Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 381 - Chương 381: Không Thể Tùy Tiện Ăn Bớt Trần Tổng

Chương 381: Không thể tùy tiện ăn bớt Trần tổng Chương 381: Không thể tùy tiện ăn bớt Trần tổng

Khi Trần Hán Thăng nhận được điện thoại của Thẩm Ấu Sở thì hắn đang bận rộn trong đại học Dương Châu.

Phát truyền đơn, giải đáp nghi vấn, thông báo tuyển dụng sinh viên làm thêm, tóm lại nơi nào cần là hắn xuất hiện ở nơi đó, không vì chính mình là ông chủ mà chống nạnh chỉ huy người khác làm việc.

"Cậu muốn đến Dương Châu?"

Nghe Thẩm Ấu Sở ấp úng biểu đạt ý muốn của mình xong, phản ứng đầu tiên của Trần Hán Thăng là cho rằng quậy phá.

Lúc ở trường hắn đã rõ ràng từ chối ý tưởng này rồi, đang định trực tiếp từ chối, đột nhiên nghe tiếng hít thở rõ ràng của Thẩm Ấu Sở qua ống nghe, đó là vì quá hồi hộp.

Vì thế lời đến bên môi dạo một vòng rồi chui lại vào bao tử.

Thẩm Ấu Sở cứ ngỡ Trần Hán Thăng đang giận, cẩn thận dè dặt nói:

"Tớ . . . tớ không cần cậu đón, sẽ không thêm phiền phức."

"Có ai nói đi đón cậu đâu."

Trần Hán Thăng hùng hổ nói:

"Cậu không ngoan, còn muốn tớ đi đón à? Đã mua vé xe lửa chưa?"

Từ Kiến Nghiệp đến Dương Châu đi xe lửa rất nhanh, đại khái chạy một tiếng đồng hồ.

"Lâm Ngữ nói, chúng tớ có thể đến nhà ga rồi mua."

Thẩm Ấu Sở thành thật đáp lại.

Trần Hán Thăng ngẩn ra:

"Hồ Lâm Ngữ cũng muốn tới hả? Cái bà khùng đó đến phá thêm chứ gì?"

"Trần Hán Thăng, sao nói tớ khùng hả!"

Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh nghe trộm bực mình giành lấy điện thoại:

"Thẩm Ấu Sở nhà cậu xinh đẹp như vậy, không sợ ngồi xe lửa bị người ta bắt chuyện à? Tớ đi hộ tống cậu ấy, cho nên cậu phải bao ăn bao ở, còn phải dẫn tớ đi dạo mấy chỗ thú vị trong Dương Châu, ăn mấy món đặc sắc đấy."

"Lợi hại!"

Trần Hán Thăng "Chậc chậc" đánh giá: "Bản thân tớ bận đến nỗi không có thời gian thăm người thân, vậy mà còn phải chiêu đãi cậu cơ đấy."

"Đương nhiên rồi."

Hồ Lâm Ngữ giả vờ nghe không hiểu trào phúng: "Nếu không thì cậu đừng hòng gặp Thẩm Ấu Sở. Thôi không nói nữa, bọn tớ phải xếp đồ, khi nào mua vé sẽ báo thời gian xe lửa đến cho cậu, nhớ chờ ở cửa tiếp giá đó."

Sau khi cúp máy, Hồ Lâm Ngữ tận tình khuyên bảo Thẩm Ấu Sở:

"Đối phó đàn ông là phải như này, vừa đấm vừa xoa mới được, đây là tớ học từ phim "Cô nàng ngổ ngáo", phim đó rất hot ở Hàn Quốc, năm 2001 còn được chuyển thể thành điện ảnh."

Hồ Lâm Ngữ vừa nói vừa lấy một cuốn sách lòe loẹt đặt trên đầu giường, bìa là Xa Thái Hiền và Toàn Trí Hiền.

"Ấu Sở, tính cách của cậu không hợp xem loại này nên tớ không xúi cậu làm gì."

Trong giọng nói của Hồ Lâm Ngữ có chút tiếc nuối: "Xem nhiều tiểu thuyết tình cảm khiến tớ cảm thấy mình đã nhìn thấu mọi chiêu trò trên đời, nhưng vì sao chẳng có ai đến tán tỉnh tớ nhỉ?"

Loại ưu sầu thanh xuân này chỉ là tạm thời, rất nhanh Hồ Lâm Ngữ lại chìm đắm vào sách hướng dẫn thành phố của Dương Châu, trong lòng rất đắc ý, ra ngoài du lịch mà còn không phải bỏ ra một xu nào.

Nghĩ đến đây, Hồ Lâm Ngữ nồng nhiệt ôm Thẩm Ấu Sở: "Ấu Sở, giờ tớ là bắt thiên tử làm con tin ra lệnh chư hầu, nếu không thì khó mà ăn được một xíu nào của Trần Hán Thăng."

······

Khác với Trần Hán Thăng có lãnh đạo trường học ủng hộ nên được trốn học thời gian dài, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ ngoan ngoãn xin phép với phụ đạo viên Quách Trung Vân.

Sau khi Lão Quách hỏi rõ nguyên nhân, ở trong điện thoại dặn dò hai câu "Chú ý an toàn, tới Dương Châu nhớ nhắn tin cho tôi", điều này khiến Hồ Lâm Ngữ rất cảm động, thì ra Lão Quách đi làm đúng giờ ra về nhưng thật ra rất quan tâm học sinh.

Tuy nhiên thao tác của Lão Quách cũng khiến người câm nín, qua tay bán đứng hai người, gọi điện cho Trần Hán Thăng báo việc Thẩm Ấu Sở muốn đi Dương Châu.

"Cần phải làm chuẩn bị, bảo chứng hài hòa, tuyệt đối đừng để xảy ra trục trặc gì."

Lão Quách đang ám chỉ nhắc nhở cái gì.

Mãi đến khi Trần Hán Thăng nghiêm túc tỏ thái độ Thẩm Ấu Sở không phải tới để điều tra bất ngờ, hắn đã được báo cho biết, Quách Trung Vân thế này mới cười nói:

"Cậu lo tập trung gây dựng sự nghiệp thì tốt rồi, trường học sẽ giải quyết mọi nỗi lo về sau cho cậu, hết sức nâng đỡ hỗ trợ cho Hỏa Tiễn 101 phát triển thành xí nghiệp ngôi sao cho sinh viên gây dựng sự nghiệp."

"Lão Quách cũng rảnh thật."

Trần Hán Thăng bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt. Khổng Tĩnh đang bố trí nhiệm vụ, Trương Minh Dung cầm cuốn sổ ghi lại các mục quan trọng, Nhiếp Tiểu Vũ đang giao lưu kinh nghiệm với tổng đại lý sinh viên Trương Vệ Đông phụ trách khu vực chuyển phát nhanh bên đại học Dương Châu, còn có một số lớn sinh viên làm thêm đang đăng ký hồ sơ.

Ồn ào náo động mà náo nhiệt, Trần Hán Thăng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho chú.

"Chú, cháu đang rảnh, ngày mai đi nhà chú ăn ké."

. . .

Ngày hôm nay đi Kiến Nghiệp đến Dương Châu là một ngày ánh nắng tươi sáng, tâm trạng của Hồ Lâm Ngữ cũng như thế. Cô ấy chưa từng đi Dương Châu, lần này được hưởng sái từ Thẩm Ấu Sở, được đi xem các kiến trúc cổ như Đại Vận Hà, Sấu Tây Hồ, Nhị Thập Tứ Kiều, dọc đường đi Hồ Lâm Ngữ hưng phấn líu ríu nói không dứt.

Thẩm Ấu Sở đội mũ câu cá, khuôn mặt nhỏ giấu dưới mũ, thường sẽ đáp lại hai câu.

Tâm trạng của Thẩm Ấu Sở hơi thấp thỏm, cô sợ quấy nhiễu việc quan trọng của Trần Hán Thăng. Nhưng Hồ Lâm Ngữ cảm thấy Thẩm Ấu Sở lo quá nhiều, còn thề thốt bảo đảm cứ để cô ấy xử lý cho.

Vì thế, Trần Hán Thăng mới đến nhà ga trễ vài phút đã bị Hồ Lâm Ngữ "Mắng mỏ thậm tệ".

"Trần Hán Thăng, cậu sao vậy hả? Rõ ràng bọn tớ đến lúc 11 giờ 15, vậy mà 11 giờ 22 cậu mới chạy tới. Lỡ Ấu Sở ở nhà ga bị người ta dụ bắt mất thì sao?"

Hồ Lâm Ngữ tỏ ra kiêu ngạo vênh váo, cô ấy ỷ vào "Dùng thế lực bắt ép" Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng không dám không nghe lời.

Trần Hán Thăng hơi ngạc nhiên nhìn Hồ Lâm Ngữ, tiếp đó cười nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự là bận quá, vậy chúng ta ăn cơm trưa trước đi."

Giữa trưa Trần Hán Thăng dẫn bọn họ đến tiệm xưa trăm năm ở Dương Châu, "Hội quán trà Dã Xuân" .

Nhìn con suối liễu xanh, đình đài lầu các trong quán trà, cộng thêm Trần Hán Thăng kêu đầy bàn đồ ăn vặt, thí dụ như bánh ngàn tầng, xíu mại hạt thông, thịt hàu dã xuân, đầu sư tử Dương Châu, các món ăn đặc sắc, Hồ Lâm Ngữ mới miễn cưỡng vừa lòng.

Hồ Lâm Ngữ vốn định khoe khoang với Thẩm Ấu Sở, nhưng người ta đang kiên nhẫn lột tôm cho Trần Hán Thăng, vẻ mặt cam tâm tình nguyện.

Tiểu Hồ chỉ có thể thở dài, quả nhiên không phải ai đều có thể nắm giữ bí quyết "Cô nàng ngổ ngáo" .

Ăn xong cơm trưa, Hồ Lâm Ngữ lên tiếng hỏi: "Trần Hán Thăng, buổi chiều chúng ta đi đâu chơi?"

"Đi khách sạn cất hành lý đã."

Trần Hán Thăng sớm có sắp xếp:

"Chốc nữa đi đại học Dương Châu, tớ còn bận chút việc, chờ làm xong sẽ dẫn các cậu đi dạo một vòng."

"Tớ muốn ở lại đại học Dương Châu làm việc."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, cô muốn lại đây vì để giảm bớt gánh nặng cho Trần Hán Thăng, điểm xuất phát khác với Hồ Lâm Ngữ.

"Ấu Sở, đừng nói bậy!"

Hồ Lâm Ngữ sợ Thẩm Ấu Sở không đi thì cô ấy cũng không có núi dựa: "Trần Hán Thăng đã bảo là chờ làm xong việc, lát nữa chúng ta hỗ trợ, nhiều người nhiều sức mạnh, cố gắng nhanh chóng hoàn thành là có thời gian rồi."

Trần Hán Thăng cũng tỏ thái độ không ngại: "Tiểu Hồ nói đúng, nhưng lát nữa sẽ vất vả."

"Không sao."

Hồ Lâm Ngữ khoát tay: "Đắng trước ngọt sau, tớ còn lên kế hoạch du lịch buổi chiều nữa, thời tiết tốt chúng ta có thể đi Sấu Tây Hồ."

Đặt hành lý trong khách sạn xong, Hồ Lâm Ngữ thầm nghĩ đi theo Thẩm Ấu Sở quả nhiên có thể hưởng phúc, trước kia cô ấy chưa từng ở trong khách sạn.

Đến đại học Dương Châu, gặp những bóng dáng quen thuộc hoặc xa lạ, Thẩm Ấu Sở thế này mới hiểu Trần Hán Thăng thật sự bận rộn, cô tháo mũ câu cá xuống, đang định tiến lên làm việc.

Không ngờ Trần Hán Thăng kéo cô lại, quay sang sai khiến Hồ Lâm Ngữ:

"Nam sinh mặc đồ màu đỏ tên Trương Vệ Đông, là nhà tổng đại lý sinh viên bên đại học Dương Châu, cậu đi tìm người ta lĩnh nhiệm vụ đi, chờ hết bận chúng ta cùng đi Sấu Tây Hồ."

"Được rồi!"

Hồ Lâm Ngữ ăn uống no đủ nên khá nhiệt tình, lĩnh nhiệm vụ cũng tỏ ra hào hứng bừng bừng.

Nhưng bắt đầu từ mười hai giờ, một giờ rồi hai giờ, ba giờ, mãi đến bốn giờ chiều, trời sắp tối sầm, Hồ Lâm Ngữ không thấy bóng dáng Trần Hán Thăng trong Đại học Dương Châu, cô còn đang nghĩ có phải cậu ta định dẫn cô đi Tây Hồ ban đêm không.

Năm giờ, Hồ Lâm Ngữ thật sự không kiềm được hỏi Trương Vệ Đông:

"Trần Hán Thăng đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?"

"Trần tổng hả?"

Trương Vệ Đông lau mồ hôi trên mặt:

"Trần tổng đi nhà họ hàng rồi, đợt trước bận quá không rảnh đi thăm, nhưng hôm trước Trần tổng đột nhiên nói có người bạn đến hỗ trợ thay ca cho mình."

"Trần tổng còn dặn tụi tôi cứ nhẫn tâm sai khiến người bạn đó, tuyệt đối đừng khách khí."

Trương Vệ Đông nghi ngờ đánh giá Hồ Lâm Ngữ:

"Không lẽ người bạn mà Trần tổng nói là cô? Tôi cứ tưởng là con trai chứ."

Bình Luận (0)
Comment