Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 380 - Chương 380: La Tuyền Bệnh Điên Và Hồ Lâm Ngữ Quân Sư Quạt Mo

Chương 380: La Tuyền bệnh điên và Hồ Lâm Ngữ quân sư quạt mo Chương 380: La Tuyền bệnh điên và Hồ Lâm Ngữ quân sư quạt mo

La Tuyền nói "Người đàn ông kia" là Trần Hán Thăng, Hồ Lâm Ngữ bị nghẹn, trong lòng oán thầm hiện tại nữ sinh năm nhất to gan thật, nhưng cô ấy bước tới vài bước, chừa không gian nói chuyện cho La Tuyền và Thẩm Ấu Sở.

Nếu còn nhiều chuyện xía vào thì trông như cô ấy có hứng thú với Trần Hán Thăng vậy.

La Tuyền đuổi Hồ Lâm Ngữ rời đi, trên mặt có chút đắc ý, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Thẩm Ấu Sở thì vẻ đắc ý bay biến đi hết.

Lúc này mặt trời rực rỡ, tia ban mai rơi trên khuôn mặt mỹ nhân cổ điển của Thẩm Ấu Sở, tựa như mặt trăng đầu tháng, trong mắt hoa đào trong suốt dường như có sóng nước dập dờn, sống mũi cao thẳng cất giấu một chút cứng cỏi, môi mềm hồng bẩm sinh lại rất nhu mì.

Gió sáng thổi qua, sợi tóc trên trán Thẩm Ấu Sở nhẹ bay tăng thêm chút quyến rũ đa tình.

Thẩm Ấu Sở chỉ mặc áo lông và quần nhung rất bình thường, không trang điểm gì thêm, nhưng vẫn đẹp xuất sắc.

"Nếu mình mà xinh như vậy thì tốt quá."

La Tuyền có chút hâm mộ, thật ra cô cũng đẹp lắm, nhưng cấp 3 có Tiêu Dung Ngư, đại học có Thẩm Ấu Sở, đã thế hai cô gái này đều dây dưa với Trần Hán Thăng, có thể tưởng tượng La Tuyền cảm thấy ức chế cỡ nào.

Thẩm Ấu Sở không biết La Tuyền tìm mình có chuyện gì, trong ngực ôm sách vở, yên lặng đứng.

Trong khi đó liên tục có học sinh của Học viện Tài chính có lớp trong tòa nhà dạy học lên tiếng chào Thẩm Ấu Sở.

"Sư tỷ Thẩm, chào chị!"

"Ấu Sở, buổi sáng tốt lành nha!"

"Sư muội Thẩm cũng lên lớp hả?"

······

Những người này có một số là bạn học cùng lớp, một số chỉ chung khoa, có người chỉ là bạn cùng trường, vòng tròn xã giao của Thẩm Ấu Sở nhỏ đến tội nghiệp, trừ bạn học trong lớp 2 quản lý công ra cô làm sao quen biết ai khác nữa?

"Tất cả đều là sư huynh Trần giúp chị giành mặt mũi."

La Tuyền cảm thán nói, rất rõ ràng đa số là chào hỏi là vì nể mặt Trần Hán Thăng.

Với sự ủng hộ của lãnh đạo trường, Trần Hán Thăng mơ hồ thành người số một của Học viện Tài chính, trên diễn đàn BBS của trường đã có người trêu chọc Trần Hán Thăng tương đương với "Đại đệ tử nội môn, đại sư huynh của Học viện Tài chính" .

"Cảm giác được người khác tôn kính thế nào?"

La Tuyền tò mò hỏi.

Thẩm Ấu Sở lắc đầu, cô thích cuộc sống yên lặng không gây chú ý.

"Tôi biết ngay mà."

La Tuyền hầm hừ:

"Nếu ngày nào đó chị thấy phiền chán thì lặng lẽ rút ra đi, tôi trám chỗ cho."

Thẩm Ấu Sở không lên tiếng, năm ngoái khi lần đầu tiên La Tuyền nói câu này thì cô cảm giác áp lực rất lớn, nhưng hiện tại đã thích ứng được, hơn nữa hôm nay La Tuyền cũng không giống như muốn cãi cọ với mình.

"Tôi hỏi chị, sư huynh Trần đi lúc mấy giờ?"

Quả nhiên, La Tuyền đi vào chính đề.

"Hơn bảy giờ."

Thẩm Ấu Sở thành thật đáp lại.

Ấn tượng của cô đối với La Tuyền rất phức tạp, biết rõ La Tuyền rất thích Trần Hán Thăng, thậm chí tính toán cân nhắc muốn thay thế chính mình, nhưng Thẩm Ấu Sở không thể sinh ra chút xíu cảm giác hận hay chán ghét được.

Đại khái là Thẩm Ấu Sở lương thiện quá mức, cũng biết tình cảm La Tuyền dành cho Trần Hán Thăng là thật, cho nên không nỡ "Hận" La Tuyền.

"Quả nhiên là anh ấy lừa tôi."

La Tuyền lầu bầu một câu: "Tối hôm qua tôi gọi điện cho sư huynh Trần, cũng muốn dậy sớm tiễn anh ấy, kết quả sư huynh Trần nói 8g30 mới đi, cố ý báo lệch giờ không cho tôi tiễn."

"Lỗi tại chị hết, bởi vì anh ấy sẽ chỉ muốn chị ở bên!"

La Tuyền oán trách Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở không biết nên đáp lại như thế nào, Hồ Lâm Ngữ ở đằng trước xem đồng hồ:

"Sư muội La hãy nhanh một chút, hôm nay cô không có tiết học nhưng bọn tôi mười phút nữa phải vào lớp."

"Gấp cái gì, các người học năm hai rồi còn chưa biết trốn học sao?"

La Tuyền tức giận đáp trả một câu, rồi mới nói tiếp: "Sư huynh Trần hiện tại càng lúc càng nổi danh, có lẽ sẽ càng lúc càng nhiều ong bướm bay bên người, có một số người đại khái anh ấy không thể tránh né, thí dụ như phóng viên nữ hôm đó đến trường học phỏng vấn."

"Cho nên, tôi hy vọng chị sẽ đuổi hết bọn họ đi, đám gái đó chỉ đến vì tiền và danh tiếng của sư huynh Trần thôi, bọn họ căn bản không xứng đến gần sư huynh Trần!"

La Tuyền đầu tiên là cảm xúc kích động phun trào hai câu, tiếp đó sâu kín thở dài:

"Nhưng sư huynh Trần không thích tôi đến gần, bây giờ trong lòng anh ấy chỉ có các người, cho nên tôi nhìn mà sốt ruột nhưng không còn cách nào."

Thẩm Ấu Sở nghe hiểu ý tưởng của La Tuyền, nhưng hơi hoang mang chữ "Các người" là sao? Có phải đã dùng sai từ số nhiều không?

La Tuyền hoàn toàn không phát hiện, cô bị Trần Hán Thăng thiết kế một lần, cho nên luôn cho rằng Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư biết sự tồn tại của đối phương, chẳng qua chấp nhận lẫn nhau.

La Tuyền nói xong, hơi không yên lòng hỏi:

"Nghe hiểu không?"

"Hiểu."

Thẩm Ấu Sở gật đầu, nói:

"Tôi sẽ chuyển lời với cậu ấy."

"Chuyển lời? !"

La Tuyền xoe tròn mắt, không kiềm được vỗ đầu:

"Chuyển lời thì có ích gì? Chị phải hành động chứ! Ối giời ơi, tha cho tôi đi, tại sao sư huynh Trần thích cô khờ như chị vậy hả?"

"Chị phải đi bên cạnh sư huynh Trần, tuần tra và thị uy, khiến những con hồ ly tinh mơ ước sư huynh Trần biết khó mà lui."

La Tuyền sốt ruột giậm chân bịch bịch, không kiềm được chỉ chiêu cho Thẩm Ấu Sở:

"Sư huynh Trần đang ở đâu thì chị lập tức mua vé tới đó ngay, nhất định phải có tâm lý phòng bị. Chị không biết phóng viên nữ hôm đó phỏng vấn sư huynh Trần ghê tởm đến mức nào đâu . . . này, chị đừng đi!"

Cuối cùng, Hồ Lâm Ngữ không muốn chờ nữa, kéo Thẩm Ấu Sở đi phòng học, cuối cùng biến thành La Tuyền ngây ngốc đứng trên đường trong Học viện Tài chính.

Thật ra La Tuyền có lòng tốt, chỉ có không bị mù đều nhìn ra được Trần Hán Thăng là một cổ phiếu rất có tiềm lực, La Tuyền tự nhiên mừng thay cho hắn, nhưng cũng có lo lắng, bởi vì cô sợ có cô gái xấu xa nào tới gần hắn.

Ở trong lòng La Tuyền đinh ninh tình cảm của cô đối với Trần Hán Thăng mới là sâu nhất, chân thành nhất, thứ hai là Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư.

Nhưng Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư chẳng những xinh đẹp, một người thì thành thật đơn thuần, một người thì đáng yêu tự nhiên. Mấu chốt nhất là hai người không phải tính tình ngại bần yêu phú, cho nên "Miễn cưỡng" có thể xứng đôi sư huynh Trần.

"Hừ, nếu không phải sư tỷ Tiêu bận chuẩn bị sinh nhật hai mươi tuổi thì mình đã đi nhờ chị ấy."

La Tuyền nói thầm một câu: "Sư tỷ Tiêu mà ra tay là loại như phóng viên nữ đài truyền hình đến cả tá cũng không đáng lo."

. . .

"La Tuyền mới nói gì với cậu?"

Hồ Lâm Ngữ không thể nào không tò mò, trong lúc lên lớp đã hóng chuyện hỏi thăm.

"Kêu tớ đi Dương Châu tìm Tiểu Trần."

Thẩm Ấu Sở không dám nói chuyện, lặng lẽ viết trên giấy đưa cho Hồ Lâm Ngữ.

Hồ Lâm Ngữ xem xong trả lại bốn chữ.

"Kế này rất tuyệt!"

Thẩm Ấu Sở có chút kỳ lạ, chẳng phải Hồ Lâm Ngữ luôn không hợp với La Tuyền sao?

"Ấu Sở hãy nghe tớ nói đây."

Quân sư quạt mo Hồ Lâm Ngữ cắn đầu bút bi, phân tích có nền nếp:

"Nếu cậu đi tìm Trần Hán Thăng thì ít nhất có ba chỗ tốt, thứ nhất là có thể tuyên thệ chủ quyền của mình; thứ hai là có thể khiến Trần Hán Thăng cảm thấy cậu rất quan tâm cậu ấy, thứ ba thì . . ."

Hồ Lâm Ngữ hơi xấu hổ nói:

"Tớ nghe nói Dương Châu khá vui, dẫn tớ đi theo chơi được không?"

Bình Luận (0)
Comment