Tiêu Dung Ngư đi ra ký túc xá, trên vai đeo túi mini màu hồng, trên khuôn mặt hạt dưa tràn ngập cô đơn, trông thấy Tiêu Hoành Vĩ chỉ khẽ kêu:
"Papa."
Hai chân mày kiếm của Lão Tiêu nhíu chặt vào nhau:
"Con gái, tâm trạng không tốt sao?"
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu, mở ra cửa bên ghế lái phụ, không nói một lời ngồi lên.
Lúc này, phía sau có chùm đèn chiếu vào, còn có tiếng còi xe, Tiêu Dung Ngư mắt sáng lên, chân mày cong lên, vẻ mặt mong đợi xoay người.
Nhưng khi phát hiện chỉ là xe của giáo viên thì trên khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của cô bỗng chốc tràn ngập thất vọng.
Sự thay đổi rõ ràng giữa hân hoan và thất vọng khiến Lão Tiêu nhìn mà đau lòng.
"Sao vậy con gái?"
Lão Tiêu lại hỏi, còn giơ tay sờ trán của Tiểu Ngư Nhi, bây giờ đang giao mùa đông xuân, dễ bị cảm, nhưng con gái không phát sốt.
Tiêu Dung Ngư không nói lời nào, nghiêng người cuộn tròn trên ghế lái phụ, nhưng mỗi khi phía sau có tiếng còi xe thì cô sẽ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục thất vọng.
Loại trạng thái này luôn liên tục đến khi lên đường cao tốc Kiến Nghiệp - Cảng Thành, Tiểu Ngư Nhi vẫn lưu luyến nhìn chăm chú thành phố Kiến Nghiệp đèn đuốc sáng trưng.
Dọc đường đi Lão Tiêu lải nhải và trấn an, nhưng Tiêu Dung Ngư chỉ qua loa trả lời, mãi khi Lão Tiêu vô tình hỏi:
"Khi nào Hán Thăng về Cảng Thành? Hôm nay đã là ngày mười sáu rồi."
Tiêu Dung Ngư thế này mới tập trung chú ý hơn.
"Gần đây cậu ấy hơi bận."
Tiểu Ngư Nhi nhìn qua Lão Tiêu, do dự nói:
"Papa, thật ra sinh nhật này không có ý nghĩa gì, ngược lại nhắc nhở con lại già thêm một tuổi, con không muốn ăn sinh nhật chút nào."
"Sao không có ý nghĩa? Sinh nhật hai mươi tuổi là việc lớn đời người, người xưa ở tuổi này đều phải làm lễ đội mũ, biểu thị đã trưởng thành . . ."
Tiêu Hoành Vĩ không biết nên khóc hay cười giải thích cho con gái, thắc mắc hỏi:
"Chẳng phải hồi đầu năm con mong đợi sinh nhật hai mươi tuổi của mình lắm sao?"
Tiểu Ngư Nhi giận dỗi nói:
"Ý là nếu mọi người bận quá thì không cần thiết đến tham gia, cha mẹ cũng không cần đặt nặng nó quá."
"Rồi rồi, không trọng yếu, papa xin lỗi, papa nói linh tinh."
Lão Tiêu "Nghiện con gái" lập tức nhận thua, ông ở bên ngoài là Phó Cục trưởng Cục Công an của Cảng Thành, còn phụ trách phân công quản lý điều tra hình sự, nhưng ở trước mặt con gái thì chẳng có chút nguyên tắc nào.
"Thật ra là mời họ hàng trong nhà vài bàn, và một vài đồng nghiệp của cha mẹ. Trước kia con nhà người ta hai mươi tuổi cha mẹ đi tiền nhiều như vậy, năm nay phải lấy lại vốn."
Lão Tiêu cố ý nói đùa một chút, mong có thể gợi lên cảm xúc của con gái.
"À phải rồi."
Cuối cùng Lão Tiêu cười tủm tỉm bổ sung thêm một câu:
"Còn nhà chú Trần của con nữa, bọn họ cũng không phải người ngoài."
Tiểu Ngư Nhi không nói lời nào, chỉ ôm lấy cẳng chân, khuôn mặt tựa lên đầu gối.
Bên ngoài cửa sổ là đường cao tốc đen như mực, buổi tối xe cộ không nhiều, qua thời gian lâu vẫn chỉ có chiếc Santana này chạy trên đường, trống trải mà cô tịch.
Tiêu Dung Ngư nhìn một lúc bỗng thấy sống mũi cay cay, trong mắt rưng rưng lệ.
Bởi vì mãi đến lúc này Tiêu Dung Ngư vẫn lót đường cho Trần Hán Thăng, tránh cho ngày mốt tổ chức sinh nhật không thấy bóng dáng của hắn khiến cha mẹ của cô thầm trách.
"Tiểu Trần, rốt cuộc cậu vẫn quên sinh nhật của tớ."
Tiêu Dung Ngư chớp rèm mi dài, nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống.
······
Về nhà ở Cảng Thành, Lữ Ngọc Thanh tự nhiên ôm hôn con gái, nhưng bà cũng phát hiện ra Tiêu Dung Ngư dường như không vui vẻ.
Lữ Ngọc Thanh hỏi nhỏ Tiêu Hoành Vĩ:
"Con gái bị sao vậy?"
Tiêu Hoành Vĩ ngẫm nghĩ nói:
"Có thể là quá mệt."
Lữ Ngọc Thanh gật đầu, chỉ có thể là nguyên nhân này, nếu không thì Tiểu Ngư Nhi luôn hoạt bát, sao có thể tiêu cực như vậy ngay trước sinh nhật của mình?
Nhưng buổi tối tắm rửa xong, Tiểu Ngư Nhi mặc đồ ngủ đáng yêu đột nhiên đi tới trước mặt Lữ Ngọc Thanh:
"Mẹ, tối nay con muốn ngủ với mẹ."
"A? Được chứ!"
Lữ Ngọc Thanh ngạc nhiên, sau đó vui vẻ đồng ý.
Từ lúc lên mười tuổi thì Tiêu Dung Ngư đã có phòng ngủ riêng, nhưng đôi khi trong cuộc thi phát huy không được tốt, hoặc cãi lộn tức giận với bạn học, tóm lại những lúc cảm xúc thấp thì cô sẽ đòi ngủ với mẹ.
Lữ Ngọc Thanh rất vui, bà là người mẹ nghiêm khắc, bởi vì Lão Tiêu là người cha "Không biết từ chối", nên tình cảm giữa con gái và cha thân thiết hơn, điều này khiến Lữ Ngọc Thanh vừa thấy hâm mộ vừa hơi buồn, bà cũng thương con gái mình nhiều lắm.
Lần trước Tiểu Ngư Nhi chủ động đòi ngủ chung với bà là hồi năm ngoái Trần Hán Thăng bị cách ly, lúc ấy cô ngủ còn rơi lệ.
Tiêu Hoành Vĩ ở bên cạnh bỗng hắng giọng, Lữ Ngọc Thanh mới phản ứng lại, thật ra đây không phải là tin tức tốt, chứng minh con gái trong lòng rất khó chịu.
"Được rồi, mẹ ngủ với con."
Lữ Ngọc Thanh nắm tay Tiểu Ngư Nhi đi hướng phòng ngủ, hai người nằm xuống, Lữ Ngọc Thanh vì an ủi con gái mà nói chuyện luôn miệng.
"Bé cưng, con biết nhà hàng Phương Đông nhỉ, trong đó loa và màn hình tuyệt lắm, không gian rất rộng, bữa tiệc sẽ tổ chức ở đó."
"Dạ."
Trông Tiêu Dung Ngư không quá hứng thú.
"Bạn học có trở về không?"
Tiểu Ngư Nhi khẽ đáp:
"Bởi vì không phải thứ bảy nên mọi người đều không rảnh."
Lữ Ngọc Thanh thầm nghĩ, có lẽ là bạn học không lại đây, cho nên con gái trong lòng có chút khó chịu, nhưng đây là điều bất đắc dĩ.
"Bà nội cố ý đặt làm một bộ đồ màu đỏ cho vui mừng, giá hai nghìn tệ, còn có trân châu, bà rất quý trọng, nói lần sau mặc bộ đồ này là lúc con gả cho người."
Nhắc đến bà nội, Tiểu Ngư Nhi mới chủ động hỏi: "Bà nội gần đây có khỏe không ạ?"
Lữ Ngọc Thanh cười nói:
"Tốt lắm, ăn được ngủ được, còn hay chê mẹ."
Tiêu Dung Ngư chu môi, vùi đầu vào ngực Lữ Ngọc Thanh.
Lữ Ngọc Thanh vuốt lưng Tiểu Ngư Nhi, lẩm bẩm:
"Con yêu, cha mẹ chỉ có mỗi mình con, cho nên con nhất định phải vui vẻ."
Nghe lời nói ấm áp của mẹ, Tiêu Dung Ngư cảm thấy mũi cay cay, cô không muốn khóc ở trước mặt mẹ, đứng lên đi hướng buồng vệ sinh.
Khoảnh khắc khóa cửa cái cạch, Tiêu Dung Ngư không kiềm được rơi nước mắt.
"Tớ hiểu cậu bận, thật sự không rảnh trở về thì nói một câu sinh nhật vui vẻ với tớ cũng được mà."
Tiểu Ngư Nhi nói nhỏ với tấm gương:
"Cùng lắm là tớ giả vờ giận một lúc, cậu dỗ chút xíu là được."
"Con gái đương nhiên sẽ có chút lòng hư vinh, sao cậu có thể quên được chứ, con heo Trần!"
"Tớ không thèm nhắc nhở cậu, tớ không cần xin xỏ quan tâm."
"Heo Trần, có thấy buồn không? Bởi vì cậu không được thấy tớ lúc hai mươi tuổi."
. . .
Tiểu Ngư Nhi, cô công chúa nhỏ thích lãng mạn, chút ngọt ngào, thích bất ngờ nho nhỏ này thật ra chỉ cần Trần Hán Thăng nhớ kỹ sinh nhật của mình.
Cốc cốc cốc!
Ngoài cửa vọng vào giọng nói của Lữ Ngọc Thanh:
"Không sao chứ con gái?"
"Con không sao!"
Tiêu Dung Ngư mở vòi nước ra, một là để giấu tiếng khóc, hai là rửa mặt, không để cha mẹ thấy nước mắt của mình.
Khi Tiêu Dung Ngư ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ Lữ Ngọc Thanh còn chờ ở bên ngoài, nhìn thấy mắt con gái đỏ hoe mới nhận ra thật sự có vấn đề.
Lữ Ngọc Thanh yêu thương nâng khuôn mặt của Tiểu Ngư Nhi, khẽ thở dài:
"Hỏi thì con không chịu nổi, làm mẹ của con sốt ruột chết mất. Tính tình của con giống mẹ nhưng càng kiêu ngạo, thà chính mình đau lòng cũng không muốn cúi đầu."
······
Ngày mười bảy, Tiêu Dung Ngư cùng cha mẹ gặp một số họ hàng, còn thử váy lễ hội xinh đẹp, bộ váy này mặc vào sinh nhật ngày mai.
Mãi đến buổi tối, cảm xúc của Tiêu Dung Ngư vẫn rất sa sút, luôn không kiềm được mở di động ra, kỳ vọng trông thấy một dòng tin nhắn khiến mình vui vẻ.
Cô nhận được một tin ngắn ngủi, chỉ có sáu chữ.
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Buổi tối qua không giờ, di động vẫn là đen như mực không có một chút động tĩnh, giống như một cục gạch không có cảm xúc, ngược lại bạn cùng phòng Biên Thi Thi gọi điện thoại.
"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
Biên Thi Thi bị đông lạnh run cầm cập:
"Nhưng Cảng Thành đúng là lạnh thật."
"Đúng rồi, Cảng Thành lạnh hơn Kiến Nghiệp nhiều."
Tiêu Dung Ngư nghe bên kia ầm ĩ, dường như có khá nhiều người:
"Sao đột nhiên nói đến thời tiết của Cảng Thành? Cậu còn chưa về ký túc xá sao?"
"Hả?"
Biên Thi Thi vội giải thích:
"Tớ lo cậu về quê bị cảm lạnh, ha ha, tớ cúp đây, ngủ ngon, bọn tớ luôn mãi yêu cậu."
Tiêu Dung Ngư cho rằng từ "Chúng ta" là đại biểu ký túc xá, không mấy để bụng. Cô chờ đến một giờ mấy nhưng vẫn không nhận được tin nhắn mình mong đợi.
Cuối cùng Lữ Ngọc Thanh dỗ cô ngủ như hồi còn nhỏ.
Buổi sáng ngày mười tám, lúc cả gia đình ăn cơm, điện thoại của Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh reo liên tục, thí dụ như một số họ hàng không tìm ra đường, thí dụ như nhà hàng có chút vấn đề cần trao đổi.
"Tiêu cục trưởng, người chủ trì đã đến rồi, khi nào các người tới?"
"Người chủ trì?"
Tiêu Hoành Vĩ ngây ra một lúc, thầm nghĩ mình mời MC bao giờ?
Lữ Ngọc Thanh không quá để bụng:
"Có thể là nhà hàng nể mặt ông nên tặng kèm."
"Mình không thể chiếm lợi của người ta như vậy."
Lão Tiêu lấy bao lì xì ra, nhét hai trăm tệ vào:
"Tới lúc đó tôi tặng bao lì xì cho người chủ trì, không thể vừa lên chức đã bị người nói ra nói vào."