Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379: Chúng Tớ Sắp Tâm Sự Chuyện Đàn Ông Với Nhau, Cậu Cũng Muốn Nghe Sao?

Chương 379: Chúng tớ sắp tâm sự chuyện đàn ông với nhau, cậu cũng muốn nghe sao? Chương 379: Chúng tớ sắp tâm sự chuyện đàn ông với nhau, cậu cũng muốn nghe sao?

Sáu giờ sáng hôm sau, bầu trời còn u ám, Trần Hán Thăng run cầm cập chui ra khỏi chăn, hôm nay hắn cần chạy tới Dương Châu hội hợp với Khổng Tĩnh.

Dựa theo kế hoạch, Nhiếp Tiểu Vũ cũng cần đi theo, cô ấy nhắn tin đã có mặt ở căn-tin.

Nhiếp Tiểu Vũ: Bộ trưởng Trần, Ấu Sở cũng ở đây, cô ấy còn mua bánh bao, bánh quẩy cho chúng ta.

Trần Hán Thăng: Không kỳ lạ, đợt này chỉ cần đi công tác, chắc chắn cô ấy sẽ ăn sáng với tôi.

Nhiếp Tiểu Vũ: Hâm mộ ghê, ra cửa có người đưa, về nhà có người chờ.

Lần này Trần Hán Thăng không trả lời lại, quỷ biết có phải Nhiếp Tiểu Vũ ý đồ mỉa mai hay không, bởi vì bên Đại học Đông Đại còn có một người nữa.

Sau khi mặc đồ đàng hoàng, trong tiếng ngáy như bò rống của lũ bạn cùng phòng, Trần Hán Thăng lặng lẽ đóng cửa đi ra khỏi phòng 602.

Hiện tại sắc trời còn sớm, gần như không thấy bóng dáng của học sinh khác, ngay cả đèn chân không ở cửa căn-tin vẫn còn để sáng. Thẩm Ấu Sở đứng cạnh màn cửa cao su, vóc dáng cao kều dễ nhận ra.

Trần Hán Thăng bước tới, nhéo khuôn mặt nhỏ trắng mềm của Thẩm Ấu Sở:

"Sao không đi vào chờ, bên ngoài lạnh."

Thẩm Ấu Sở không nói lời nào, mắt hoa đào sáng lấp lánh chỉ nhìn Trần Hán Thăng.

"Ăn cơm đi, lát nữa tớ và Nhiếp Tiểu Vũ sẽ đi công tác."

Trần Hán Thăng nắm tay Thẩm Ấu Sở đi vào căn-tin, đại khái màn cửa cao su không hở gió nên trong căn-tin khá ấm áp, nhưng cũng tràn ngập mùi thức ăn dầu mỡ.

Nhiếp Tiểu Vũ đã ăn được một nửa, Trần Hán Thăng cũng không ngại, còn trêu cô ấy, bị ném lại mấy cái lườm liên tiếp.

Triết học quản lý của Trần Hán Thăng siêu đơn giản, chỉ cần cấp dưới có thể giúp hắn kiếm tiền, vậy mọi người sẽ là anh chị em tốt khác cha khác mẹ, nhà, xe, vé, muốn gì cũng được.

Nhưng nếu không hoàn thành chuyện quan trọng mà Trần Hán Thăng giao cho thì xin lỗi nhé, tự đào hố chôn mình ngay và luôn đi.

Trần Hán Thăng và Nhiếp Tiểu Vũ vừa ăn sáng vừa thảo luận thị trường bên Dương Châu. Thẩm Ấu Sở không động đũa, cô cúi đầu lột vỏ trứng gà cho hai người.

Trần Hán Thăng không chút gánh nặng tâm lý nhận lấy.

Nhiếp Tiểu Vũ thè lưỡi, khi nhận trứng gà thì cười với Thẩm Ấu Sở:

"Cảm ơn Ấu Sở tốt nhất thế giới."

"Không cần khách khí."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng đáp lại, tiếp đó nhìn Trần Hán Thăng, khóe miệng nhích nhẹ dường như có lời gì muốn nói.

Trần Hán Thăng phát hiện, hỏi thẳng:

"Sao thế?"

"Tớ có thể cùng hai người đi Dương Châu không?"

Thẩm Ấu Sở đại khái là lần đầu tiên đưa ra điều kiện "Quá đáng" như này, cho nên thật sự có chút khẩn trương, đầu ngón tay vô ý thức xoắn vào nhau.

"Cậu đi Dương Châu làm cái gì?"

Trần Hán Thăng kỳ lạ hỏi.

Thẩm Ấu Sở cúi đầu:

"Tớ muốn chăm sóc cậu."

"Bộ trưởng Trần, Ấu Sở, tôi ăn xong rồi, đi ra ngoài trước."

Nhiếp Tiểu Vũ nghe vậy, lập tức biết điều đi ra nhà ăn.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Nhiếp Tiểu Vũ, ngoài miệng Trần Hán Thăng từ chối rất dứt khoát:

"Tớ đi làm việc chính đáng chứ không phải đi chơi, hơn nữa cậu không đi học sao?"

"Tớ có thể xin phép."

Thẩm Ấu Sở lặng lẽ ngước mắt lên, thấy vẻ mặt Trần Hán Thăng nghiêm túc nhìn chằm chằm chính mình, cô lập tức bối rối, hoảng hốt khoát tay: "Nếu không tiện thì thôi tớ không đi."

"Đúng là không tiện."

Trần Hán Thăng thuận thế nói:

"Cậu ở lại trường học đi."

"À."

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở hơi ủ rũ, nhưng không dám nói nhiều nữa, lấy một túi đồ ăn vặt đặt bên cạnh ra, đêm qua cô đã mua sẵn, để Trần Hán Thăng ăn vặt trong khi lái xe.

Khoảng bảy giờ, mặt trời chậm rãi mọc lên từ phương Đông, muôn vàn tia sáng rực rỡ đâm rách sương mù sáng sớm, từng tia sáng chiếu xuống Học viện Tài chính, trường học cũng dần dần náo nhiệt lên, sinh viên học tiết sáng rụt cổ ngáp dài, tụm năm tụm ba kết bạn đi hướng nhà ăn.

Chiếc FAW chạy ra bãi đỗ xe, một số học sinh nhận ra đây là xe của Trần Hán Thăng, lôi kéo bạn cùng phòng chỉ trỏ và nhỏ giọng thì thầm, đại khái nói mấy tin vỉa hè về nhân vật đình đám trong vườn trường, phó chủ tịch Trần.

Nhiếp Tiểu Vũ rất tự giác, trước đến giờ sẽ không ngồi ở ghế lái phụ, cô ấy ngồi ở hàng ghế sau ngoái đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Ấu Sở cô độc đứng ở cửa bãi đỗ xe, ánh nắng chiếu lên vai giống như phủ một lớp vàng vụn mỏng, bóng dáng in trên mặt đất thật dịu dàng.

"Bộ trưởng Trần, Ấu Sở muốn đi hỗ trợ, tại sao cậu không đồng ý?"

Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy đau lòng:

"Cô ấy chỉ muốn ở cạnh cậu."

Nhiếp Tiểu Vũ thấy được thì Trần Hán Thăng tự nhiên cũng có thể thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy, hắn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: "Cũng không phải không được, nhưng bây giờ là lúc bận sự nghiệp và làm vững nền móng, tập trung sẽ tốt hơn."

"Tuy xây dựng nền móng rất quan trọng, nhưng đừng quên quan tâm người bên cạnh cậu."

Nhiếp Tiểu Vũ là thư ký của Trần Hán Thăng, tự nhiên biết gần đây hắn chỉ lo công việc, không dư ra bao nhiêu thời gian, cô ấy rất muốn nhắc nhở một tiếng.

Trần Hán Thăng không tiếp thu ý kiến này:

"Chuyện trên đời vốn đã là được thì phải có mất, kiếm tiền và làm bạn là hai con đường thẳng song song trái ngược nhau. Có một câu chắc chắn cậu chưa từng nghe, bê gạch thì anh không thể ôm em, buông gạch xuống thì không thể nuôi sống em."

"Nói không lại cậu!"

Nhiếp Tiểu Vũ biết tài ăn nói của mình không bằng Trần Hán Thăng, hậm hực nói:

"Cứ cảm giác bộ trưởng Trần bây giờ bị mờ mắt, đi ngày càng xa trên con đường danh lợi."

"Bậy bạ, tôi vẫn đạp đất đi vững."

Trần Hán Thăng khinh thường cười thầm nghĩ, từ khi nào đến lượt một nữ sinh năm hai dạy đời mình.

"Không phải bay mà là bị che mắt, cảm giác như chui rúc vào sừng trâu ấy."

Nhiếp Tiểu Vũ nghiêm túc giải thích: "Thật ra có khi không cần tòa cao ốc chục nghìn mét, một trăm tầng là đủ rồi, còn lại hãy chừa cho năm tháng."

Không hiểu sao câu này của Nhiếp Tiểu Vũ dường như đánh động một góc trong đáy lòng Trần Hán Thăng, hắn im lặng nửa ngày, cuối cùng vẫn là lắc đầu nói:

"Tôi khinh thường lời khuyên cuộc đời kiểu này nhất."

Nhiếp Tiểu Vũ thở dài, Trần Hán Thăng quả nhiên không phải loại người chịu nghe kiến nghị.

"Nhưng nghe cô nói vậy, dường như đúng là tôi quên một việc quan trọng, nhưng nghĩ mãi không ra."

Trần Hán Thăng cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước.

"Chuyện quan trọng?"

Nhiếp Tiểu Vũ cũng có chút khẩn trương, nếu như là công việc có trục trặc thì cô làm thư ký cũng có sai lầm.

"Bộ trưởng Trần cầm phương án kế hoạch chưa?"

"Cầm rồi."

"Có liên hệ với quản lý Khổng trước chưa?"

"Chị ấy biết chúng ta phải đi qua."

"Vậy rốt cuộc là vấn đề gì?"

"Thì không biết mới đau đầu, dường như là chuyện trong cuộc sống, nhưng bận quá quên luôn rồi."

"Chuyện trong cuộc sống?"

Nhiếp Tiểu Vũ thở phào, càng khẳng định quan điểm của mình:

"Thấy chưa, tôi đã nói là cậu bận rộn xây cao ốc quá lãng quên năm tháng."

······

Trong Học viện Kinh tế Tài chính Kiến Nghiệp, mãi khi xe FAW khuất xa trong tầm mắt, Thẩm Ấu Sở mới lặng lẽ xoay người đi căn-tin, rồi cầm bữa sáng về cho bạn cùng phòng.

"Ôi, cảm ơn Ấu Sở."

Các bạn cùng phòng nhìn bánh quẩy, sữa đậu nành trên bàn, mỗi người đều rất vui vẻ, như vậy là có thể ở trong ký túc xá một lúc nữa, kiểu trộm thêm thời gian thế này đặc biệt khiến người hân hoan.

Đàm Mẫn duỗi cổ hỏi: "Ấu Sở, đồng hương của tớ lại đi công tác rồi sao?"

Thẩm Ấu Sở gật đầu:

"Ừ."

"Cậu ta cũng vất vả ghê, nhưng được lên đài truyền hình khu Giang Lăng, không hổ là người Cảng Thành thế hệ chúng ta!"

Đàm Mẫn và Trần Hán Thăng là đồng hương, trừ tình bạn học ra còn có tình đồng hương.

Hồ Lâm Ngữ ngồi dậy với mái tóc xù:

"Nhanh chóng rửa mặt súc miệng đi, Trần Hán Thăng vốn đã tự phụ, nghe thấy trong trường học có người sùng bái cậu ta thì sẽ vểnh đuôi lên tận trời cho xem."

Đàm Mẫn cười nói: "Đồng hương vốn đã rất lợi hại, ngày hôm qua tới cửa hàng photocopy trong trường để in tài liệu, ông chủ thấy tớ học lớp 2 quản lý công, chủ động bớt bốn hào lẻ. Ông chủ nói vì là bạn tốt với Trần Hán Thăng nên mới ưu ái cho bạn học trong lớp 2 quản lý công."

Một bạn học lập tức nhớ lại:

"Mẫn Mẫn nói tớ mới nhớ, tớ mua đồ trong cửa hàng tiện lợi trước cửa căn-tin, ông chủ kia thấy thẻ sinh viên của tớ là lớp 2 quản lý công, còn cố ý hỏi Trần tổng gần đây bận chuyện gì."

"Hình như tớ cũng gặp chuyện như vậy . . ."

Lại một bạn cùng phòng mở miệng.

······

"Nhìn thấy không."

Trên đường từ ký túc xá đi phòng học, Hồ Lâm Ngữ nói với Thẩm Ấu Sở:

"Trần Hán Thăng càng lúc càng nổi tiếng, nhưng chắc thời gian ở bên cậu rút ngắn bớt rồi nhỉ? Đàn ông có tiền là sinh hư."

"Cậu ấy bận rộn."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.

"Chỉ có cậu mới dễ bị lừa."

Hồ Lâm Ngữ ân cần dạy bảo:

"Theo kinh nghiệm đọc truyện Quỳnh Dao của tớ thì sau này chắc chắn cậu sẽ đối mặt rất nhiều đối thủ cạnh tranh . . . Sư muội La, tới đây làm gì?"

Hồ Lâm Ngữ đang nói chuyện thoải mái nhưng khi thấy La Tuyền đi tới thì đổi sang giọng chất vấn.

"Tôi tìm sư tỷ Thẩm."

La Tuyền nhìn Thẩm Ấu Sở nói.

Hồ Lâm Ngữ từ chối giùm Thẩm Ấu Sở:

"Chúng tôi sắp lên lớp, không có thời gian."

La Tuyền không nhượng bộ.

Hồ Lâm Ngữ đã kiến thức sự bướng bỉnh của cặn bã, vì vậy hỏi:

"Rốt cuộc cô có chuyện gì, nói đi."

"Xì."

Không ngờ rằng La Tuyền lạnh lùng cười:

"Sư tỷ Hồ, tôi muốn tâm sự về người đàn ông cùng quen biết với sư tỷ Thẩm, chẳng lẽ chị cũng muốn nghe?"

Bình Luận (0)
Comment