Trần Hán Thăng không biết cuộc nói chuyện của Lưu Tuyền Hà và Lưu Quang Các, bằng không chắc chắn phải giật mình, bởi vì chính bản thân hắn cũng không dám nói như vậy.
Tư duy ngay thẳng của Lưu Quang Các chắc chắn là có liên quan tới sự giáo dục của gia đình, khi bọn họ đã quen dùng tiền bạc và địa vị làm tiêu chuẩn cho mình, đồng thời dùng nó làm điều kiện hấp dẫn người khác phái thì sẽ vô thức đặt nữ sinh ở vị trí "vật phụ thuộc" .
Nếu như nghiêm trọng hơn chút nữa thì đại khái còn có thể xem thường cha mẹ người thân của bạn gái.
Trần Hán Thăng cũng có chủ nghĩa đàn ông, nhưng đối với người nhà của Thẩm Ấu Sở hay người nhà của Tiêu Dung Ngư, hắn đều có thể hạ thấp thân phận mình hòa hợp ở chung với bọn họ, bởi vì tuy bạn gái đã quen ngẩng mặt nhìn hắn nhưng cũng không nhất định hy vọng cha mẹ già cũng phải cúi đầu.
Thật ra trai gái yêu nhau, bình thường rất khó có thể bình đẳng, thế nhưng đặt mình ở vị trí cao hơn cũng không có ý nghĩa, "Chân cún" là một sự tồn tại sai lầm, cũng không nên "Yêu em bé to xác" .
Mặc dù quan điểm tình cảm của Lão Lưu có chút vấn đề nhưng mọi thứ đều được thực hiện rất tốt, ông ấy đã uống tới nằm bẹp trên giường truyền nước biển rồi, người khác cũng không thể không nể mặt, hơn nữa Hỏa Tiễn 101 cũng là một dự án có lợi cho sinh viên.
Sau một loạt thao tác chẳng mấy chốc đã nắm được thị trường đại học Từ Châu.
Tỉnh Tô Đông tổng cộng có mười ba thành phố, hiện giờ đã nắm giữ được sáu, đặc biệt là bao gồm cả thành phố tỉnh thành quan trọng như Kiến Nghiệp và Từ Châu, thế nên tới lượt Hoài Âm và Diêm Thành thì giống như băng qua đồng bằng sau khi phải vượt qua núi cao vậy, cơ bản là không cần hao tổn công sức quá nhiều để chinh phục.
Trong khoảng thời gian này Trần Hán Thăng cũng rất ít khi trở về trường, toàn bộ tháng tư gần như đều chạy ở bên ngoài, thỉnh thoảng có quay về Kiến Nghiệp cũng rất vội vàng, cao lắm là tìm Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư ăn một bữa cơm mà thôi, ngày hôm sau lại vội vàng rời đi.
Đương nhiên hiệu quả cũng rất rõ ràng, dưới sự hỗ trợ và ủng hộ của các đại lý nhượng quyền của Thâm Thông, đã hoàn thành từng bước xâm chiếm thị trường đại học Tô Đông, thứ mà Hỏa Tiễn 101 tặng lại cho những đại lý nhượng quyền này là lợi nhuận khá khổng lồ.
Tuy cũng có cá lọt lưới, ví dụ như có vài học viện không thể thò tay vào được, thế nhưng Trần Hán Thăng đã để toàn thể nhân viên của Hỏa Tiễn 101 học thuộc, công ty đã giành được thị trường đại học tỉnh Tô Đông, chỉ chờ một cơ hội tuyên bố công khai nữa mà thôi.
Trương Minh Dung thậm chí hưng phấn tới ngủ không yên, Hỏa Tiễn 101 lớn mạnh như vậy cũng có công lao của cô ấy.
Lúc Trần Hán Thăng ở trạm cuối thành phố Nam Thông Mặc Tích thì đoàn ủy của trường gọi điện tới.
Hắn vốn tưởng là Vu Dược Bình, nên cười hỏi: "Sao vậy Lão Vu lại rảnh rỗi quan tâm em như thế, biết em định mua gà tam hoàng Hải Môn mang về à?"
Bên kia đầu dây im lặng một hồi, một âm thanh khác nói: "Tôi là phó bí thư đoàn ủy Sử Chính Đông, chủ nhiệm văn phòng Học viện Quốc giáo, xin hỏi có phải là bạn học Trần Hán Thăng không?"
Trần Hán Thăng có chút ngạc nhiên, hắn biết Vu Dược Bình là bí thư đoàn ủy, nhưng từ khi nào lại có phó bí thư vậy?
Xem ra mấy ngày mình "phiêu bạt" ở bên ngoài, nhân sự trong trường học đã có sự biến động.
Còn về Học viện Quốc giáo này là kết quả của "đổi học viện thành đại học" của Học viện Tài chính, đặc biệt bồi dưỡng nhân tài quốc gia ở địa phương, lúc Trần Hán Thăng nhập học ở học kỳ này thì đã đụng mặt một vài học sinh nào đó của Học viện Quốc giáo.
"Bí thư Sử, có gì cần căn dặn không?"
Trần Hán Thăng không biết có chuyện gì, vì thế khách sáo hỏi.
"Chiếc FAW ở bãi đậu xe khu B là của cậu đúng không?" Sử Chính Đông hỏi.
"Đúng vậy."
Trần Hán Thăng gật đầu.
Sử Chính Đông hắng giọng: "Chuyện là vầy, theo kế hoạch thì đầu tháng năm Học viện Quốc giáo sẽ khai giảng, khu B cách ký túc xá của Học viện Quốc giáo khá gần, vì thế tôi muốn dành khu vực này làm bãi đậu xe riêng cho Học viện Quốc giáo, bởi vì học viện chúng tôi có rất nhiều học sinh sở hữu xe, vì thế xét theo góc độ toàn cục cậu có thể dời xe đi được không?"
"Gì chứ?"
Trần Hán Thăng còn tưởng mình nghe nhầm, thầm nghĩ từ khi mua chiếc FAW tới nay thì đã quy củ đậu ở đó hơn một năm, lần đầu tiên nghe thấy có người muốn mình đổi chỗ đậu.
"À."
Trần Hán Thăng nói một tiếng rồi đột nhiên kéo điện thoại ra xa tai một chút: "Alo, thầy Sử, tôi tiến vào đường hầm rồi nên tín hiệu không tốt, chốc nữa nói chuyện sau nhé."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng hỏi Nhiếp Tiểu Vũ ở bên cạnh: "Gần đây trường học có chuyện gì không?"
"Chuyện gì là sao?"
Nhiếp Tiểu Vũ phản ứng rất nhanh: "Ấu Sở rất tốt, quán trà sữa cũng rất ổn, cậu không cần lo lắng."
Có lẽ ở trong mắt cô ấy, những điều đáng giá ở Học viện Tài chính để Trần Hán Thăng phải nhớ tới chỉ có những chuyện này mà thôi.
Trần Hán Thăng có chút câm nín: "Vậy chuyện Học viện Quốc giáo là sao?"
"À, cậu nói cái này hả."
Nhiếp Tiểu Vũ nhún vai: "Một học viện trâu bò nhất, khoảng thời gian này cậu vẫn luôn ở bên ngoài nên không biết trường thiên vị đám cháu trai Học viện Quốc giáo này cỡ nào đâu, không chỉ bảo học sinh dọn ra khỏi ký túc xá tốt nhất, còn cấp cho tòa nhà dạy học riêng biệt, giáo viên thì nhiều người là giảng viên nước ngoài, nghe nói lúc đầu còn muốn lên kế hoạch làm căn-tin riêng nữa."
"Cũng không hiểu nhà trường nghĩ như thế nào, đi học thôi mà cũng phân chia ba bảy loại!"
Nhiếp Tiểu Vũ ôm một bụng bực tức, có điều cô ấy cũng cảm thấy thực kỳ quái: "Chuyện này có liên quan gì tới cậu, Học viện Quốc giáo có trâu bò cỡ nào thì bọn họ và cậu cũng là hai đường thẳng khác biệt mà."
"Có một vị chủ nhiệm văn phòng của Học viện Quốc giáo đã gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi dời xe đi chỗ khác."
Trần Hán Thăng lộ ra nụ cười đầy bí hiểm, gọi điện cho Vu Dược Bình.
"Chờ một chút."
Vu Dược Bình cố ý đi ra bên ngoài: "Khi nãy Sử Chính Đông nói tín hiệu bên cậu không được tốt, thì tôi biết ngay là cậu cố ý cúp máy."
"Người này lai lịch thế nào vậy ạ, vừa mở miệng đã bảo em dời xe đi, không biết em là dân giang hồ à?"
Trần Hán Thăng không kề kiêng kỵ nói thẳng: "Nếu như là viện trưởng Thái và viện trưởng Lục, hoặc là chủ nhiệm Bàng Khoa Nhân văn của bọn em gọi tới thì em đã lập tức nghe theo rồi, nhưng giáo viên của Học viện Quốc giáo thì dựa vào cái gì mà ra lệnh cho em chứ?"
Nhiếp Tiểu Vũ nghe thấy Trần Hán Thăng tự xưng là "dân giang hồ" thì nhịn không được trợn trắng mắt, Trương Minh Dung ở bên cạnh cũng cười trộm.
Vu Dược Bình vừa an ủi Trần Hán Thăng vừa than thở: "Cho nên mới nói người này đúng là còn quá trẻ, trường học cố ý mời về để cậu ấy chịu trách nhiệm lo những chuyện lặt vặt trong kế hoạch xây dựng Học viện Quốc giáo, hơn nữa vì muốn gia tăng sức nặng lời nói của cậu ta nên đặc biệt cho làm phó bí thư đoàn ủy, nhưng cậu ta làm gì có kinh nghiệm giao tiếp với học sinh!"
"Nói vậy là, chuyện dời xe đi là chủ ý của riêng người đó?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Lãnh đạo nhà trường chưa từng nói chuyện đó, bãi đậu xe đó vốn để dùng chung."
Vu Dược Bình tỏ thái độ rõ ràng.
"Em biết rồi."
Trần Hán Thăng nhấn nút tắt cuộc gọi.
Không bao lâu sau, Sử Chính Đông một lần nữa gọi điện thoại tới: "Bạn học Trần Hán Thăng, khi nào cậu trở về dời xe đi được, cố gắng làm nhanh một chút được không"
"Dời xe thì được thôi."
Trần Hán Thăng thuạn miệng đồng ý: "Nhờ thầy Sử giúp tôi tìm chỗ đậu xe khác đi."
"Lại còn muốn tôi tìm chỗ giúp cậu?"
Sử Chính Đông nhíu mày: "Học viện Tài Chính có nhiều chỗ như vậy, cậu cứ đậu đại đi."
"Vậy không được."
Trần Hán Thăng trực tiếp từ chối: "Lỡ như lại bị yêu cầu dời xe đi thì sao, mặt mũi của tôi thì không ai thèm nể à? Thầy còn chuyện gì không, không thì tôi cúp máy đây."
Tút tút tút!
Nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, Sử Chính Đông căn bản không kịp phản ứng, từ khi anh ta được thêm vào tiểu tổ chuẩn bị Học viện Quốc giáo tới nay, lấy cái mác "Học viện Quốc giáo" ra thì căn bản không có chuyện gì không làm được trong Học viện Tài chính, không ngờ lại đụng trúng đinh ở chỗ một học sinh.
"Lão Vu, cậu học sinh này cũng quá kiêu ngạo rồi đi, dám cúp máy của tôi!"
Sử Chính Đông oán giận nói với Vu Dược Bình: "Lần trước vẫn còn rất tốt, sao lần này lại trở mặt như vậy chứ?"
Vu Dược Bình tự nhủ trong lòng, đây chính là một trong những học sinh không chịu nói đạo lý nhất từ khi Học viện Tài chính thành lập cho tới nay, chỉ là gần đây không có mặt ở trường mà thôi, cậu cũng không chịu dành chút thời gian tìm hiểu "chuyện cũ" của hắn.
Cuộc gọi đầu tiên, bởi vì chưa rõ lai lịch của cậu nên hẳn cậu ta thận trọng, cuộc gọi thứ hai thì đã biết gốc gác, với tính tình của hắn đương nhiên sẽ trực tiếp trở mặt.
"Không ngờ được đúng không, là bố tiết lộ lai lịch của cậu đấy!"
Lão Vu cũng buồn bực muốn chết, nếu Sử Chính Đông biết khách sáo một chút thì Lão Vu đã nhắc nhở trước khi bắt đầu gọi điện rồi.
Chuyện này nếu không được viện trưởng Thái và viện trưởng Lục duyệt chỉ thị, trực tiếp tìm Trần Hán Thăng chắc chắn không có tác dụng, hẳn là nên nói chuyện đàng hoàng với cô nữ sinh xinh đẹp trong quán trà sữa trước, nếu cô chịu mở miệng thì có lẽ Trần Hán Thăng sẽ chịu nghe vào tai.
Có điều Sử Chính Đông ỷ vào tài nguyên của "Học viện Quốc giáo", căn bản không để bí thư như Vu Dược Bình vào mắt, chứ nói chi là một sinh viên đại học khởi nghiệp.
. . .
Bên kia, sau khi từ chối Sử Chính Đông xong, Trần Hán Thăng khoanh tay trước ngực suy nghĩ một chút: "Tỉnh Tô Đông cơ bản đã lấy được rồi, mọi người quay về Kiến Nghiệp chỉnh đốn lại và nghỉ ngơi, tận hưởng kết quả chiến thắng đi."
Thành viên đội thị trưởng Hỏa Tiễn 101 nghe vậy thì nhảy cẫng lên hoan hô, dạo gần đây bọn họ thật sự gặp áp lực rất lớn.
"Vậy xe của cậu . . . "
Dựa vào sự hiểu biết của mình, Nhiếp Tiểu Vũ cho rằng bộ trưởng Trần có lẽ sẽ không dời xe đi.
Quả nhiên, Trần Hán Thăng cười nói: "Động vô lăng một cái coi như tôi t"
"Quay về, tôi muốn về trường huyênh hoang chút!"