôn làm cô ta rối trí, tâm trạng nặng nề.

"Tớ không muốn nói chuyện với anh ta chút nào."

Cô bạn bĩu môi, ngược lại hỏi:

"Sao rồi? Hôm nay cậu ăn cơm Tây với sinh viên xây dựng sự nghiệp mà nhỉ?"

"Khá tốt, tài sản một triệu hẳn là sự thực."

Diệp Ỷ nói thật:

"Trừ thỉnh thoảng buông vài câu tục, hút thuốc ra thì tính cách của cậu ta thú vị quyết đoán, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng con gái, ở bên cậu ấy chắc sẽ thoải mái lắm."

"Người có tài đều lắm tật, hút thuốc thì có sao, cha của cậu cũng hút thuốc đấy thôi."

Cô bạn dửng dưng nói:

"Nếu cậu thật sự không chịu nổi thì chọn phó khoa trưởng văn phòng chính phủ quận gặp mấy hôm trước cũng được, hoặc là chuẩn bị thêm vài người dự bị, tóm lại nghề của cậu tốt, có thể tiếp xúc rất nhiều nam thanh niên ưu tú."

Diệp Ỷ nhíu mày nói:

"Vậy thì tớ thành loại phụ nữ chơi đùa tình cảm của người khác rồi."

"Cái này không phải chơi đùa tình cảm, mà là sàng lọc ưu tú, trước khi cậu xác định quan hệ thì cứ ở chung với họ nhân danh tình bạn."

Cô bạn đắc ý nói:

"Không ai hỏi làm gì, chỉ trả lời là bạn thôi. Đương nhiên cậu cũng cố gắng bắt lấy một vài người có tiềm lực cao, thí dụ như Trần Hán Thăng mà cậu gặp hôm nay, cần phải thường xuyên quan tâm, treo khẩu vị của cậu ấy, đừng để quan hệ nguội lạnh."

. . .

Ting!

Trần Hán Thăng quay về đường Thiên Nguyên Đông, đang ở trong văn phòng xem báo biểu, di động đột nhiên nhận một tin nhắn.

Hắn tưởng là Tiểu Ngư Nhi, trong lòng còn có chút sợ hãi.

Hơn mười ngày đều không rảnh tìm Tiêu Dung Ngư, sáng mai hắn phải rời khỏi Kiến Nghiệp, ngày tháng này còn phải liên tục một khoảng thời gian.

Nhưng Trần Hán Thăng mở ra di động thì thấy không phải Tiểu Ngư Nhi, mà là Diệp Ỷ.

Diệp Ỷ: Cậu về ký túc xá chưa?

Trần Hán Thăng: Tôi về rồi.

Diệp Ỷ: Không cần khách khí, tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi, bởi vì hôm nay có chút sương mù, lo lắng cậu lái xe ấy mà.

Trần Hán Thăng: Cảm ơn.

Diệp Ỷ: Vậy cậu nghỉ sớm đi, ngủ ngon, hôm nay giao lưu với cậu rất vui vẻ, khi nào rảnh tôi mời cậu ăn cơm lại.

Trần Hán Thăng không trả lời tin nhắn, nhưng nhìn vài tin nhắn ít ỏi này, hắn bỗng nhận ra có gì đó kỳ lạ.

"Ôi mợ nó, sao bố cảm giác giống như thành người dự bị?"

Trần Hán Thăng nói thầm một tiếng.

Một cô gái, sau khi ăn cơm chiều không cho con trai đưa cô ta đến tận nhà, tiếp đó gửi tin nhắn mập mờ.

Trần Hán Thăng rất rành chiêu này, đây là tiêu chuẩn kỹ năng nuôi dự bị.

Nhưng Trần Hán Thăng không tức giận, trong lòng chỉ có cảm giác hoang đường "Suốt ngày bắn nhạn lại bị nhạn mổ mắt" .

"Mình mà cũng trở thành con cá trong ao của người khác?"

Không hiểu sao Trần Hán Thăng đột nhiên rất muốn cười "dâm đãng" .

Vật tham chiếu cụ thể mời xem cặn bã Hồng Thế Hiền*.

(*) Tên một nam chính trong phim Hoa hồng có gai. Gã lăng nhăng với cô bạn thân của vợ, làm cô ả có bầu nhưng không chịu cưới.

Ngươi dâm lắm -jpg.

Bình Luận (0)
Comment