Trong sảnh lớn nhà hàng trang trí lộng lẫy, xem ra quản lý dành hẳn phòng tiệc hào hoa nhất cho Tiêu Hoành Vĩ, đương nhiên loại hào hoa này toát ra cảm giác cổ xưa, tay nắm cửa nhà vệ sinh cũng nhuộm một lớp vàng, nồng nặc mùi nhà giàu mới nổi.
"Nông dân phất nhanh bắt đầu leo lên vũ đài rồi."
MC mặc đồ tây thở dài, biết năm năm tiếp theo, các loại nhân vật làm màu sẽ như mây khói thoáng qua xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, ảnh hưởng sâu đến thế hệ trẻ này.
"Sắp tới lượt cậu lên sân rồi."
Nhân viên phục vụ của nhà hàng đi qua nhắc nhở một tiếng.
MC trẻ làm động tác tay OK, thật ra vẫn luôn lắng nghe động tĩnh ở đằng trước.
Trong đại sảnh phi thường náo nhiệt, ngồi đầy mấy chục bàn, lũ nhóc đứng chật đường đi, tay cầm bong bóng cười đùa vui vẻ.
Tuy trong kế hoạch, Tiêu Hoành Vĩ chỉ đãi họ hàng vài bàn, nhưng thân phận của ông bày ra đó, nhiều người dù không nhận thiệp mời cũng tìm đủ lý do nhét chút tiền biếu.
"Chốc nữa ông sẽ đi lên nói hai câu, nhớ kỹ lời chứ?"
Lữ Ngọc Thanh nhắc chồng mình, phòng tiệc có sân khấu, diện tích khá lớn, đầy ắp bong bóng và đèn màu.
Tiêu Hoành Vĩ gật đầu, ông cũng nghĩ tới một vấn đề:
"Khi nào tôi lên? Trước khi mọi người chưa động đũa hay là ăn miếng đầu tiên?"
Lữ Ngọc Thanh chỉ phía sau màn sân khấu:
"Có MC mà, đến lúc đó nghe theo người chuyên nghiệp là được."
Hai người đang nói chuyện, thì thùng loa trong đại sảnh bỗng phát ra tiếng ù ù. Tiêu Hoành Vĩ xem đồng hồ, 11g58, MC này đúng giờ thật.
"Laydy and Gentleman, các hương thân, chào buổi trưa, hoan nghênh mọi người đến nhà hàng lớn Phương Đông tham gia tiệc sinh nhật của cô Tiêu Dung Ngư."
Người chủ trì trong tay cầm micro, mặc đồ tây chính thức, vừa nói chuyện vừa từ sau màn đi ra sân khấu.
"Tôi là người chủ trì của buổi tiệc này, Trần Hán Thăng."
Trần Hán Thăng cười híp mắt giới thiệu chính mình:
"Tôi đang học năm hai ở Kiến Nghiệp, làm thêm công việc chuyển phát nhanh, ngẫu nhiên tham gia vấn đề điện tử, còn nhận công việc MC cho một số tiệc cưới. Phụ lão hương thân Cảng Thành có việc hiếu hỉ nào có thể liên hệ với tôi, sẽ ưu đãi giảm 20% . . ."
"Thằng nhóc này toàn làm mấy trò lòe loẹt, tôi vốn thấy lạ người chủ trì ở đâu ra."
Tiêu Hoành Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lão Tiêu lại quay đầu nhìn xem con gái, chỉ thấy Tiểu Ngư Nhi phát hiện là Trần Hán Thăng thì đứng bật dậy từ chỗ ngồi, mắt đẹp nhìn trân trân hướng sân khấu, miệng hơi mở ra, vẻ mặt khó tin.
"Ài."
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh nhìn nhau, đại khái hiểu suy nghĩ trong lòng nhau.
Vậy mà con gái của mình bị trò này dụ!
Hai người cho rằng đây là Trần Hán Thăng giở chiêu trò, họ không rõ nguyên nhân hậu quả của sự tình, cho nên không hiểu vẻ ngạc nhiên của Tiểu Ngư Nhi.
Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng phản ứng lại.
Lão Trần im lặng hút thuốc:
"Con trai của bà nghẹn cả buổi thì ra là cho Tiêu Dung Ngư món quà bất ngờ."
"Con của tôi thì cũng là con của ông!"
Trái tim treo cao dần rớt xuống bụng Lương Mỹ Quyên, trở về thì tốt rồi, nếu không trong lòng bà cảm giác nợ Tiểu Ngư Nhi nhiều.
"Thằng nhóc đó mặc đồ tây cũng đẹp trai đấy, hơn nữa không luống cuống."
Lương Mỹ Quyên nhìn Trần Hán Thăng, tâm trạng thả lỏng cũng bắt đầu đánh giá tình hình.
"Các bạn, chúng ta cùng chơi một trò nào."
Trần Hán Thăng nâng lên tay phải, ngón cái và ngón trỏ gác lên nhau:
"Động tác này gọi là bắn tim, gặp người nào mình thích thì hãy bắn tim với họ."
"Nào, ông bà nội, chú dì, em trai em gái hàng bên trái, tôi bắn tim cho các vị này."
Trần Hán Thăng nói với hàng ghế khách bên trái:
"Mọi người cũng giơ tay phải lên bắn tim với tôi chứ!"
Nhân viên nhà hàng đang mở bài "Xem 72 biến của tôi" của Thái Y Lâm, vô tình hợp với tình cảnh. Sau khi Trần Hán Thăng kêu gọi, chỉ có bọn nhỏ cười toe giơ tay phải, người lớn chỉ cười nhìn.
MC Trần không vui, đến trước mặt bà nội Tiêu ngồi ở hàng đầu, hắn ngồi xổm người xuống nói: "Bà nội, con dạy bà bắn tim."
Ngồi bàn này đều là người già, bà nội Tiêu nhìn thấy Trần Hán Thăng cũng rất vui vẻ, nếp nhăn lộ rõ niềm vui sướng.
Trần Hán Thăng cầm tay phải của bà nội Tiêu, đặt ngón cái và ngón trỏ cạnh nhau, chậm rãi nâng lên:
"Bà nội bắn tim cho mọi người này, mọi người hãy đáp lại được không?"
Bà cụ làm động tác này, những người lớn cũng ngượng ngùng giữ kẽ, hơn nữa động tác trông cũng vui, họ lần lượt nâng lên tay phải bắn tim.
Lương Mỹ Quyên hưởng ứng càng nhiệt liệt, còn nói với ông chồng ngồi cạnh mình:
"Mau lên nào Lão Trần, ông cũng bắn tim tôi đi, chứng minh ông yêu tôi."
Trần Triệu Quân ấp úng từ chối:
"Vợ chồng già rồi, bà học theo con nít làm gì."
"Ôi, ông mau làm đi!"
Lương Mỹ Quyên không chịu, bắt buộc Lão Trần phải khoe ân ái. Trần Triệu Quân không còn cách nào, chỉ có thể vươn ngón tay quơ một cái.
Nào ngờ Lương Mỹ Quyên không chịu bỏ qua:
"Làm sai rồi, ông làm là số 7 chứ không phải trái tim, con trai nói bắn tim là hai ngón tay, bởi vì lỗ hổng chính giữa giống như trái tim."
MC cần giữ "Tinh thần vứt liêm sỉ" này, nếu không thì sao làm không khí sôi động được?
Trong khi mọi người trong phòng tiệc đều bắn tim, Trần Hán Thăng chuyển hướng Tiểu Ngư Nhi, ánh mắt hai người giao nhau.
Trần Hán Thăng mỉm cười nói:
"Cô gái xinh đẹp hôm nay làm tiệc sinh nhật, tôi cũng bắn tim với cô."
Mọi người đều chờ Trần Hán Thăng giơ tay phải, nào ngờ hắn đặt micro xuống dưới chân, hai tay giơ cao qua đầu làm hình trái tim siêu to.
"Sinh nhật vui vẻ, bạch nguyệt quang sáu năm của tớ!"
Tuy Trần Hán Thăng nói ra câu này nhưng trong phòng tiệc quá ồn, tiếng vỗ tay, huýt sáo, la ó, Tiêu Dung Ngư chỉ trông thấy khẩu hình, nhưng không nghe thấy nội dung.
Nhưng bấy nhiêu đã đủ, ít nhất là với cô gái như Tiểu Ngư Nhi.
"Heo Trần!"
Cảm xúc của Tiểu Ngư Nhi giống như lũ vỡ đê, chớp mắt một cái là có dòng nước mắt chảy ra, không ngừng được, không thể ngăn được.
Tiểu Ngư Nhi cảm thấy mình cần làm điều gì đó, ít nhất là ôm một cái, mới nhấc chân thì bị Lữ Ngọc Thanh ngăn cản:
"Dè dặt chút đi con gái, không thể được bắn tim một cái đã chạy theo người ta."
Tiêu Hoành Vĩ nghe mà buồn cười, thầm nghĩ làm chiêu trò xong còn bắn tim, tiếp theo chắc đến lượt mình lên nói chuyện rồi chứ.
Không ngờ Trần Hán Thăng nhặt micro lên, vỗ lớp bọc kim loại hình lưới khiến đại sảnh tràn ngập tiếng kêu ù ù.
Trần Hán Thăng hắng giọng:
"Tiếp theo còn có món quà bất ngờ nữa."
"Còn có quà bất ngờ?"
Tiểu Ngư Nhi mong đợi nhìn nam sinh khiến mình vừa khóc vừa cười.
"Lão Tiêu, có nên nhắc nhở Hán Thăng là đã mười hai giờ rồi không?"
Lữ Ngọc Thanh cảm thấy cần đưa thức ăn lên.
Tiểu Ngư Nhi dứt khoát quay đầu nói:
"Không được, con muốn xem quà bất ngờ!"
Tiêu Hoành Vĩ cười cười: "Chúng ta nghe lời con gái."
Trên sân khấu, Trần Hán Thăng đá quả bóng dưới chân sang bên cạnh, chừa một khoảng trống lớn.
Lúc này Trần Hán Thăng muốn bày ra món quà bất ngờ, giơ lên micro la lớn: "Đến đây nào các bé, lên đài đi nào!"
Chỉ nghe "Rào rào" một tiếng, phía trước, phía sau tuôn ra hai nhóm người.
Nhóm người ở phía sau thì Tiểu Ngư Nhi rất quen thuộc, Tạ Uyển Thu, Lưu Tiểu Manh, Vương Tử Bác, Phan Dĩnh, Cao Gia Lương, các bạn học cấp 3 đi học ở Kiến Nghiệp, cũng có mấy bạn cùng phòng ở đại học như Biên Thi Thi.
Ở phía trước là đám nhóc đang chơi trên lối đi, nghe câu "Đến đây nào các bé, lên đài đi nào!", chúng thầm nghĩ "Mình là bé mà" vì thế cũng ùa lên.
"Ôi mợ!"
Trần Hán Thăng thộn mặt ra, thầm nghĩ đám nhóc con này lên làm cái gì? Ông đây không kêu tụi bây!
"Xuống xuống, không kêu mấy đứa lên."
"Không được lên, đây là chỗ của các anh chị."
"Ui da, đứa nào đá ông!"
. . .
Trần Hán Thăng vốn định giơ tay xua đám nhóc tì, không biết bị ai đá một cái, đành bất đắc dĩ cho đi.
Trong khoảnh khắc này, trên sân khấu đứng đầy người.
Các sinh viên biểu cảm rất hưng phấn, vui vẻ vì hoàn thành "Chơi ác" .
Có một số người thì cha mẹ cũng ngồi ở bên dưới, nhưng đều cho rằng con của mình còn đang đi học ở tỉnh ngoài.
Tiểu Ngư Nhi không kiềm được nữa, chạy lên trên:
"Sao mọi người đều đến? Thi Thi, chẳng phải cậu nói bận thi không rảnh à?"
"Hi hi, đêm qua bọn tớ đã đến rồi, lúc gọi điện thoại là vừa tới Cảng Thành."
Biên Thi Thi lộ vẻ mặt nghịch ngợm:
"Nhưng không trách tớ được, ai đó nói muốn đưa cho cậu một món quà bất ngờ, tớ đành phối hợp. Vị kia giàu quá mà, vì bất ngờ mà đặc biệt bao nguyên một chiếc xe buýt."
"Còn bao ăn bao ở!"
Bạn học nữ cấp 3 Tạ Uyển Thủ bổ sung thêm:
"Vì không để món quà bất ngờ bị lộ, cậu ta không cho chúng tớ về nhà ở."
"Tiểu Trần . . ."
Tiêu Dung Ngư rơi nước mắt, vươn tay kéo ống tay áo của Trần Hán Thăng, nhẹ đung đưa.
Có ai còn nhớ đau lòng ngày hôm qua.
"Được rồi, kéo tay áo là điểm giới hạn, không thể thân thiết hơn nữa."
Trần Hán Thăng nhìn Lão Tiêu:
"Cha cậu cho hai trăm tệ thù lao, chút tiền ấy chỉ đủ cho tớ bán nghề."
Trần Hán Thăng không tắt nút micro, toàn bộ sảnh lớn đều nghe được, đồng chí Lão Tiêu đỏ mặt.
Trần Triệu Quân gãi đầu: "Hay là hiện tại đặt tiền biếu xuống, chúng ta trở về đi."
Lương Mỹ Quyên lườm ông:
"Nói bậy cái gì, con trai đến, làm cha mẹ tự nhiên phải ở lại."
"Xì."
Tiểu Ngư Nhi khóc ướt mặt không kiềm được nở nụ cười, vừa khóc vừa cười nhưng rất xinh đẹp.
Cao Gia Lương nhìn mà chua xót, cuối cùng thở hắt ra:
"Tiểu Ngư Nhi, món quà bất ngờ này của Trần Hán Thăng rất có ý nghĩa, nhưng bạn học cấp 3 chúng tớ cùng nhau làm một băng-rôn cho cậu, nội dung đều là lời trong lòng mọi người. Tử Bác, cậu mau lấy ra đi."
Vương Tử Bác kéo băng-rôn cầm trong tay ra, từ từ giăng ra trên sân khấu.
"Chúc Tiểu Ngư Nhi sinh nhật tuổi hai mươi vui vẻ, cậu mãi mãi là công chúa của Nhất Trung Cảng Thành!"
"Cảm ơn mọi người!"
Tiêu Dung Ngư khóc lem son phấn.
"Đừng cảm ơn tụi này, cảm ơn Tiểu Trần đi."
Vương Tử Bác cười nói:
"Thằng đó vì khuyên mọi người trở về đã tốn nhiều công sức."
"Tớ biết."
Tiểu Ngư Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng bĩu môi, thầm nghĩ "chỉ có thế thôi sao?"
Tớ còn chưa xài skill mà cậu đã ngã xuống?
May mà lúc này Lữ Ngọc Thanh đi lên sân khấu, một bên cảm ơn một bên ôm Tiểu Ngư Nhi xuống dưới, bà sợ Tiểu Ngư Nhi quá mức cảm động.
Chờ bạn học giới thiệu xong, Tiêu Hoành Vĩ thầm nghĩ rốt cuộc đến lượt mình rồi chứ.
Nào ngờ Trần Hán Thăng lấy đàn ghi-ta điện ra:
"Món quà bất ngờ cuối cùng là tôi xin gửi một bài đơn ca đang hot, "Tuyệt đối si tình" của Lý Thánh Kiệt. Nói thật, vì tập hát bài này hay mà mỗi buổi tối lúc hai giờ khuya tôi một mình gảy đàn ở ban công ký túc xá, rớt bao nhiêu là da ngón tay."
Lương Mỹ Quyên đau lòng nói:
"Thằng nhóc hư đó chỉ chịu cố gắng như vậy vì cô gái xinh đẹp."
Trần Triệu Quân hơi nghi ngờ, tuy đàn ghi-ta nhập môn đơn giản nhưng con trai của mình học được thật sự?
Trần Hán Thăng dùng thực lực đập tan chất vấn.
Muốn dùng một tách Latte chuốc say em
Để khiến em yêu anh nhiều một chút
Em không hiểu mùi vị của thầm mến
Em đã có người bên cạnh nên mãi mãi không biết
. . .
Khi nhịp đầu tiên vang lên, bên dưới rộ lên tiếng kêu giật mình, vì rất hay, có chút hơi hướm bản gốc.
Trần Hán Thăng trông thấy phản ứng của mọi người thì thầm đắc ý, còn tiêu sái xoay một vòng, hơi bị chảnh chó.
Đặc biệt có mấy đứa nhỏ cũng ở trên sân khấu, náo nhiệt như bạn nhảy.
Tiêu Hoành Vĩ không thể không thừa nhận:
"Hán Thăng đã làm nhiều điều vì con."
"Dạ!"
Tiểu Ngư Nhi gật mạnh đầu, hiện tại Trần Hán Thăng mà nêu yêu cầu gì là cô sẽ đồng ý hết.
Lữ Ngọc Thanh cũng đồng ý:
"Trước kia không phát hiện Hán Thăng hát hay như vậy, cảm giác ngang ngửa ca sĩ gốc . . ."
Lữ Ngọc Thanh nói được một nửa thì trên sân khấu có cậu nhóc nghịch ngợm khi nhặt bong bóng chợt thấy ổ điện, nhóc đó giật đầu cắm đàn ghi-ta điện ra.
Người xem dưới sân khấu đều cho rằng phát sinh "Sự cố sân khấu", vội vẫy tay ra hiệu Trần Hán Thăng tạm dừng, nếu không thì sẽ không có nhạc đệm.
Nhưng . . .
Biết rõ nếu em rời đi
Thế giới của hắn cũng mất đi
Ta vẫn ngây ngốc chờ
Đợi ngày kỳ tích xuất hiện
······
Mọi người bỗng nhiên phát hiện, đàn ghi-ta điện đã bị nhổ dây rồi mà sao vẫn có nhạc.
Đặc biệt là đang tới đoạn cao trào, đầu ngón tay của Trần Hán Thăng gảy như bay, hắn thấy khán giả vẫy tay còn cho rằng là chính mình đàn hát quá hay nên được khích lệ, tay đàn càng hăng say.
Lương Mỹ Quyên sững sờ hỏi:
"Lão Trần, mới nãy ông nói cái gì nhỉ?"
Trần Triệu Quân trầm giọng nói:
"Đặt tiền biếu xuống, chúng ta về nhà thôi."
" Tôi thấy được, mất mặt không chịu nổi."
Lương Mỹ Quyên bỗng che mặt, vừa rồi bà còn đắc ý khoe với người bên cạnh đây là con trai của mình, kết quả Trần Hán Thăng hát nhép.
Đúng là phong cách thường ngày của hắn.
. . .
Mãi đến ngày nào đó em sẽ phát hiện
Người thật sự yêu em đã một mình ôm bi thương
Hát hết bài "Tuyệt đối si tình", Trần Hán Thăng phát hiện mọi người ở dưới sân khấu đều ngẩn ngơ, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nhép miệng quá giống, khiến mọi người cảm động?
"Nhưng sao mẹ che mặt làm gì?"
Trần Hán Thăng nhủ thầm, thấy Tiểu Ngư Nhi nhào vào ngực của Lữ Ngọc Thanh, bờ vai run run, hình như cố nén cười.
"Chẳng phải cô ấy nên vô cùng cảm động sao?"
Trần Hán Thăng càng kỳ lạ, bạn chí cốt Vương Tử Bác luôn chỉ ra sau lưng hắn.
"Là sao?"
Trần Hán Thăng quay đầu lại, đã hiểu.
Một đứa nhóc cao chưa tới đùi của hắn, tay cầm đầu cắm của đàn ghi-ta điện đang cười khờ với hắn.
"Đệt, tự dưng mày nhổ đạo cụ làm màu của ông làm gì! ! !"