Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 382 - Chương 382: Phải Cân Bằng Bát Nước

Chương 382: Phải cân bằng bát nước Chương 382: Phải cân bằng bát nước

Chú hai của Trần Hán Thăng, Trần Chí Minh ở Dương Châu, hồi Tết nguyên gia đình có đến chúc Tết, về sau Hỏa Tiễn 101 đến Dương Châu khai thác thị trường, Trần Chí Minh cứ giục Trần Hán Thăng đi trong nhà ăn cơm, nhưng hắn mãi không có thời gian.

May mà có công cụ hình người là Hồ Lâm Ngữ đến giải quyết vấn đề này, Trần Hán Thăng quyết đoán thăm người thân, còn dẫn theo Thẩm Ấu Sở.

Mở cửa là em gái Trần Lam, trông thấy Trần Hán Thăng đến lập tức hét to hướng phòng khách:

"Anh đến chơi ạ!"

Qua cả buổi, Trần Lam lại bàng hoàng bổ sung thêm:

"Ôi mẹ ơi, còn có chị dâu nữa!"

Vợ chồng chú thím Hai vốn mặc đồ ngủ ngồi trên sofa, vừa xem TV vừa chờ Trần Hán Thăng đến ăn cơm, cháu ruột tới cửa không cần mặc đồ long trọng gì. Nhưng nghe Trần Hán Thăng dẫn con gái tới nhà, hai vợ chồng không thể ngồi yên được.

Đặc biệt Trần Chí Minh là cán bộ vốn chuyển nghề từ bộ đội, lúc bình thường cực kỳ chú ý hình tượng và uy nghiêm, tác phong nghiêm nghị theo khuôn phép. Thừa dịp Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở thay giày ra, ông nhanh chóng về phòng ngủ thay đồ chính thức.

"Hán Thăng kỳ cục quá, dẫn bạn gái đến mà không báo trước một tiếng."

Trong phòng ngủ, thím hai Cam Văn Tú oán trách:

"Biết trước thì em đã nấu thêm hai món rồi."

Trần Chí Minh đính chính lại:

"Còn chưa hỏi có phải là bạn gái hay không, em đừng dán nhãn lung tung."

"Dẫn người tới tận nhà rồi, anh còn bảo là không phải bạn gái?"

Cam Văn Tú nói nhỏ:

"Cô gái kia khá cao, chưa thấy rõ mặt, anh có trông thấy không?"

"Không."

Trần Chí Minh lắc đầu, ông chỉ có một đứa cháu trai này, tuy phản đối mạnh yêu đương khi còn là sinh viên, nhưng ngẫm lại Trần Hán Thăng luôn nghịch ngợm vậy mà giờ có bạn gái, không hiểu sao trong lòng hơi vui mừng.

Trần Chí Minh đang định kêu vợ đi ra phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy Cam Văn Tú nhét một xấp tiền vào bao đỏ.

Trần Chí Minh hỏi:

"Em đang làm gì vậy?"

"Thì cho lì xì."

Cam Văn Tú trợn to mắt nói:

"Cháu trai dẫn theo bạn gái tới cửa, chúng ta làm người lớn sao có thể không tỏ vẻ?"

Trần Chí Minh nhíu mày nói:

"Xác định quan hệ trước đã, sao lần nào em làm việc cũng hấp tấp như vậy?"

"Em hấp tấp?"

Cam Văn Tú khó chịu nói:

"Nếu là người khác thì miễn bàn, nhưng đây chính là Trần Hán Thăng, cháu trai duy nhất của anh, em làm như vậy là vì mặt mũi của anh. Nếu anh trai và chị dâu biết cũng sẽ không cảm thấy chúng ta keo kiệt."

"Muốn cho cũng phải chờ xác định quan hệ đã, nếu không thì sẽ ngượng nghịu lắm."

. . .

Vợ chồng trung niên bỗng dưng cãi lộn, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng giống như vậy, một chút việc nhỏ là có thể sinh đủ loại tư tưởng.

Cuối cùng, Trần Chí Minh và Cam Văn Tú lơ đối phương bước ra phòng ngủ. Trần Hán Thăng thầm lấy làm lạ, phỏng đoán chú và thím cãi lộn vì việc gì.

Nhưng Trần Lam mặc kệ mấy chuyện này, sự chú ý hoàn toàn đặt trên người "Chị dâu" . Thẩm Ấu Sở bị xem ngượng ngùng, khuôn mặt nhuộm thành màu ráng chiều, mắt luôn nhìn dép lê lông xù.

"Nói!"

Trần Lam không kìm được hỏi:

"Tại sao tìm người yêu xấu vậy?"

Chú và thím Hai không thấy rõ mặt mũi của Thẩm Ấu Sở, nghe thấy câu nói này còn cho rằng cháu trai dẫn bạn gái xấu về.

Trong lòng Trần Chí Minh phủ lên âm u, ngoài miệng thì quát mắng: "Không được nói lung tung, viết xong bài tập chưa?"

"Trần Lam, bị mù từ khi nào thế?"

Trần Hán Thăng cũng rất kỳ lạ, Thẩm Ấu Sở có thể bị đánh giá không biết xã giao, có chút tự ti, quá mức xấu hổ các loại, nhưng chữ xấu liên quan gì tới cô?

"Anh im đi!"

Trần Lam nạt Trần Hán Thăng, tiếp đó lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ấu Sở, dịu dàng nói:

"Sao chị dâu tìm người yêu xấu dữ vậy, em đau lòng cho chị."

Trần Hán Thăng:

". . ."

Chờ Trần Chí Minh và Cam Văn Tú đi tới phòng khách, Trần Lam lớn tiếng la lên: "Cha mẹ, chị dâu đẹp lắm, một củ cải trắng tươi ngon như vậy mà bị heo ủi!"

"Chú, thím, con . . . con tên Thẩm Ấu Sở, đến từ Xuyên Du."

Thẩm Ấu Sở hấp tấp đứng lên chào, trước kia cô chỉ gặp hai vợ chồng Lão Trần, lần đầu tiên gặp họ hàng của Trần Hán Thăng, cô hồi hộp xoắn đầu ngón tay vào nhau.

Mãi đến lúc này, chú và thím Hai mới thấy rõ bộ dạng của Thẩm Ấu Sở, hai người cùng ngây ra, tiếp đó giả vờ bình tĩnh quay đầu đi.

Chú Hai còn ho khan một tiếng:

"Ở Xuyên Du à, lúc trước chú đã đi công tác chỗ đó, khá tốt."

"Cảm ơn chú Hai."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng đáp, cô cảm thấy được người khác khen tỉnh quê mình thì phải cảm ơn.

"Ưm."

Chú Hai bưng lên cốc giữ nhiệt uống ngụm trà, dường như đột nhiên nhớ đến điều gì, nói với Cam Văn Tú:

"Mới nãy em chuẩn bị bao lì xì đâu, mau lấy ra đi."

"A?"

Thím Hai đầu tiên là ngây ra một lúc, không phải nói xác định thân phận rồi mới cho sao? Giờ trông thấy con gái nhà người ta xinh đẹp thì vội kéo vào gia phả nhà họ Trần à?

"Có đây."

Thím Hai liếc xéo chú Hai, rút bao lì xì ra khỏi túi đưa đến trước mặt Thẩm Ấu Sở:

"Phong tục chỗ chúng tôi, lần đầu tiên đến nhà người lớn cho biết nhà thì người lớn phải lì xì cho, đừng chê ít tiền, chút tấm lòng của chú thím thôi."

Thẩm Ấu Sở định xua tay từ chối, Trần Hán Thăng ở bên cạnh cười tủm tỉm nói:

"Thím kêu cậu nhận thì cứ nhận đi."

"Cảm ơn chú và thím."

Thẩm Ấu Sở định đứng lên cảm ơn nhưng bị Cam Văn Tú đè bả vai, thừa dịp quan sát một lúc:

"Cô bé, ăn gì mà lớn lên xinh quá."

"Thì đó."

Trần Lam liếc Trần Hán Thăng:

"Anh của con xấu thế mà kiếm bạn gái xinh, tức thật."

"Nói linh tinh, có ai nói anh của mình như vậy không."

Thím Hai đánh nhẹ Trần Lam, không cho cô ấy nói lung tung.

"Được rồi được rồi."

Chú Hai bày ra bộ dạng chủ một gia đình:

"Mau dọn dẹp bàn, Hán Thăng và Tiểu Thẩm chắc đói bụng lắm rồi."

"Cũng không đói lắm, xế chiều đi dạo công viên Dương Châu, dọc đường ăn chút đồ ăn vặt."

Trần Hán Thăng cười hỏi:

"Chú mới cãi lộn với thím ạ?"

"À."

Chú Hai không nói thật lòng:

"Chút chuyện nhỏ trong nhà thôi."

"Lần sau tốt nhất không nên cãi nhau."

Trần Hán Thăng "Tốt bụng" kiến nghị: "Nếu thật sự cảm thấy ức chế thì lôi Trần Lam ra đánh trút giận, dù sao con bé còn đi học, không có nguồn kinh tế, chung quy không dám ghi hận."

Trần Lam:

". . ."

Trên bàn ăn, chú Hai, thím Hai đặc biệt nhiệt tình với "Cháu dâu" . Trần Hán Thăng vẫn hăng hái đấu võ mồm với Trần Lam. Thím Hai tỏ vẻ ngày mai chỉ dạy tiết buổi sáng, buổi chiều có thể dẫn Thẩm Ấu Sở đi dạo Dương Châu.

Ăn xong cơm chiều, chú Hai muốn giữ Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở ở lại ngủ, nhưng hắn từ chối, còn bận một số việc Hỏa Tiễn 101.

Trần Hán Thăng đưa Thẩm Ấu Sở đến cửa khách sạn, tiện tay mua bánh mè đưa cho cô:

"Đây là cho Hồ Lâm Ngữ, ước chừng bà cô đó đang hận tớ. Tớ ở kế bên, có việc gì nhớ gọi điện thoại."

Thẩm Ấu Sở không hiểu thống khổ mà Hồ Lâm Ngữ phải chịu đựng, đẩy cửa ra không thấy trong phòng bật đèn, Hồ Lâm Ngữ ngồi trên giường như xác ướp, mắt nhìn TV đăm đăm, hình ảnh mờ tối nhiều màu không ngừng lấp lóe trên mặt cô ấy.

"Trở về rồi?"

Hồ Lâm Ngữ liếc qua cô, hờ hững hỏi.

Thẩm Ấu Sở không bật đèn, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hồ Lâm Ngữ, cô cảm giác tâm trạng của bạn mình không tốt lắm, vỗ nhẹ lưng bạn trấn an.

Hồ Lâm Ngữ bỗng hỏi:

"Cậu và tên khốn nhà cậu đã đi đâu?"

"Xế chiều đi công viên, buổi tối đi nhà chú ăn cơm."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng đáp.

Mắt Hồ Lâm Ngữ lấp lóe hỏi:

"Người lớn bên Tô Bắc lần đầu tiên gặp con cháu sẽ tặng lì xì, bọn họ có đưa không?"

Thẩm Ấu Sở gật đầu, lại lấy bánh mè ra:

"Cậu chơi trong đại học Dương Châu vui không?"

"Vui không hả?"

Hồ Lâm Ngữ nghe câu hỏi thì kích động nói:

"Là Trần Hán Thăng nói như vậy phải không?"

Thẩm Ấu Sở chớp chớp mắt, Trần Hán Thăng tuyên bố Hồ Lâm Ngữ mến mộ môi trường nhà trường của đại học Dương Châu, không thích đi dạo phố, nên đã để cô ấy ở trường.

"Xạo ke!"

Hồ Lâm Ngữ leo lên giường đứng, hai chân nhỏ giẫm đạp để trút ra buồn bực trong lòng:

"Buổi chiều tớ là khổ sai bị bán vào mỏ than đen, tất tả bận rộn căn bản không có lúc nghỉ ngơi! Trần Hán Thăng lừa cậu còn được, tại sao lừa luôn tớ? !"

. . .

"Đệt, kích động thế sao?"

Trần Hán Thăng ở phòng kế bên vẫn nghe rõ tiếng rống của Hồ Lâm Ngữ, thầm nghĩ ngày mai khiến thím Hai tiện thể dẫn Hồ Lâm Ngữ đi luôn, lỡ cô ấy quay về Học viện Tài chính không chịu làm việc cho mình nữa thì biết làm sao?

Trần Hán Thăng đang suy nghĩ thì di động reo chuông, là bà mẹ Lương Mỹ Quyên.

"Hôm nay con dẫn Thẩm Ấu Sở đi nhà chú Hai?"

Mẹ ruột không khách khí, hỏi tới tấp vào mặt.

Trần Hán Thăng trực tiếp thừa nhận:

"Đúng rồi, tiện thể ăn chực luôn."

"Thằng trời đánh, mày hiểu ý nghĩa trong đó không?"

Lương Mỹ Quyên không kiên nhẫn nói:

"Tạm thời tao không nói nhiều với mày, khi nào về?"

"Bận muốn chết đây, khi nào rảnh thì về. Con đi tắm đây mẹ."

Trần Hán Thăng trực tiếp cúp điện thoại, nằm trên giường nhìn trần nhà, đột nhiên cười cười.

"Con đương nhiên hiểu ý nghĩa trong đó, nhưng làm vậy để tìm một điểm cân bằng."

Bình Luận (0)
Comment