Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387: Nuôi Con Gái Hai Mươi Năm, Từ Giờ Trưởng Thành!

Chương 387: Nuôi con gái hai mươi năm, từ giờ trưởng thành! Chương 387: Nuôi con gái hai mươi năm, từ giờ trưởng thành!

Sau khi Trần Hán Thăng bị phát hiện hát nhép, Lão Tiêu vội lên đài giật lấy micro, kể về cảm thụ của mình trong sinh nhật hai mươi tuổi của con gái.

Một là để giảm bớt lúng túng cho Trần Hán Thăng, hai là sợ hắn lại làm trò mèo gì nữa khiến ông không thể phát biểu được.

"Hai mươi năm trước con khóc ngoe ngoe chào đời, cha nhìn con huơ cánh tay nhỏ, lúc ấy bèn nghĩ đây là con gái của tôi, tôi phải dùng cả đời này che chở, yêu thương . . ."

Lão Tiêu nói vô cùng xúc động, bởi vì đây là tình cảm chân thành của ông. Giống như sáng tác văn thời cấp 3, giáo viên ngữ văn thường kêu chúng ta tả việc thật sự phát sinh, vậy thì giáo viên chấm bài thi mới bị cảm động.

Vì vậy khi Lão Tiêu lên tiếng, nhiều bạn bè họ hàng đã làm cha làm mẹ ngồi trong phòng tiệc đều chìm đắm vào.

Lương Mỹ Quyên cũng rất xúc động, nói với chồng:

"Hồi Hán Thăng còn nhỏ đáng yêu biết bao, khi tôi tan ca thì nó đã đứng ở cửa, vịn khung cửa lớn tiếng kêu "Mẹ về rồi" . Tôi bận rộn một ngày chỉ cần nghe giọng nói đó là trong lòng thoáng chốc tràn ngập sức mạnh."

Trần Triệu Quân lườm vợ:

"Khi nó kêu câu đó cơ bản đều là gây chuyện, sợ bị đánh đòn mới giả vờ ngoan, bà nhớ kỹ lại xem tôi nói có đúng không?"

Lương Mỹ Quyên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên đánh Lão Trần một cái:

"Làm ơn đừng nhắc thẳng thừng vậy chứ? Cho tôi giữ lại chút ấn tượng ngọt ngào đi."

Lão Trần bất đắc dĩ lắc đầu. Tiêu Hoành Vĩ đứng trên sân khấu càng nói càng say sưa, khiến Tiểu Ngư Nhi nước mắt ràn rụa.

Tiêu Dung Ngư không biết công chúa thật sự thì sinh hoạt như thế nào, nhưng trong hai mươi năm qua, đúng là cha mẹ hết sức yêu chiều nâng niu cô.

"Hy vọng tháng ngày sau này cậu sẽ đối xử tốt với tớ."

Tiểu Ngư Nhi nhìn hướng người nào đó, hắn là MC của buổi tiệc này, dù bị chọc thủng việc hát nhép cũng không thể xuống sân khấu, thỉnh thoảng còn nhanh nhẹn đưa khăn giấy qua, bởi vì Lão Tiêu kể bằng giọng nghẹn ngào.

"Chú Tiêu, nói nhiêu đó đủ rồi."

Trần Hán Thăng tắt microphone, âm thầm nhắc nhở:

"Đừng làm như thể Tiểu Ngư Nhi sắp gả cho người ta, chừa chút cảm xúc đợi khi cô ấy kết hôn rồi nói. Mười hai giờ rưỡi rồi đấy chú, mọi người cũng nên ăn cơm chứ."

Tiêu Hoành Vĩ còn chưa biểu đạt ra hết một bụng tình cảm, dường như người lãng phí thời gian nhiều nhất là cái tên MC giả vờ vô tội này.

Lão Tiêu không thèm so đo với kẻ nhỏ, chỉ nhìn thoáng qua hắn, ám chỉ nói:

"Có vài lời thật ra tôi muốn nói cho cậu nghe."

Chờ Tiêu Hoành Vĩ xuống dưới, Trần Hán Thăng mới lặng lẽ xòe tay:

"Nói cho con làm gì, con cũng chỉ là đứa nhỏ."

May mà tất cả trình tự rốt cuộc làm xong, nhân viên phục vụ có thể mang thức ăn lên.

Còn về hiệu quả thế nào thì nhìn tình yêu đong đầy trong mắt Tiêu Dung Ngư liền biết.

Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng ngồi xuống cạnh Lương Mỹ Quyên, mặt dày kêu:

"Mẹ!"

"Ôi, đây là MC Trần mà nhỉ."

Lương Mỹ Quyên cười khẩy nói:

"Sao đến bàn chỗ chúng tôi vậy."

Trần Hán Thăng nhe răng cười, lại gọi Lão Trần:

"Cha!"

"Ừ, ăn cơm trước đi."

Trần Triệu Quân giống như trước kia vậy, nét mặt thản nhiên, nhưng đưa bát đũa sạch của mình cho Trần Hán Thăng.

Nhìn con trai gắp đồ ăn ngồm ngoàm, vợ ở bên cạnh quen miệng quở trách, trong mắt Lão Trần tràn ngập thỏa mãn bình yên.

"Mẹ."

Trần Hán Thăng ăn một lúc bỗng nhớ ra một chuyện:

"Mẹ có dặn con tìm TV LCD của Sharp ở Kiến Nghiệp, con quên mất."

Lương Mỹ Quyên mỉa mai con trai không chút nương miệng:

"Không lạ, con hoặc là dẫn khách quý nữ số một thăm người thân, hoặc ăn sinh nhật với khách quý nữ số hai, cha mẹ đâu quan trọng bằng cô gái xinh đẹp."

Trần Triệu Quân có chút kỳ lạ: "Tìm TV LCD làm cái gì, trong nhà không phải có TV sao?"

"Mẹ lo cho mắt của cha."

Trần Hán Thăng mỉm cười nói:

"Nguyên văn của mẹ là vầy, vừa tan tầm là chỉ biết ôm TV, mắt mù rồi còn phải để mẹ hầu hạ, con hãy tìm TV LCD cho cha của con, chị Mao trong đơn vị nói chất liệu đó ít gây hại cho màng mắt, nhưng ở Cảng Thành không mua được, con tìm thử trong Kiến Nghiệp xem sao."

"Khoảng thời gian trước con bận một việc quan trọng trong sinh hoạt nên quên mất, nhưng không sao, con kêu thư ký đi mua rồi."

Trần Hán Thăng để lộ ra một thông tin quan trọng, hắn có thư ký.

Nhưng Lão Trần và Lương Mỹ Quyên chỉ lo thảo luận về TV LCD.

Trần Triệu Quân nhíu mày nói:

"Nghe nói hiện tại TV LCD giá mười mấy nghìn, đắt lắm."

Lương Mỹ Quyên bĩu môi:

"Không sao, con của ông có tiền, nó bỏ ra một trăm nghìn tệ mua xe cho con gái thì biếu một bộ TV cho cha mình có gì đâu?"

Trần Triệu Quân gật gù:

"Nghe có lý."

Lương Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng: "Về sau tuyệt đối đừng tiết kiệm, nếu không rất chịu thiệt."

······

Trần Hán Thăng cứ như thế nhìn cha mẹ tán gẫu, còn cho rằng bọn họ không nghe rõ, lại nhấn mạnh:

"Thư ký đó giỏi lắm, có thể nói là con một tay bồi dưỡng ra, nhạy bén, trung thành, còn dám nói thẳng . . ."

"Hai người có nghe không vậy!"

Trần Hán Thăng không kiềm được oán trách, bởi vì cha mẹ quăng cho hắn cả ký bơ.

Lương Mỹ Quyên lúc này mới nhìn Trần Hán Thăng: "Không nghe, con mới nói gì."

"Thôi, hai người cố ý mà."

Trần Hán Thăng bỏ bát đũa xuống, buồn bực rời đi chỗ ngồi, muốn khoe khoang trước mặt cha mẹ cũng không được.

"Nghe thấy không, con trai có thư ký."

Mãi đến lúc này, Lương Mỹ Quyên mới đụng nhẹ cánh tay của Lão Trần.

"Về sau cứ làm như thế này."

Trần Triệu Quân rất vừa lòng hiệu quả vừa rồi:

"Nó vốn đã không tuân theo quy củ, tính cách hơi ngông nghênh. Nếu nó thành đạt, chúng ta ở nhà phải đè ép tính khí của nó, không thể để nó luôn kiêu ngạo; còn nếu ngày nào đó nó làm ăn thất bát, chúng ta phải khích lệ nó, cho nó lấy lại dũng khí và sức mạnh."

Lương Mỹ Quyên ngước đầu lên, con trai đang ngậm thuốc lá cười cợt nói chuyện với bạn học vừa rồi lên sân khấu, bà nhẹ gật đầu:

"Tôi nghe lời ông."

. . .

Nhóm người Vương Tử Bác, Biên Thi Thi ngồi riêng một bàn. Trần Hán Thăng đi qua nói giỡn vài câu rồi đến bàn của gia đình Tiêu Hoành Vĩ.

Ánh mắt của Tiêu Dung Ngư luôn không rời khỏi Trần Hán Thăng, con gái như cô dễ giận nhưng cũng dễ dụ, việc hôm nay Trần Hán Thăng làm, bao gồm hát nhép đều đủ Tiểu Ngư Nhi ghi nhớ cả đời.

Lữ Ngọc Thanh hỏi:

"Hán Thăng, ăn xong nhanh vậy?"

"Dạ."

Trần Hán Thăng đá lông nheo với Tiêu Dung Ngư, cười nói:

"Con đến hỏi ý nên sắp xếp các bạn học như thế nào?"

"Sắp xếp như thế nào?"

Tiêu Dung Ngư ngây ra một lúc:

"Ngày mai tớ về trường, tất cả không cùng về à?"

"Về chung cũng được, nhưng sẽ nợ tình."

Trần Hán Thăng giải thích: "Thí dụ như sau khi cậu về Đại học Đông Đại, lại gặp bạn cùng phòng của mình, nhớ lại bọn họ lặn lội mấy trăm cây số đến Cảng Thành tham gia tiệc sinh nhật của cậu thì có phải là trong lòng tràn ngập cảm kích?"

Tiểu Ngư Nhi suy nghĩ một hồi, rất thành thật nói:

"Đúng rồi."

Tiêu Hoành Vĩ mới uống bia xong, mặt đỏ rần lại gần hóng chuyện.

"Thì đấy."

Trần Hán Thăng nói:

"Nợ tình cảm này thì về sau khó làm việc, chẳng bằng trả lại sớm. Tớ định buổi chiều mời họ đi chơi Hoa Quả Sơn, tớ bao tiền vé vào cửa buổi tối mời bọn họ ăn đồ nướng, karaoke, tóm lại cho bọn họ xem mình tiêu tiền, cuối cùng mọi người vui vẻ, cũng không nợ nhau."

"Hán Thăng nói có đạo lý."

Lão Tiêu lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, lập tức hiểu ẩn ý trong đó, ông biết Trần Hán Thăng đang tính toán cho con gái của mình.

Lữ Ngọc Thanh khách khí nói:

"Để chú và dì trả số tiền đó cho."

Trần Hán Thăng cười cười, không nói chuyện.

Tiêu Hoành Vĩ lườm vợ:

"Vậy vất vả Hán Thăng. "

"Nhưng buổi chiều tớ không đi được."

Tiểu Ngư Nhi nhìn quanh:

"Họ hàng còn ở đây."

"Không cần cậu đi."

Trần Hán Thăng đứng lên:

"Cậu cứ ở nhà tiếp đãi thân thích, giao cho tớ là được."

"Tiểu Trần . . ."

Tiểu Ngư Nhi vươn tay kéo lại vạt áo đồ tây của Trần Hán Thăng, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt toàn là ỷ lại.

Trần Hán Thăng cười híp mắt vỗ đỉnh đầu của cô, quay người đi.

"Nuôi con gái hai mươi năm, từ nay lớn lên!"

Lão Tiêu cảm thán một tiếng, uống hai hớp rượu, cảm thụ trong lòng chỉ có bản thân biết.

Bình Luận (0)
Comment