Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 385 - Chương 385: Lặng Lẽ Vào Thôn, Không Cần Bắn Súng

Chương 385: Lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng Chương 385: Lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng

Nhà hàng Phương Đông từ lúc khai trương tới nay, cơ hồ mỗi ngày đều có mối làm ăn, đại khái bởi vì vị trí mặt tiền, phục vụ, danh tiếng, các nguyên nhân tổng hợp lại biến nhà hàng thuộc hàng top trong Cảng Thành. Sáng sớm ngày mười tám, ánh nắng tươi sáng xua tan lạnh lẽo rét buốt.

Hôm nay phó cục trưởng Cục Công an thành phố Tiêu Hoành Vĩ tổ chức tiệc ở đây, quản lý nhà hàng tự mình hỏi đến chi tiết, cố gắng hết sức muốn để lại ấn tượng tốt với Tiêu cục trưởng, về sau gặp lại ít ra có thể tán gẫu đôi câu.

Cửa chính đã giăng băng rôn bắt mắt.

"Sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ của Tiêu Dung Ngư - con gái yêu của Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh."

Đây là đặc điểm phong tục bên Tô Bắc, hai mươi tuổi là ngày cực kỳ quan trọng, gần với đám tang và lễ kết hôn.

Khoảng chín giờ, trước cửa nhà hàng lục tục xuất hiện một đám người, có một số là bà cụ mặc áo bông màu xám trắng, một số là phụ nữ ôm con nít, một số là ông cụ hút tẩu thuốc lá, đương nhiên cũng có người trẻ tuổi trời lạnh mà mặc áo khoác da mỏng, đám người từ xa đã bắt tay tán dóc, nhiệt tình chào hỏi nhau.

Bọn họ đều là thân thích của nhà Tiêu Hoành Vĩ, tuy gia cảnh của Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh rất tốt, nhưng một số họ hàng chỉ là nông dân mộc mạc, nhưng bọn họ rất nhiệt tình, nghe nói con cháu hoặc em gái họ tổ chức tiệc mừng hai mươi tuổi đã sớm bắt xe đến nội thành.

Thật ra dân quê càng trọng lễ tiết, cảm giác gia tộc càng đậm.

Sau chín giờ rưỡi lại có một đám thân thích đi tới.

Đa số lái xe tới, toàn là vợ chồng trung niên sự nghiệp thành đạt, mang theo con nít mặc đồ gọn gàng, bọn họ lấy thuốc lá ra toàn giá trị trên hai mươi tệ, thậm chí nhiều người hút hiệu Trung Hoa.

Nói đến cũng lạ, rõ ràng mọi người đều là thân thích, chẳng qua bà con giàu sẽ ghé nhà Tiêu Hoành Vĩ ngồi một chút, như là cho biết mình tới; còn mấy người gia cảnh bình thường thì rất có tự giác đi nhà hàng trước.

Đây cũng là một loại thể hiện người có địa vị xã hội cao.

Khoảng mười giờ, cả gia đình Lão Tiêu đến, bởi vì không ngừng có thân thích tới cửa, làm lỡ thời gian dài.

Lão Tiêu xem như nhân vật lừng lẫy trong thành phố nhỏ Cảng Thành, một số bà con dù phải chờ cả tiếng đồng hồ cũng sẽ không tức giận, đặc biệt quản lý nhà hàng khéo đưa đẩy, không ngừng khiến nhân viên phục vụ bưng trà rót nước.

Sau khi xuống xe, Lão Tiêu xin lỗi từng người:

"Ngại quá, chúng tôi đến muộn."

"Không sao, anh họ, cháu gái đâu?"

"Không muộn lắm, mới mười giờ."

"Đúng rồi, chúng tôi cũng vừa đến."

······

Thân thích thông cảm an ủi. Tiêu Hoành Vĩ vừa nói chuyện vừa lấy gói Trung Hoa ra khỏi túi, bắt đầu mời thuốc. Bà nội, mẹ của Tiêu Dung Ngư và chính cô đều xuống xe.

Bà nội mặc áo bông màu đỏ tươi, từng viên trân châu đính trên ống tay áo, trông rất không khí vui mừng.

Mẹ thì mặc áo gió vải nỉ màu cà phê, tăng thêm hoa quý.

Tiêu Dung Ngư mặc áo lông màu đỏ, trang điểm nhạt, khuôn mặt trái xoan tinh trí mịn màng như ngọc, rèm mi cong chớp chớp, môi hồng sáng bóng, và tóc đuôi ngựa đặc điểm của cô đung đưa theo bước đi, lộ dáng vẻ hoạt bát và thanh xuân của tuổi hai mươi.

Các thân thích cười xúm lại.

"Bà nội Hai, bà định tổ chức lễ thọ hay gì?"

"Chị dâu, áo gió của chị kiểu đẹp quá."

"Tiểu Ngư Nhi đã hai mươi tuổi, luôn xinh như vậy."

. . .

Kế tiếp, Tiêu Hoành Vĩ dẫn Tiêu Dung Ngư đi chào hỏi họ hàng.

Bởi vì có một số họ hàng ít tới lui, Tiêu Dung Ngư còn phải đi học nên không gặp mặt được vài lần, nhưng người ta đến dự tiệc thì phải lễ phép chào hỏi.

Tiểu Ngư Nhi miệng mồm nhanh nhảu, giọng ngọt ngào, cộng thêm gia đình tốt đẹp, nhiều người lớn muốn cho lì xì, Lữ Ngọc Thanh nhanh chóng ngăn lại. Mới qua Tết một tháng, sao có thể lại nhận tiền lì xì nữa.

Các anh trai cùng thế hệ hai mươi mấy tuổi trông thấy em gái xinh như vậy thì hơi ngượng ngùng đáp lại.

Chưa chào hỏi được bao nhiêu thì một đám con nít đi theo sau mông Tiêu Dung Ngư, đều là học sinh tiểu học hoặc trẻ mẫu giáo. Chúng trông thấy chị gái xinh như vậy đều vòng quanh chân cô, ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn Tiêu Dung Ngư.

Quản lý nhà hàng biết Tiêu cục trưởng đến, nhanh chóng ra khỏi sảnh lớn chào hỏi, cố ý lấy ra Kiến Nghiệp 95 Chí Tôn*, cung kính mà thân thiện nói: "Tiêu cục trưởng, hôm nay nhiều người thật."

(*) 95 Chí Tôn là hiệu thuốc lá cao cấp.

"Ừm." Tiêu Hoành Vĩ bận rộn đến choáng váng, hỏi gọn: "Sắp xếp xong hết chưa?"

"Xong rồi." Quản lý nhà hàng vỗ ngực bảo chứng: "Sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Tiêu Hoành Vĩ yên tâm, chủ động nắm tay với quản lý nhà hàng:

"Vậy giao cho các người."

"Đúng rồi."

Lão Tiêu lấy một bao lì xì ra:

"Đây là cho người chủ trì, nhờ anh chuyển lại giùm."

Quản lý nhà hàng cầm bao lì xì, trong lòng rất buồn bực: "Không phải các người mời MC à? Nhà hàng không mời, sao còn bắt bọn tôi chuyển giùm?"

Nhưng Tiêu Hoành Vĩ không có thời gian giải thích, bởi vì khoảng mười giờ rưỡi thì đồng nghiệp của ông và Lữ Ngọc Thanh đến.

Bọn họ đều là 'Nhân vật lớn", ít nhất ở trong Cảng Thành là vậy.

Danh hiệu cục trưởng, chủ nhiệm đầy rẫy, hiện tại còn chưa có tám mục quy định, con cái của lãnh đạo vẫn có thể tổ chức tiệc sinh nhật. Lão Tiêu nhanh chóng bỏ xuống thân thích, dẫn theo Tiêu Dung Ngư đi chào các chú, bác này.

Các thân thích cũng sẽ không cảm thấy bị vắng vẻ, ngược lại có chút hâm mộ, bởi vì một người lăn lộn cao tới đâu có thể nhìn ra được từ người bạn mà họ quen.

Lão Trần và Lương Mỹ Quyên cũng đến, đơn vị của hai người gần nên hẹn nhau đi bộ qua.

"Sao bây giờ hai người mới đến?"

Tiêu Hoành Vĩ vội vàng nói:

"Tôi nói chuyện đến khàn giọng."

"Chú Trần, dì Lương."

Tiểu Ngư Nhi cũng đi theo chào hỏi.

"Con gái!"

Lương Mỹ Quyên không biết nên nói cái gì bây giờ, vươn tay ôm lấy Tiêu Dung Ngư, Tiểu Ngư Nhi cũng rất nghe lời tựa đầu lên vai Lương Mỹ Quyên.

Bọn họ đều hiểu rằng Trần Hán Thăng sẽ vắng mặt bữa tiệc này.

Nhưng Tiêu Hoành Vĩ không biết, còn nhìn ra sau:

"Hán Thăng đâu? Thằng nhóc này lại chạy đi đâu chơi rồi?"

"Nó . . . nó . . ."

Lương Mỹ Quyên ấp úng không biết nên giải thích thế nào.

May mà Tiêu Hoành Vĩ chỉ là thuận miệng hỏi một câu, ông tuyệt đối không tin Trần Hán Thăng sẽ vắng mặt hôm nay.

Tiêu Hoành Vĩ quay đầu nói với Trần Triệu Quân:

"Lão Trần, tôi đi tiếp đãi họ hàng, anh tiếp chuyện với đồng nghiệp trong đơn vị hộ tôi. Tiểu Ngư Nhi, con đi theo cha, bên này còn có một ít người lớn cần chào hỏi."

Sau khi Tiêu Hoành Vĩ dẫn

theo con gái rời đi, Lương Mỹ Quyên nhìn chồng mình:

"Làm sao bây giờ? Thằng nhóc đó tới bây giờ vẫn không bắt máy, hay là chúng ta đưa tiền biếu rồi về thôi . . ."

"Nói gì kỳ!"

Trần Triệu Quân ngắt lời vợ:

"Con trai đã chạy, lẽ nào cha mẹ cũng bỏ chạy luôn?"

Lão Trần móc thuốc lá xã giao của mình ra, giúp đỡ Tiêu Hoành Vĩ tiếp đãi khách.

Nếu hỏi Trần Hán Thăng học tài giao tiếp xã giao từ đâu thì có một nửa là từ tính cách độc lập, một nửa khác là mưa dầm thấm đất từ chỗ Lão Trần.

Trần Triệu Quân âm thầm "Đánh vào nội bộ", gặp khách trong thể chế thì sẽ giới thiệu thân phận trước, sau đó nói một số việc kỳ thú trong chốn quan trường Cảng Thành; ngẫu nhiên gặp bà con nông dân của Tiêu Hoành Vĩ thì sẽ nói về thu hoạch năm nay; gặp những họ hàng giàu có thì Lão Trần sẽ bàn về biến đổi của thể chế thị trường kinh tế.

Lão Trần luyện chữ nhiều năm, hàm dưỡng và khí độ rất tốt, cộng thêm đơn vị không tệ, khi chào hỏi mọi người đều nể mặt vài phần.

Cứ như thế đứng dưới ánh mặt trời đến mười một giờ, quản lý nhà hàng nói đã tới giờ, mười hai giờ chính thức bắt đầu buổi tiệc, Tiêu Hoành Vĩ mới kêu mọi người đi vào sảnh chính.

"Mau lên nào con gái, hôm nay con là nhân vật chính."

Lão Tiêu nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi đứng ở cửa, ánh mắt luôn nhìn chăm chú phương nam.

"Biết ạ."

Tiêu Dung Ngư lặng lẽ lên tiếng, trong tầm mắt không có FAW màu đỏ, chỉ có một chiếc xe bus màu xám chậm rãi chạy tới.

Chiếc xe bus không chút bắt mắt, chỉ treo giấy phép Kiến Nghiệp "Tô A" .

Trong xe, nội dung thảo luận đều là cuộc sống sinh viên.

"Học kỳ này chúng tớ đổi ký túc xá, ở phòng mới làm tớ luôn mất ngủ, không ngờ đến Cảng Thành ngược lại ngủ một giấc dài."

"Không ngờ chớp mắt đã đến năm hai, thời gian trôi qua nhanh quá."

"Tiểu Manh, tháng mười hai năm ngoái cậu được bao nhiêu điểm trong cuộc thi cấp bốn?"

. . .

Có một nam sinh da ngăm đen hỏi đồng bạn bên cạnh mình:

"Cậu được bao nhiêu điểm cấp bốn?"

"Hơn một trăm điểm thì phải."

Có một giọng nói đùa cợt trả lời:

"Tóm lại mọi người đều là ba con số, thật ra chênh lệch không lớn như vậy."

"Cấp bốn hơn một trăm điểm và cấp bốn hơn năm trăm điểm sẽ giống nhau sao?"

Nam sinh da đen tức giận nói:

"Tớ trả lời bài thi nghe không được tốt, may mắn qua được cấp bốn."

"Giỏi đấy, thi nghe tiếng Anh dù tớ đeo tai nghe cũng không nghe được vài câu, không chính xác bằng đoán đại nữa."

Nam sinh thi cấp bốn được hơn một trăm điểm đứng lên, không ngờ người này mặc đồ tây giày da chính thức, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Đã đến nhà hàng, mọi người chú ý nhé, lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng."

Bình Luận (0)
Comment