Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388: Có Bối Cảnh Thì Muốn Làm Gì Cũng Được

Chương 388: Có bối cảnh thì muốn làm gì cũng được Chương 388: Có bối cảnh thì muốn làm gì cũng được

Chiều ngày mười tám, Trần Hán Thăng dẫn theo đám sinh viên trẻ tuổi đi chơi Hoa Quả Sơn, leo núi Ngọc Nữ.

Hoa Quả Sơn là quê của Tôn Đại Thánh trong Tây Du Ký, trước kia nhóm người Biên Thi Thi chưa đến bao giờ, ôm tâm trạng kích động chiêm ngưỡng "Đông Thắng Thần Châu Ngạo Lai Quốc Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động", nhưng hoàn toàn thất vọng.

Cả ngọn núi chỉ có mấy tượng đá con khỉ, Thủy Liêm Động thì toàn là nước nhân tạo.

Vương Tử Bác xin lỗi gãi đầu:

"Chỗ quê chúng tớ có câu dân gian tục ngữ, đi tới Cảng Thành mà không đi Hoa Quả Sơn là tiếc nuối, đến Cảng Thành, leo lên càng tiếc nuối hơn."

Đám học sinh Cảng Thành nghe xong là màn chửi bới tập thể, tóm lại là quê hương của mình, siêu ghét bỏ.

May mà buổi tối Trần Hán Thăng lại mời mọi người ăn đồ trong quán nướng ở trung tâm thành phố. Cảng Thành là thành thị ven biển, mấy món hải sản như tôm, nghêu sống khá rẻ.

Mọi người vây quanh bếp lửa bốc khói, xiên thịt dê chảy mỡ xèo xèo, uống bia lạnh sướng, tâm sự các chuyện lý thú trong trường, còn add QQ của nhau. Trong ngày đi học mà đến Cảng Thành du lịch, trong lòng bọn họ cảm giác trộm vui sướng, ở chung càng hòa hợp.

Cho nên nói, đại học vừa là xã hội thu nhỏ, cũng là tháp ngà, tuy có mưu mô đấu đá nhau, nhưng tổng thể vẫn khá đơn thuần.

Đặc biệt chỗ này có đủ nam và nữ, Trần Hán Thăng cứ cảm thấy một chút ám muội đang nảy sinh.

Mười giờ mấy tối đi KTV, mọi người rất hào hứng, cũng không gặp "Kẻ xấu ức hiếp" . Cảng Thành vẫn có hiện tượng chặt chém du khách, nhưng Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác nói giọng địa phương, ai mà khờ khạo đi chặt chém những người này chứ.

Lúc mười một giờ, Tiêu Dung Ngư cũng đến, khóe mắt có mệt mỏi, đại khái buổi chiều tiếp đãi các bà con cô bác hơi mệt, nhưng tinh thần rất tốt, đặc biệt khi nhìn các bạn học quen thuộc và Trần Hán Thăng.

Chưa đợi mọi người vỗ tay hoan nghênh thì Lữ Ngọc Thanh cũng vào theo, nhóm Trần Hán Thăng ngừng động tác.

"Các bạn nhỏ, không hoan nghênh bác à?"

Lữ Ngọc Thanh mỉm cười ngồi trên sofa.

Phụ huynh của bạn mình đến, đám thanh niên hơi gò bó, dù Lữ Ngọc Thanh cũng cầm micro hát, cố gắng hòa mình với người trẻ tuổi.

Nói thật thì chất giọng của Lữ Ngọc Thanh khá tốt, bài "Đêm ngoại ô Moscow" êm tai thánh thót, chắc năm xưa bà là đồng chí nữ xứng đôi với "Ngô Ngạn Tổ Cảng Thành" .

Nhưng phụ huynh thì vẫn là phụ huynh, bọn họ chỉ biết dùng tư duy và phương thức của mình tiếp xúc người trẻ tuổi, mấu chốt là họ ngây thơ nghĩ mình đã làm rất tốt.

Giống như là Lữ Ngọc Thanh, bà cảm thấy hát một bài đã có thể kéo gần khoảng cách, hòa mình với bạn học của con gái.

Nhưng những động tác nhỏ vô tình khiến cảm giác xa lạ vẫn tồn tại.

Thí dụ như Lữ Ngọc Thanh mới vào phòng KTV, mở hết đèn lên.

Nhóm Trần Hán Thăng vốn bật đèn laser, màu đỏ, xanh, vàng chiếu chiếu rất có không khí, kết quả Lữ Ngọc Thanh mở sáng đèn, mọi người thậm chí thấy rõ lông mũi, mụn của đối phương, những ái muội cũng bể như bong bóng.

Không chỉ thế, Lữ Ngọc Thanh thấy các lon bia trên bàn thì nhíu mày nói:

"Con nít con nôi mà uống nhiều bia vậy làm gì."

Lữ Ngọc Thanh gọi nhân viên phục vụ, rất phóng khoáng cho ba trăm tệ sai đi mua sữa bò và sữa c

Trần Hán Thăng cảm thấy sọ não đau, lặng lẽ nói với Tiêu Dung Ngư:

"Sao mẹ của cậu qua đây? Ai mà uống sữa khi hát karaoke, uống nhiều đi nhà vệ sinh nôn mửa, người ta phun ra một bụng rượu, tớ thì ói ra sữa thì mặt mũi đâu?"

"Da mặt của cậu vốn dày mà."

Tiểu Ngư Nhi đầu tiên là bật cười, cười xong thì rầu rĩ nói:

"Tại cậu chứ ai."

"Cái gì? Chuyện này mà cũng đổ thừa được?"

Trần Hán Thăng hô to oan uổng.

Tiểu Ngư Nhi đỏ mặt không lên tiếng, đúng là lỗi tại Trần Hán Thăng.

Cái gọi là biết rành con gái nhất là mẹ, Lữ Ngọc Thanh nắm rõ đặc điểm tính cách của Tiểu Ngư Nhi, hôm nay Trần Hán Thăng chơi chiêu này, bà rất lo con gái của mình bị cảm động sẽ lao vào vòng tay.

Trần Hán Thăng có tốt không?

Tốt lắm!

Khuyết điểm là học lịch bình thường, nhưng hắn có càng nhiều ưu điểm, thí dụ như gặp chuyện thì phân rõ nặng nhẹ, còn trẻ đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cũng biết gốc gác trong nhà hắn, cũng chịu đầu tư cho con gái của bà.

Tầm mắt của Lữ Ngọc Thanh rất cao, nhưng Trần Hán Thăng cách tiêu chuẩn kia càng lúc càng gần.

Tuy nhiên, dù tốt đến đâu thì bây giờ không phải là lúc.

Ở trong lòng Lữ Ngọc Thanh thì Tiêu Dung Ngư vẫn là đứa con nít, Trần Hán Thăng cũng vậy, hai đứa trẻ làm việc không biết nặng nhẹ, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì còn tiếp tục học đại học được sao?

Trần Hán Thăng không biết những tình huống này, tuy nhiên Lữ Ngọc Thanh đến thì bầu không khí tan biến hết, hắn đành kêu mỗi người lấy một hộp sữa, uống hết rồi giải tán.

Giữa trưa ngày thứ hai, tài xế xe bus chuẩn bị về Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng kêu Tiêu Dung Ngư đi cùng, còn hắn ở lại Cảng Thành vài ngày.

"Hỏa Tiễn 101 đã bắt lấy thị trường ở Dương Châu, thừa dịp tổ chức sinh nhật cho cậu thì chuyển mục tiêu qua Cảng Thành luôn, buổi chiều đội thị trường sẽ đến." Trần Hán Thăng giải thích.

"Vậy à."

Tiểu Ngư Nhi tính sơ:

"Vậy các cậu định ở vài ngày?"

Nếu không quá lâu thì Tiêu Dung Ngư muốn chờ đi chung.

Trần Hán Thăng khoát tay:

"Chiếm thị trường Cảng Thành xong còn có thành phố khác, tớ đã xin phép nghỉ với trường học rồi, có gì liên lạc qua điện thoại."

"Được rồi."

Tiêu Dung Ngư có chút tủi thân, giờ đang là lúc cô ỷ lại Trần Hán Thăng, nhưng cũng biết không thể quấy rầy tiết tấu bố cục của Hỏa Tiễn 101, đành phải lưu luyến leo lên xe bus về Kiến Nghiệp.

Buổi chiều Khổng Tĩnh dẫn theo đoàn đội lại đây, Trần Hán Thăng cũng cùng họ gặp đại lý nhượng quyền của chuyển phát nhanh Thâm Thông của Cảng Thành.

Người đứng đầu là Lưu Chấn, đại khái bốn mươi tuổi. Tô Bắc vào tháng ba, lúc sáng sớm và ban đêm thường dưới mười độ, vậy mà Lưu Chấn chỉ mặc áo tay ngắn và áo khoác mỏng, bày ra dáng người cơ bắp cuồn cuộn.

Trên bàn ăn, Lưu Chấn nghe nói Trần Hán Thăng là người Cảng Thành, thời cấp 3 là học sinh của Nhất Trung Cảng Thành thì đặc biệt ưu ái.

"Hán Thăng, cậu đã gọi tôi một tiếng Chấn ca thì tôi phải nể mặt rồi!"

Lưu Chấn nâng rượu trắng lên nói:

"Nếu không truyền ra, mọi người bảo Chấn ca này không chăm sóc đồng hương, không chăm sóc em trai. Cảng Thành có mấy trường học, oách nhất là Học viện Công Hoài Hải, tóm lại tôi sẽ bắt lấy thị trường này giúp cậu."

Trần Hán Thăng khách khí cụng ly. Khổng Tĩnh và Trương Minh Dung chỉ bưng nước trà, điều này khiến đàn em bên cạnh Lưu Chấn rất không vui.

"Chấn ca uống rượu trắng mà sao cô uống nước? Xem thường người hay gì?"

Khổng Tĩnh ngây ra một lúc, từ lúc cô bắt đầu gia nhập Hỏa Tiễn 101 thì ít xã giao, ngẫu nhiên uống vài ly với lãnh đạo đại học không ảnh hưởng toàn cục, ít gặp hành vi chuốc rượu này.

Trần Hán Thăng thầm hiểu, Lưu Chấn ngày xưa là thanh niên phơi phới, lớn tuổi bắt lấy thị trường chuyển phát nhanh, không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng chưa sửa được một vài thói quen. Lưu Chấn cảm thấy miễn phí giúp đồng hương bắt lấy thị trường ở Cảng Thành thì cụng một ly rượu không quá đáng.

Nên lúc đàn em ở bên cạnh lên tiếng thì mặt Lưu Chấn xụ xuống, không nói chuyện.

"Chấn ca, quản lý Khổng thật sự không thể uống."

Vào lúc thế này thì Trần Hán Thăng tuyệt đối đứng về phía Khổng Tĩnh, nhưng hắn không muốn làm mất mặt của Lưu Chấn, chủ động nói: "Như vậy đi, tôi liên tục uống hai ly, Chấn ca thấy sao?"

"Được rồi, nếu chú em đã mở miệng."

Lưu Chấn miễn cưỡng bưng ly rượu lên:

"Thôi thì nể mặt Hán Thăng, nhưng làm ăn sao có thể không uống rượu? Chờ nhậu xong rồi đi mát-xa chân không?"

"Đêm nay hả? Đêm nay thì không rảnh."

Trần Hán Thăng có chút khó xử:

"Cha của một người bạn học kêu tôi uống trà, đại khái là muốn nghe phát triển của Hỏa Tiễn 101. Ngày mai tôi mời Chấn ca được không?"

Lưu Chấn càng thêm không vui vẻ, thầm nghĩ tôi định miễn phí khai thác thị trường giúp cậu, không uống rượu thì thôi đi, từ chối mát-xa chân nữa?

Mắt thấy tình hình căng thẳng, nhất định phải rót sức mạnh mới từ bên ngoài vào phá tan lúng túng.

Trần Hán Thăng thở dài, quyết đoán gọi người:

"Chú Tiêu, ăn cơm chiều chưa? Có thể qua đây uống ly trà không? Giới thiệu một người bạn với chú."

Đêm nay Lão Tiêu định tâm sự với Trần Hán Thăng, hắn tặng Chevrolet rồi quà sinh nhật bất ngờ gì đó, con gái của ông đã nợ tình cảm quá nhiều.

Tiểu Ngư Nhi không để bụng, nhưng làm cha mẹ không thể giả vờ không biết.

Đột nhiên nhận cuộc điện thoại, Tiêu Hoành Vĩ thầm phỏng chừng phải chăng Trần Hán Thăng chọc chuyện gì?

Vào phòng riêng, Tiêu Hoành Vĩ quả nhiên cảm thấy không khí có chút lúng túng, Trần Hán Thăng giả vờ bình tĩnh giới thiệu:

"Đây là quản lý của đại lý nhượng quyền chuyển phát nhanh Thâm Thông ở Cảng Thành, Lưu Chấn."

"Ồ."

Lão Tiêu gật đầu chào, không nhiệt tình chút nào.

Lưu Chấn thì nhìn ngây cả người, cung kính rót một ly trà nóng đưa cho Tiêu Hoành Vĩ, sau đó mặc áo khoác ngoài vào che hình xăm trên cánh tay, trong miệng còn lẩm bẩm:

"Thời tiết kỳ lạ, sao đột nhiên lạnh quá nhỉ."

Bình Luận (0)
Comment